Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng ăn, Giang Minh Nguyệt ngồi ở trước bàn ăn, thong thả ăn bữa sáng, cô không thèm ăn lắm nên chỉ ăn nửa chén cháo liền buông thìa, cầm lấy khăn màu trắng trong tay lau khóe miệng.
Bà Giang ngồi đối diện giọng điệu tao nhã: “Nguyệt Nguyệt, sao ăn ít vậy?”
Ánh mắt Giang Minh Nguyệt nhìn về phía mẹ: “Mới vừa rời giường nên con không có khẩu vị gì.”
Bà Giang nhìn dáng người gầy gò của con gái, dịu dàng quan tâm: “Con gầy quá, phải ăn nhiều một chút. Hải Thành gần đây gió lớn, thân hình nhỏ bé của con đi ra ngoài, gió thổi một cái là ngã.”
Giang Minh Nguyệt cười nói: “Con nào có yếu như vậy, gần đây con tập thể hình, cũng luyện tập có cơ bụng, nhìn gầy nhưng trên người đều là thịt thật, không yếu.”
Bà Giang lấy một quả trứng gà từ trong đĩa: “Đã gầy lắm rồi, đừng giảm cân nữa.”
Giang Minh Nguyệt nói: “Con không giảm cân, tập thể hình là vì rèn luyện cơ thể, ba đâu ạ?"
Giang Minh Nguyệt nói sang chuyện khác: “Sao con không thấy ba?”
“Ba và chú Diệp của con nhau hẹn câu cá, sáng sớm đã đi ra ngoài.” Bà Giang bóc vỏ trứng gà trên tay, đưa cho Giang Minh Nguyệt, giọng điệu mang theo dỗ dành: “Cuc cưng ngoan ăn trứng gà nữa, chỉ ăn cháo không đủ dinh dưỡng.”
Giang Minh Nguyệt được ông bà Giang sinh ra khi họ đã gần năm mươi tuổi, đáng lẽ phía trên cô còn có một anh trai, khi mười mấy tuổi bị tai nạn xe cộ qua đời. Giang Minh Nguyệt là do ông bà Giang quá đau lòng khi mất con trai cả mà sinh ra. Lúc ấy mẹ Giang đã rất lớn tuổi, sản phụ cao tuổi, mặc dù có đội ngũ y sĩ giỏi nhất nhưng Giang Minh Nguyệt vẫn bị sinh non, lúc sinh ra chỉ có một cân rưỡi, sức khỏe cực yếu, ông bà Giang đặc biệt cưng chiều cô. Hiện giờ cô cũng đã hơn hai mươi tuổi nhưng họ vẫn luôn gọi cô là “cục cưng ngoan” như thế.
Giang Minh Nguyệt thành thói quen, nhận lấy trứng gà từ trong tay mẹ, thấy mẹ lại gắp đồ vào trong đĩa của cô, vội vàng nói: "Mẹ, đừng gắp nữa, con thật sự ăn không nổi.”
Lúc này bà Giang mới thôi.
Hôm nay là cuối tuần, không có việc gì, Giang Minh Nguyệt ăn xong bữa sáng thì cắm hoa cùng mẹ ở trong phòng khách. Trong lúc nói chuyện phiếm, bà Giang như lơ đãng, nói bóng nói gió: "Giận dỗi với Tạ Tri Tụng?"
Giang Minh Nguyệt cắm hoa trong tay vào trong bình, nói: “Không ạ.”
Bà Giang nói: “Hình như đã hơn một tháng không gặp thằng bé, tháng trước thằng bé đến vào ngày mấy?”
Giang Minh Nguyệt trả lời bà: “Ngày 13.”
Hôm nay là ngày hai mươi tám rồi.
Lùi lại mười lăm ngày so với tháng trước, ánh mắt mẹ Giang nhìn Giang Minh Nguyệt, kéo tay cô qua, vỗ vỗ mu bàn tay cô, thở dài, hốc mắt hơi ướt át, cảm thấy rất có lỗi với con gái.
Tình cảm của con gái và con rể không tốt, bà biết.
Hôn sự này là bà, ông Giang cùng người lớn nhà họ Tạ tích cực thúc đẩy, con gái con rể không có tình cảm, thậm chí lúc trước con rể còn cực lực từ chối kết hôn với con gái, là người lớn nhà họ Tạ buộc cậu ta kết hôn với con gái.
Bà và ông Giang gần năm mươi tuổi mới có con gái, hiện giờ bọn họ đã hơn bảy mươi, mặt trời sắp lặn, thân thể càng ngày càng yếu, mà con gái phong nhã hào hoa(*), bọn họ sẽ không ở cạnh con gái được quá lâu, nhất định phải sớm tính toán cho con gái.
(*) Phong nhã hào hoa: Nói về dáng dấp cử chỉ ngôn ngữ thanh cao đẹp đẽ, khiến người khác kính mến
Nhà họ Giang có sản nghiệp to lớn, những người anh em họ hàng đó của Giang Minh Nguyệt đã sớm thèm muốn gia sản nhà họ Giang, mặc dù ông Giang là người chính trực, nhưng ở trên thương trường khó tránh khỏi gây thù, sau khi bọn họ chết, sợ rằng một cô con gái được nuông chiều từ bé như Minh Nguyệt không ứng phó được những thứ này, thế nên họ muốn chọn lựa một chàng rể cho Minh Nguyệt, ở rể ở nhà họ Giang, sinh người thừa kế cho nhà họ Giang, tương lai mặc dù bọn họ chết thì ở trên đời này Minh Nguyệt cũng có người thân ruột thịt giúp đỡ.
Nhưng có rất nhiều ví dụ về việc nhà giàu lấy trai nghèo, trai nghèo dựa vào tiền tài bối cảnh của ba mẹ vợ mà phát đạt, chiếm lấy gia sản của nhà ba mẹ vợ và đối xử không tốt với vợ. Bọn họ lại lo lắng lấy phải một thằng rể vô ơn, chờ bọn họ chết rồi sẽ bắt nạt Giang Minh Nguyệt, đối xử không tốt với Giang Minh Nguyệt, nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ tới nhà họ Tạ ở Bắc Thành.
Mấy năm trước, con trai cả của nhà họ Tạ đến Hải Thành du ngoạn, đúng lúc gặp sóng biển, bị sóng cuốn xuống biển, là ba Giang không để ý an nguy, không chút do dự nhảy xuống biển cứu anh một mạng, nhà họ Tạ vô cùng cảm kích đối với nhà họ Giang. Mấy năm nay hai nhà vẫn duy trì liên lạc, nhà họ Tạ và nhà họ Giang môn đăng hộ đối, nhà họ Giang lại có ơn với nhà họ Tạ, con cả nhà họ Tạ mà ba Giang cứu là người thừa kế nhà họ Tạ này, nếu kết hôn với nhà họ Tạ, không cần lo lắng nhà họ Tạ sẽ rắp tâm bất lương, chiếm lấy sản nghiệp nhà họ Giang.
Sau khi ông Giang bà Giang nói chuyện này với nhà họ Tạ, vì để báo đáp ơn cứu mạng của nhà họ Giang với con trai trưởng, ông bà Tạ đã không chút do dự để cho con thứ là Tạ Tri Tụng ở rể nhà họ Giang.
Tạ Tri Tụng tuổi trẻ hừng hực, kiên quyết không đồng ý làm con rể cho một người phụ nữ chưa từng gặp mặt, sau đó dưới sự bức bách của người lớn nhà họ Tạ mới miễn cưỡng đồng ý kết hôn với Giang Minh Nguyệt, nhưng chỉ có thể lùi bước đến hai bên kết hôn, bất kể như thế nào cũng không thể chấp nhận ở rể.
Người lớn nhà họ Tạ cam đoan với ông bà Giang là tương lai đứa con đầu lòng của Giang Minh Nguyệt và Tạ Tri Tụng sẽ mang họ Giang, nối dõi cho nhà họ Giang, nhà họ Tạ tuyệt đối không tranh giành với nhà họ Giang.
Ông bà Giang biết con rể không cam tâm tình nguyện, nhưng thật sự tìm không thấy người con rể nào thích hợp hơn Tạ Tri Tụng, thế nên cứ giả vờ như không biết, nghĩ rằng người trẻ tuổi sau khi thành hôn sẽ có thể bồi dưỡng tình cảm.
Ngày xưa bà và ba Giang trước khi thành thân cũng chẳng gặp mặt được mấy lần, đều là ba mẹ làm chủ đám hỏi.
Không nghĩ tới con gái con rể đã kết hôn ba năm lại vẫn không có bất kỳ tình cảm gì, bình thường tầm một tháng Tạ Tri Tụng sẽ tới Hải Thành một lần, lần này đã qua hơn nửa tháng mà vẫn không thấy bóng dáng, đến nay cũng không hề có động tĩnh mang thai.
Giang Minh Nguyệt thấy mẹ vẻ mặt u sầu, an ủi: "Thật sự là không có mâu thuẫn, tháng này con không gọi anh tới là bởi vì kỳ kinh nguyệt của con vẫn chưa tới, còn chưa tới kỳ rụng trứng.”
Cô và Tạ Tri Tụng không có tình cảm, kết hôn chính là vì sinh hạ người nối dõi cho nhà họ Giang, Tạ Tri Tụng cũng không có ấn tượng tốt với cô, cô cũng lười mặt nóng dán mông lạnh (*), mỗi lần đều là vào thời kỳ rụng trứng, lúc dễ dàng mang thai nhất mới gọi anh tới, đi thẳng vào vấn đề, thời kỳ rụng trứng chưa tới, không cần phải gọi anh qua làm chướng mắt.
(*) Mặt nóng dán mông lạnh: câu thành ngữ này mô tả một người thì nhiệt tình tích cực tạo quan hệ nhưng mà người kia thì lạnh nhạt hờ hững không đáp lại.
Đáy mắt bà Giang hiện lên vẻ vui mừng: “Ngoan, có phải con mang thai rồi không?”
Ánh mắt bà Giang dừng ở trên bụng Giang Minh Nguyệt, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Giang Minh Nguyệt mím môi, tuy rằng không đành lòng, nhưng vẫn đánh vỡ mộng đẹp của bà Giang: “Không, chỉ là kinh nguyệt không đều, chậm lại.”
Kỳ kinh nguyệt của cô vẫn không chính xác, thường xuyên lùi lại, chỉ là thời gian lùi lại lần này rất lâu, vừa mới bắt đầu cô cũng hoài nghi có phải mang thai hay không, mua que thử thai, lại để cho bác sĩ tư nhân kiểm tra, kết quả đều là không mang thai, chỉ đơn thuần là kinh nguyệt không đều.
Vẻ vui mừng trong đáy mắt bà Giang biến mất, không cam lòng nói: "Thật sự không có? Con đã kiểm tra chưa?”
Giang Minh Nguyệt gật đầu: "Đã kiểm tra rồi, hơn nữa sáng sớm hôm nay đã tới.”
Bà Giang ôm cô vào lòng, đau lòng hỏi: “Có khó chịu không?”
Giang Minh Nguyệt thể hàn, dường như mỗi lần kinh nguyệt đến đều đau bụng.
Giang Minh Nguyệt lắc đầu: “Dạ không.”
Bà Giang vuốt mái tóc dài của con gái, hoài nghi hỏi: "Tri Tụng đã kiểm tra sức khỏe chưa?”
Giang Minh Nguyệt giật mình: "Ý của mẹ là, Tạ Tri Tụng không thể sinh con?”
Mẹ Giang cẩn thận nói: "Bác sĩ sức khỏe của con đã kiểm tra qua, tuy rằng không dễ dàng thụ thai, nhưng không phải là không thể mang thai, đã ba năm rồi, không chừng là Tri Tụng..."
Mẹ Giang dừng một chút, dường như là cảm thấy làm mẹ vợ mà nói con rể như vậy không tốt, muốn nói lại thôi.
Giang Minh Nguyệt đã hiểu, ngồi dậy từ trên đùi bà Giang, lấy điện thoại di động gửi tin nhắn.
Bởi vì cô sinh non, thể hàn, kinh nguyệt không đều, thời gian dài như vậy không mang thai nhưng cô cũng không nghĩ đến phía Tạ Tri Tụng, chỉ cảm thấy là vấn đề của mình, nếu là vấn đề của Tạ Tri Tụng, vậy hôn nhân của bọn họ cần phải suy nghĩ lại.
“Con bảo anh ấy tới kiểm tra.” Giang Minh Nguyệt nói với bà Giang.
Bà Giang nói: "Việc này cần mau chóng biết chính xác, nếu quả thật là vấn đề của Tri Tụng thì phải nghĩ biện pháp, để Tri Tụng điều trị, hoặc là thụ tinh ống nghiệm..."
Bà Giang do dự một chút: "Ống nghiệm không được, thụ tinh ống nghiệm gây tổn thương rất lớn cho cơ thể con, phải chịu rất nhiều đau khổ, vẫn phải để Tri Tụng phối hợp với bác sĩ điều trị, hiện tại y học rất phát triển, vô sinh không phải là bệnh gì khó trị.”
Giang Minh Nguyệt nghĩ thầm, với tính cách Tạ Tri Tụng, nếu như anh không thể sinh, phỏng chừng sẽ không phối hợp điều trị, cô và Tạ Tri Tụng kết hôn chính là vì sinh người thừa kế cho nhà họ Giang, Tạ Tri Tụng không thể sinh, đại khái chỉ có thể ly hôn.
*
Tạ Tri Tụng đeo cà vạt trước gương, trợ lý Lý Hạ gõ cửa đi vào.
“Giám đốc Tạ.”
Tạ Tri Tụng: "Nói đi.”
Giọng Lý Hạ cẩn thận: "Trợ lý riêng của phu nhân vừa mới gửi tin nhắn, bảo hôm nay ngài đến Hải Thành.”
Lý Hạ nói xong, nín thở, yên lặng lui về phía sau hai bước, thở mạnh cũng không dám thở, e sợ lửa giận của sếp liên lụy đến mình.
Bình thường mỗi lần có tin từ bên bà xã sếp, tâm trạng sếp đều vô cùng khó chịu.
Sếp khó chịu cũng không khó lý giải, dường như mỗi tháng phu nhân chỉ gọi sếp tới một lần, mỗi lần đều là thông qua trợ lý của phu nhân thông báo cho Lý Hạ, nhờ Lý Hạ báo cho sếp. Sếp qua bên đó vài đêm, xong việc phu nhân sẽ cho người liên hệ Lý Hạ đón sếp về, giống như hoàng đế cổ đại lật thẻ bài thị tẩm, vợ chồng mà như vậy thì thật là hiếm thấy.
Tạ Tri Tụng nhíu mày, lạnh lùng nói: "Không rảnh.”
Lý Hạ gật đầu, lên tiếng trả lời: “Tôi biết rồi.”
Anh ta trả lời trợ lý của Giang Minh Nguyệt.
[Gần đây giám đốc Tạ có chút công việc, không có thời gian rảnh.]
Vài phút sau, di động Tạ Tri Tụng rung lên, nhận được tin nhắn của Giang Minh Nguyệt.
Giang Minh Nguyệt: [Tôi có thể làm phiền giám đốc Tạ rút ra nửa ngày tới đây một chuyến không? Tôi sẽ sắp xếp máy bay riêng đến đón anh, khi anh đến đây tôi chỉ chiếm dụng anh nửa tiếng đồng hồ, sau khi kết thúc tôi sẽ cho người tới đón anh về, tuyệt đối không làm phiền anh thêm một phút giây nào.]
Tạ Tri Tụng: [Không rảnh.]
Giang Minh Nguyệt: [Cần đàm phán hạng mục gì thì hãy hủy bỏ đi, tính toán xem tổn thất bao nhiêu tiền thì gửi cho Nguyễn Tịch, tôi sẽ bảo cô ấy gửi tiền vào thẻ của anh.]
Nguyễn Tịch là trợ lý riêng của Giang Minh Nguyệt.
Tạ Tri Tụng nhíu chặt mày, ném di động sang một bên, không trả lời cô.
Năm phút sau, tin nhắn Giang Minh Nguyệt lại tới.
Giang Minh Nguyệt: [Được rồi, tôi quên mất, hẳn là giám đốc Tạ không thiếu tiền, nhưng mà hiện tại tôi thật sự cần giám đốc Tạ phối hợp, nếu giám đốc Tạ thật sự không muốn phối hợp, tôi đây chỉ có thể tìm người khác để phối hợp.]
Giang Minh Nguyệt: [Giám đốc Tạ hẳn là sẽ không để ý việc tôi sinh con với người khác chứ?]
Các đường gân xanh trên trán Tạ Tri Tụng giật giật: [Giang Minh Nguyệt!]
Giang Minh Nguyệt chu đáo: [Yên tâm, đứa nhỏ họ Giang, không cần anh nuôi.]
Tạ Tri Tụng: [Bảy giờ tối.]
Giang Minh Nguyệt hài lòng: [Bảy giờ tối, chờ anh.]