Hẹn gặp Tạ Tri Tụng vào buổi tối xong, Giang Minh Nguyệt ngước mắt lên khỏi điện thoại di động, nói với mẹ Giang: "Mẹ, hôm nay Tạ Tri Tụng tới, tối nay con không về nhà, ở lại Ngự Cung Trang Viên.”
Biệt thự tại Ngự Cung Trang Viên là nhà cưới của Giang Minh Nguyệt và Tạ Tri Tụng, nằm ở ngoại ô phía đông Hải Thành, Giang Minh Nguyệt rất ít khi qua bên đó, ngày thường cô đều ở nhà cũ nhà họ Giang, cô chỉ ở đó mấy ngày khi Tạ Tri Tụng tới Hải Thành mỗi tháng.
Nghe Giang Minh Nguyệt nói hôm nay Tạ Tri Tụng sẽ tới, bà Giang cười cười, trong ánh mắt mang theo vẻ vui mừng.
Tuy rằng tình cảm của con gái con rể nhạt nhẽo, nhưng mỗi lần con gái gọi con rể tới, con rể đều từ Bắc Thành ngàn dặm xa xôi chạy tới, cái khác không nói nhưng tối thiểu trong lòng con rể vẫn còn tôn trọng quan hệ hôn nhân này với con gái, bằng lòng thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, làm tròn trách nhiệm của người chồng, là một người có trách nhiệm.
Đàn ông chỉ cần chịu trách nhiệm, trong lòng luôn sẽ có một chút tình cảm, kể cả tương lai vạn bất đắc dĩ, Minh Nguyệt ly hôn với anh thì anh cũng sẽ nể tình Minh Nguyệt từng là vợ anh, anh sẽ không hoàn toàn thờ ơ với Minh Nguyệt. Nếu như Minh Nguyệt có thể sinh con của anh, anh lại càng không thể mặc kệ Minh Nguyệt, tóm lại sau khi bà và ông Giang chết đi thì ở trên đời này Minh Nguyệt vẫn còn có một chỗ dựa.
Nhưng bà cũng hiểu rõ tính tình Minh Nguyệt. Cô được bà và ông Giang cưng chiều đã quen, chịu không nổi tủi thân dù chỉ là một chút, miệng cũng hỗn. Lúc trước chuyện Tạ Tri Tụng không muốn cưới cô bị cô biết, trong lòng cô vẫn nhớ kỹ. Nếu không phải nghĩ cho bà và ông Giang tuổi đã già, không muốn nhìn hi vọng có cháu trai của ông bà tan vỡ thì cô cũng sẽ không đồng ý hôn sự này với Tạ Tri Tụng, cho nên sau khi kết hôn sợ là cũng không quá tốt với Tạ Tri Tụng.
Tình cảm vợ chồng bất hòa, không phải vấn đề của một mình Tạ Tri Tụng, chỉ sợ nguyên nhân là do con gái ghi thù.
Bình thường con gái ở chung với con rể như thế nào, bà Giang không can thiệp, nhưng lần này con gái gọi con rể tới, chuyện liên quan đến tôn nghiêm của người đàn ông, theo cái miệng kia của con gái, có thể sẽ khiến tình cảm vợ chồng càng thêm căng thẳng.
Bà và ông Giang bí mật thảo luận, nếu thật sự không được thì sẽ để cho con gái và con rể ly hôn, nhưng đáy lòng vẫn hi vọng con gái cùng con rể có thể ở chung hòa thuận, đây là kết cục tốt nhất mà bọn họ có thể tìm được cho con gái.
“Ngoan nào.” Bà Giang không nhịn được dặn dò: “Chuyện Tri Tụng kiểm tra sức khỏe, con nói khéo với nó một chút, đừng quá trực tiếp, đàn ông rất sĩ diện với chuyện này, con nói quá trực tiếp dễ làm nó mất hứng.”
Giang Minh Nguyệt không nhịn được nghĩ, Tạ Tri Tụng thường xuyên có vẻ mặt không vui, giống như bị cô ép l*m t*nh vậy.
Giang Minh Nguyệt oán thầm, trên mặt cười khanh khách: “Con biết, mẹ, con sẽ giữ mặt mũi cho anh ta.”
Giang Minh Nguyệt dứt khoát lưu loát đáp ứng, bà Giang hoài nghi: “Con thật sự biết? Chỉ sợ cái miệng này của con...”
Bà Giang dừng một chút.
Giang Minh Nguyệt nói: “Cái miệng này của con làm sao ạ?”
Bà Giang nhéo má cô, ánh mắt cưng chiều: “Cái miệng này của con lợi hại quá.”
Giang Minh Nguyệt cười nói: "Nào có, từ trước đến nay con đều là người không phạm ta ta không phạm người, người khác chọc con mất hứng trước thì con mới đánh trả.”
Bà Giang cầm tay con gái, cúi đầu, thở dài trong lòng, dịu dàng khuyên nhủ: "Giữa vợ chồng không nhất thiết phải tranh giành đúng sai. Mẹ biết, lúc trước khi con và Tri Tụng còn chưa thành thân, thằng bé nói chuyện không xuôi tai, nhưng lúc ấy thằng bé còn chưa gặp con. Sau khi nhìn thấy con, không phải thằng bé cũng đồng ý kết hôn với con sao? Mấy năm nay, chúng ta bảo thằng bé đến Hải Thành, bất kể nó bận rộn bao nhiêu, nó cũng sẽ buông xuống tất cả mọi chuyện mà lập tức tới. Trong lòng thằng bé chưa chắc là không có con, chỉ là cái miệng này của con, luôn không cho nó nửa phần cơ hội, có đôi khi, cũng phải lui một bước thích hợp, cho đối phương và mình một cơ hội xoa dịu tình cảm.”
Giang Minh Nguyệt cười cười, ngoài miệng phụ họa bà Giang, nói con biết rồi, trong lòng lại nghĩ, đâu phải trong lòng Tạ Tri Tụng có cô, anh là lo lắng bị cô cắm sừng nên anh mới có thể buông xuống tất cả mọi chuyện mà lập tức tới đây.
Nếu không phải cái miệng này của cô từng bước ép sát, Tạ Tri Tụng cũng sẽ không để ý đến cô, càng không cùng cô làm dịu tình cảm vợ chồng.
Đương nhiên mỗi lần cô bảo người ta liên lạc với Tạ Tri Tụng, Tạ Tri Tụng đều hờ hững từ chối, đợi đến khi cô tự mình gửi tin uy h**p anh mới tới đây, bà Giang không biết.
Bà chỉ biết lần nào Giang Minh Nguyệt cũng có thể gọi Tạ Tri Tụng tới, trong lòng liền chờ mong, cảm thấy trong lòng Tạ Tri Tụng ít nhiều cũng có con gái.
Trở về phòng ngủ thu dọn một lượt, Giang Minh Nguyệt xách túi ra cửa, lúc đi qua phòng khách, cô chào hỏi bà Giang đang ngồi trên sofa: "Mẹ, con tới Ngự Cung Trang Viên."
Bà Giang đáp lời, dặn dò lần nữa: "Nhẹ nhàng một chút, chừa mặt mũi cho Tri Tụng.”
“Con biết rồi.” Giang Minh Nguyệt gật đầu, nghe lời mẹ Giang nói: “Con sẽ đối xử tốt với anh ấy, tranh thủ sớm ngày cho mẹ bế cháu trai cháu gái.”
Quả nhiên bà Giang vui mừng nhướng mày.
Không có người già nào không thích bế cháu, mặc dù tạm thời không có nhưng thái độ tích cực phối hợp của con gái cũng làm cho trong lòng bọn họ ôm hy vọng.
Giang Minh Nguyệt vẫy tay với bà Giang: “Tạm biệt mẹ.”
*
Bảy giờ tối, xe Tạ Tri Tụng đúng giờ đến Ngự Cung Trang Viên.
Lúc xuống xe, trời đang tí tách mưa, mặt đất ướt sũng, quản gia biệt thự dẫn mười mấy người giúp việc được huấn luyện nghiêm chỉnh nhanh chóng trải thảm trên đường từ xe đến cửa chính phòng khách, tránh cho anh đi qua làm bẩn giày.
Chỉ một đoạn đường ngắn mà còn cố ý cho nhiều người hầu như vậy trải thảm để đi qua, loại chuyện này cũng chỉ có đại tiểu thư Giang Minh Nguyệt kiêu căng tùy hứng mới làm được.
Tạ Tri Tụng liếc nhìn tấm thảm đỏ trước mặt, cất bước đi qua.
Quản gia bên cạnh che ô cho anh, Tạ Tri Tụng đang định đưa tay nhận ô thì nghe quản gia nói: "Cô chủ ở trong phòng ăn chờ ngài dùng bữa tối.”
Trong mắt Tạ Tri Tụng có chút kinh ngạc.
Mỗi lần Giang Minh Nguyệt gọi anh tới đều là ở thời kỳ dễ dàng mang thai nhất, không biết cô nghe thấy ở đâu, nói là ở thời điểm cha mẹ yêu nhau nhất, cục cưng sinh ra sẽ xinh đẹp nhất, cho nên mỗi lần anh tới, cô đều sẽ bảo người chuẩn bị một bữa cơm tối dưới ánh nến ở phòng ăn, cho dù hai người không có tình cảm vợ chồng gì nhưng cũng phải tạo ra một loại bầu không khí tình cảm ngọt ngào, dùng cái này để chắc rằng cục cưng sinh ra sẽ thông minh xinh đẹp nhất.
Nhưng mỗi một lần anh lại đây, Giang Minh Nguyệt đều ở trong phòng mình, để cho anh chờ thật lâu mới đi ra, hôm nay mặt trời mọc phía tây rồi, Giang Minh Nguyệt lại hạ mình đến trong phòng ăn chờ anh.
Quản gia dẫn Tạ Tri Tụng đến cửa phòng ăn liền lui xuống.
Trong phòng ăn ánh sáng lờ mờ, không mở đèn chùm thủy tinh trên trần nhà mà chỉ đốt nến, Giang Minh Nguyệt ngồi ở trước bàn ăn, váy dài màu đỏ phác họa đường cong cùng dáng người lung linh, mái tóc dài hơi xoăn chỉnh tề xõa tung ở phía sau, đường cong xương quai xanh sắc bén, ánh nến màu vàng ấm áp nhảy trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, đẹp đến rung động lòng người.
“Anh tới rồi.”
Giang Minh Nguyệt ngước mắt nhìn về phía anh, cười khanh khách.
Tạ Tri Tụng thất thần trong chốc lát, không biết sao hôm nay Giang Minh Nguyệt đột nhiên đổi tính, cười quyến rũ với anh như vậy.
Lần gần nhất Giang Minh Nguyệt cười với anh như vậy, đã là chuyện ba năm trước.
Khi đó anh bị người lớn nhà họ Tạ mềm cứng cưỡng ép lấy cô, trong lòng bất mãn, Giang Minh Nguyệt dường như cũng rất không hài lòng đối với hôn sự này, hai người kết hôn nửa năm cũng chưa từng gặp mặt, không can thiệp lẫn nhau, coi hôn sự này không tồn tại.
Phá vỡ cục diện bế tắc này là Giang Minh Nguyệt chủ động lấy lòng, ngày đó là sinh nhật ông Giang, ông Giang bà Giang mời anh đến nhà họ Giang, đối với bố vợ, người đã cứu anh trai mình một mạng, Tạ Tri Tụng kính trọng trong lòng nên không từ chối.
Tiệc sinh nhật của ông Giang cũng không tổ chức lớn, chỉ gọi anh và Giang Minh Nguyệt tới ăn cơm. Ngày đó Giang Minh Nguyệt cũng giống như hôm nay, ánh mắt nhìn anh sinh động, nụ cười đó tươi đẹp động lòng người, đôi mắt sáng ngời, ánh mắt cong thành mặt trăng nhỏ, khiến anh khó có thể kiềm chế, thuận theo tự nhiên mà cùng cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
* l**n t*nh m* một đêm, ngày hôm sau rời giường cô liền trở mặt, bảo người ta đuổi anh ra khỏi biệt thự.
Sau đó một tháng không liên lạc, thẳng đến khi cô có kinh trở lại, xác nhận không mang thai, cô mới tìm tới anh lần nữa.
Sau đó mỗi lần đều chỉ ở thời kỳ rụng trứng mới gọi anh tới, hoàn toàn biến anh trở thành công cụ sinh sản, dùng xong liền ném đi.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tạ Tri Tụng trầm xuống.
Giang Minh Nguyệt thấy sắc mặt Tạ Tri Tụng lạnh nhạt, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất.
Hôm nay cô vốn không định chờ Tạ Tri Tụng cùng ăn cơm, hôm nay cô trong kỳ sinh lý, cô không thể cùng Tạ Tri Tụng thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Cô gọi Tạ Tri Tụng tới là vì kiểm tra xem anh có thể sinh con hay không, nếu không thể sinh con thì cô phải sớm đổi người.
Nhất thời thay đổi ý tưởng sai người chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến này là do nghĩ đến lời dặn dò tha thiết của mẹ, muốn cô giữ chút mặt mũi cho Tạ Tri Tụng, không được để mối quan hệ căng thẳng hơn vì đã nghi ngờ đến tôn nghiêm của người đàn ông khi còn chưa xác nhận được vấn đề có phải từ anh hay không.
Tuy rằng Giang Minh Nguyệt rất không thích Tạ Tri Tụng cả ngày mặt mày ủ rũ nhưng không thể phủ nhận, anh rất đẹp trai, gien ưu tú, rất thích hợp làm cha của con cô, hơn nữa ba mẹ cô rất hài lòng về anh, thật sự không hi vọng hôn nhân của cô và Tạ Tri Tụng kết thúc trong thất bại. Suy nghĩ đến những điều này, Giang Minh Nguyệt bèn chủ động lấy lòng anh, kết quả anh còn kiêu ngạo, không có sắc mặt tốt.
Ngày ngày ủ rũ, còn không biết có thể sinh con hay không.
Tạ Tri Tụng đi tới ngồi xuống đối diện Giang Minh Nguyệt.
Coong một tiếng, Giang Minh Nguyệt ném đũa xuống bàn.
Trên mặt Tạ Tri Tụng không có cảm xúc gì, ngẩng đầu nhìn cô.
Khóe miệng Giang Minh Nguyệt gợi lên một nụ cười lạnh: “Đã phiền chán vì phải cùng tôi ăn cơm như vậy thì đừng ăn.”
Tạ Tri Tụng không để ý đến cô, tự nâng tay gắp thức ăn.
“Thím Lưu.”
Giang Minh Nguyệt trực tiếp gọi người vào: “Giám đốc Tạ đã ăn cơm tối rồi, thu dọn đồ ăn đi.”
Khóe miệng Tạ Tri Tụng khẽ nhúc nhích, nhịn một chút, không lên tiếng.
Biệt thự này là nhà họ Giang mua cho Giang Minh Nguyệt, người hầu trong biệt thự đều là nhà họ Giang chuẩn bị cho Giang Minh Nguyệt, lấy mệnh lệnh của Giang Minh Nguyệt làm chủ, ở trước mặt Giang Minh Nguyệt, lời anh nói không có tác dụng.
Quản gia Lưu cẩn thận từng li từng tí đưa mắt nhìn hai người trong phòng ăn, thấy Giang Minh Nguyệt hơi nâng cằm, vẻ mặt kiêu căng, cũng không biết sao ngài lại chọc cho vị tổ tông này mất hứng, cũng không dám nhiều lời, gọi người tiến vào thu dọn đồ ăn.
Bàn ăn nhanh chóng được thu dọn sạch sẽ, khóe miệng Tạ Tri Tụng nhếch lên, đôi mắt thâm thúy nhìn Giang Minh Nguyệt.
Giang Minh Nguyệt đứng lên, từ trên cao nhìn xuống anh: “Anh đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Bên ngoài đều là người giúp việc, Giang Minh Nguyệt giữ thể diện cho Tạ Tri Tụng, dẫn anh về phòng ngủ.
Tạ Tri Tụng đi theo sau Giang Minh Nguyệt, đi vào phòng ngủ, Giang Minh Nguyệt ngồi trên sofa, ngước mắt nhìn Tạ Tri Tụng, muốn nói lại thôi, nhất thời cũng không biết nói như thế nào.
Những lời nghi ngờ đàn ông không thể sinh con này, hẳn là sẽ khiến họ bị đả kích.
Trước kia cô cố ý khiêu khích Tạ Tri Tụng ở trên giường, nói anh không được, anh đều nghiêm mặt giày vò cô đến chết đi sống lại.
Tạ Tri Tụng thấy hôm nay cô thay đổi thất thường, nghĩ đến cái gì đó liền mở miệng phá vỡ yên tĩnh: “Mang thai?”
Giang Minh Nguyệt tìm anh không có chuyện gì khác ngoại trừ sinh con và sinh con.
Giang Minh Nguyệt: "Không.”
Tạ Tri Tụng ừ một tiếng, đưa tay tháo đồng hồ đeo tay đặt lên tủ đầu giường, cà vạt, áo khoác, lần lượt tháo ra.
Cởi cúc áo sơ mi, đi tới trước người Giang Minh Nguyệt, phủ lên người cô, hôn môi cô.
Giang Minh Nguyệt nghiêng đầu né tránh, giơ tay đẩy bả vai anh: “Tránh ra, tôi đang đến kỳ.”
Tạ Tri Tụng dời môi, ngước mắt nhìn cô: "Chậm hơn nửa tháng.”
Giang Minh Nguyệt ừ một tiếng.
Thấy Giang Minh Nguyệt không giống nói dối, Tạ Tri Tụng hỏi: “Vậy em gọi tôi tới làm gì?”
Có kinh nguyệt nên không thể gọi anh tới sao?
Có vẻ như chính anh cũng biết họ ở bên nhau chỉ để có con.
Nếu trong lòng anh rõ ràng như vậy thì tất cả nhân tố bất lợi cho sinh con cũng không cần phải che che giấu.
Giang Minh Nguyệt thẳng thắn nói: “Ba năm rồi, tôi vẫn chưa có thai.”
Trong lòng Tạ Tri Tụng dường như có một dự cảm không rõ.
“Bác sĩ kiểm tra rồi, nói tôi có thể sinh con.” Giọng Giang Minh Nguyệt mềm nhũn: “Tạ Tri Tụng, anh kiểm tra xem có phải là vấn đề của anh không.”
Sắc mặt Tạ Tri Tụng trong nháy mắt trầm xuống, cắn răng, gằn từng chữ: “Giang Minh Nguyệt!”
Sắc mặt anh hung ác nham hiểm, Giang Minh Nguyệt không tự chủ được mà hít sâu, có chút sợ hãi, đưa tay bắt lấy áo khoác anh khoác ở bên cạnh rồi che ở trước khuôn mặt thâm trầm của anh: “Anh tức giận cái gì, dọa tôi giật mình!”