“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Sao không nói gì nữa?”
Tâm tư của bạn nhỏ cũng rất tinh tế, nhạy bén nhận thấy được biểu cảm của mẹ không đúng lắm, tay vươn về phía mẹ, muốn v**t v* hai má của mẹ, an ủi mẹ.
Quý Nhiêu nhận ra ý đồ của con gái, nghĩ đến đôi bàn tay nhỏ bé kia của con gái vừa múc nước từ trong bồn cầu, đôi bàn tay nhỏ bé đáng yêu trắng nõn kia xác suất lớn là bị nước bồn cầu ngâm qua rồi, không nói không rằng né tránh bàn tay nhỏ bé mà con gái đưa tới, nhét con gái vào trong lòng Thương Ngôn Tân.
“Anh mau dẫn con bé đi rửa tay sạch sẽ đi.”
Thương Ngôn Tân không nói câu nào, vội vàng ôm con gái đến bồn rửa tay rửa tay.
Cùng lúc đó, Quý Nhiêu còn nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng hơn, lúc Thương Ngôn Tân ở nhà, dường như mỗi ngày đều hôn môi cô, nói cách khác, Thương Ngôn Tân dùng cái miệng uống nước bồn cầu của anh hôn cô.
Quý Nhiêu hít sâu, giọng điệu hết sức bình thản, hỏi: "Thương Ngôn Tân, con gái bảo bối của anh bưng nước cho anh uống lúc nào?"
Thương Ngôn Tân đứng trước bồn rửa tay, cẩn thận bôi nước rửa tay trẻ em lên bàn tay nhỏ bé của con gái, giả bộ hết sức chuyên tâm rửa tay cho con gái, không lên tiếng trả lời.
Nhu Nhu ở trong lòng ba, còn không biết giờ phút này trong lòng người mẹ dịu dàng xinh đẹp của mình đang nổi lên một hồi bão táp, vui vẻ nghịch bong bóng nước rửa tay trên tay.
“Ba, thơm thật.”
Nhu Nhu đưa bàn tay nhỏ bé tới chóp mũi Thương Ngôn Tân, để Thương Ngôn Tân ngửi thấy.
Thương Ngôn Tân không chê bàn tay nhỏ bé của con gái vừa mới thò vào bồn cầu, vẻ mặt yêu thương cầm tay con gái, mũi dùng sức ngửi, trong giọng nói tràn đầy tự hào: "Tay của cục cưng mềm mại thơm quá, sao lại thơm như vậy nhỉ?”
Nhu Nhu bị ba chọc cười khanh khách, lắc lắc chân nhỏ, đưa tay về phía Quý Nhiêu: "Mẹ, mẹ ngửi đi.”
Không, mẹ không muốn ngửi.
Quý Nhiêu sợ tổn thương đến tâm hồn còn nhỏ của con gái, cố nén xúc động lui về phía sau, một lời khó nói hết nhìn hai ba con, cười khanh khách nói với bé Nhu Nhu: "Mẹ không cần ngửi cũng biết tay của em bé Nhu Nhu thơm, nhưng sau này em bé Nhu Nhu không được lấy nước từ trong bồn cầu cho ba mẹ uống nữa.”
“Tại sao vậy?”
Nhu Nhu nghiêng đầu nhìn Quý Nhiêu.
Quý Nhiêu cho rằng sau khi Thương Ngôn Tân biết Nhu Nhu múc nước từ trong bồn cầu vẫn chưa dạy Nhu Nhu không thể làm như vậy, trừng mắt nhìn Thương Ngôn Tân một cái, ánh mắt chuyển đến Nhu Nhu thì lại biến thành nụ cười mẹ hiền.
"Bởi vì nước trong bồn cầu không uống được, ba không nói với Nhu Nhu sao?"
Nhu Nhu chớp chớp mắt, dường như đang suy nghĩ xem ba có từng nói hay chưa.
Thương Ngôn Tân sợ Quý Nhiêu hiểu lầm mình, vội vàng nhắc nhở Nhu Nhu: "Cục cưng, hôm qua ba đã nói với con, không được nghịch nước trong bồn cầu.”
Thì ra là hôm qua uống nước bồn cầu.
Trong đầu Quý Nhiêu hiện lên hình ảnh nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp tối hôm qua với Thương Ngôn Tân, buồn nôn một trận, che miệng nôn khan.
Nhu Nhu thấy dáng vẻ không thoải mái của mẹ, vội la lên: "Mẹ làm sao vậy, mẹ.”
Quý Nhiêu nghe được âm thanh lo lắng của con gái, trong nháy mắt lại gọi về một trái tim mẹ hiền, nhếch khóe miệng, cười nói: "Mẹ không sao, cục cưng không cần lo lắng.”
Thương Ngôn Tân biết chuyện gì xảy ra, tự giác ôm con gái, cách cô rất xa, không tới gần cô.
Quý Nhiêu quả thực không có chút thiện cảm nào cho Thương Ngôn Tân, nắm thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi: "Thương Ngôn Tân, trước tiên rửa sạch tay cho con gái anh, sau đó hãy dạy nó thật tốt, không cho nó sau này nghịch nước trong bồn cầu nữa, nếu nó bưng nước từ trong bồn cầu ra thì anh ngay lập tức thu dọn đồ đạc mang theo nó cút ra ngoài. Cuối cùng, buổi tối hôm nay, sau khi anh dỗ nó ngủ thì ở trong phòng nó ngủ đi, không cho vào phòng em.”
Thương Ngôn Tân chột dạ, cúi thấp đầu, đôi mắt thâm thúy chân thành nhìn Quý Nhiêu: “Nhiêu Nhiêu.”
Quý Nhiêu xoay mặt sang một bên, không để ý tới anh.
Đôi mắt to long lanh chớp chớp, nhìn mẹ, lại nhìn ba: "Ba, mẹ tức giận rồi.”
Thương Ngôn Tân rũ mắt nhìn con bé, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái: "Mẹ tức giận thì làm phải sao?”
Nhu Nhu chuyển động cái đầu nhỏ của mình: “Ba dỗ mẹ, như này.”
Bé Nhu ghé vào mặt Thương Ngôn Tân hôn một cái, tiến đến lỗ tai Thương Ngôn Tân, nói nhỏ: “Hôn mẹ như vậy, mẹ sẽ không tức giận.”
Đương nhiên Thương Ngôn Tân không thể nói với con gái rằng mẹ chính vì bị ba hôn mà tức giận, nhìn thoáng qua Quý Nhiêu.
Bé Nhu đẩy cánh tay anh, thúc giục anh: “Ba, mau, hôn mẹ đi, mẹ tức giận rồi.”
Thương Ngôn Tân rửa bàn tay nhỏ bé của con gái rất nhiều lần, bế con gái đi tới bên cạnh Quý Nhiêu, thấp giọng nói: “Nhu Nhu bảo anh hôn em.”
Quý Nhiêu tức giận lườm anh một cái, ở trước mặt con gái, cô kìm nén không mắng anh, xoay người đi ra khỏi phòng tắm.
Nhu Nhu thấy ba dỗ mẹ không được thì thở dài.
Thương Ngôn Tân buồn cười: “Con thở dài gì thế?”
Nhu Nhu nói: “Ba ngốc, làm mẹ tức giận.”
Thương Ngôn Tân nhéo nhéo cái mũi nhỏ của con gái, thỉnh giáo con bé: "Cục cưng nói xem, ba nên dỗ thế nào để mẹ vui vẻ?"
Bé Nhu đưa tay nâng cằm, đôi mắt to mờ ảo xoay quanh, vẻ mặt nhỏ nhắn suy nghĩ giống Quý Nhiêu như đúc.
“Ba làm thế này.” Bé Nhu học theo dáng vẻ dỗ dành của Thương Ngôn Tân mà vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, nói: “Cục cưng, đừng tức giận, tức giận sẽ có nếp nhăn, sẽ không đẹp.”
Thương Ngôn Tân cười cười, xoa xoa đầu con gái: "Đúng là một cục cưng thông minh, cục cưng thông minh, sau này không được thò tay vào bồn cầu nữa nhé!”
Nhu Nhu: "Tại sao vậy? Ba nói đi, uống ngon mà.”
Vẻ mặt Nhu Nhu vô tội.
Thương Ngôn Tân trầm mặc một lát, ngày hôm qua con gái bưng nước cho anh uống, sau khi anh uống một hơi hết sạch thì nhận thấy không đúng lắm, nhưng đối mặt với ánh mắt tràn ngập lòng hiếu thảo của con gái, mặc dù biết đó là nước trong bồn cầu, anh vẫn khen ngon, sau đó cũng giáo dục con gái không thể lấy nước từ trong bồn cầu nữa, không nghĩ tới bởi vì anh khen uống ngon, con gái liền tin là thật, lại rất có hiếu bưng cho mẹ uống.
Xem ra mặc dù con gái còn nhỏ nhưng không thể cái gì cũng đều khen, thời điểm nên nói thật vẫn phải nói thật.
Con gái còn quá nhỏ, không thể phân biệt lời người lớn là thật hay giả, có đôi khi lời nói dối thiện ý nhưng con bé cũng sẽ cho là thật.
Để tránh cho con gái sau này còn làm như vậy, Thương Ngôn Tân ôm con gái ra ngoài, nghiêm túc dạy dỗ.
Buổi tối dỗ con gái ngủ xong, Thương Ngôn Tân trở về phòng, đẩy cửa ra, trước mặt có một cái gối bay tới.
“Ai cho anh vào, đi ra ngoài.”
Quý Nhiêu tức giận trừng anh.
Thương Ngôn Tân cúi người nhặt gối trên mặt đất lên, vô thức đi tới bên giường, đưa tay ôm cô vào trong ngực: "Cục cưng, hôm qua trước khi hôn em, anh đã đánh răng một tiếng.”
Quý Nhiêu vẫn không thể tiếp nhận: "Thương Ngôn Tân, tại sao hôm qua anh không nói với em rằng anh uống nước bồn cầu, tại sao còn hôn em?”
Thương Ngôn Tân nói: "Hôm qua là em chủ động, anh đã từ chối, em nói có phải anh không yêu em nữa hay không.”
Quý Nhiêu nghẹn một tiếng.
Đúng là như thế.
Nhưng cô không biết anh uống nước bồn cầu, mỗi ngày anh đều chủ động hôn cô, đột nhiên không hôn, cô chủ động đòi hôn, anh còn muốn từ chối, đương nhiên cô hoài nghi có phải anh không còn hứng thú với cô nữa hay không.
“Vậy sao anh không nói thật với em?" Quý Nhiêu tức đến ch** n**c mắt: “Thương Ngôn Tân, anh khốn kiếp.”
Thương Ngôn Tân lau nước mắt cho cô, Quý Nhiêu đẩy tay anh ra, khóc thút thít.
Thương Ngôn Tân giải thích: "Anh lo em biết sau này em sẽ ghét bỏ anh nên mới không nói cho em. Nhiêu Nhiêu, thật lòng mà nói, nếu hôm qua anh nói cho em biết chuyện này, có phải em sẽ không bao giờ hôn anh nữa không?”
Quý Nhiêu trầm mặc, cẩn thận ngẫm lại, chuyện này, anh cũng là người bị hại, đầu sỏ gây nên là con gái của bọn họ.
Thương Ngôn Tân nói: "Nể mặt công lao ngăn em uống ly nước kia của anh hôm nay, em tha thứ cho anh lần này đi.”
Thương Ngôn Tân không hổ là Thương Ngôn Tân, một câu đã nói đến trọng điểm.
So với việc trực tiếp uống ly nước kia thì việc nghiêm túc đánh răng một tiếng đồng hồ sau đó để hôn cô, dường như không phải là không thể chấp nhận.
Hơn một tháng sau đó, Thương Ngôn Tân không hôn được Quý Nhiêu.
Nhưng đầu sỏ gây nên là Nhu Nhu không vì chuyện này mà bị ba mẹ trách cứ, ngược lại được ba mẹ khen là cục vàng hiếu thảo.
Dưới sự cưng chiều cực độ của ba mẹ, Nhu Nhu khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành đến ba tuổi, đối mặt với phiền não đầu tiên trong đời con bé.
Đi nhà trẻ.
Bởi vì Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân đã sớm nói cho Nhu Nhu rất nhiều điểm tốt khi đi nhà trẻ, ví dụ như trong nhà trẻ có rất nhiều bạn nhỏ có thể chơi với con bé, có thể làm quen với rất nhiều bạn bè, sau khi đi nhà trẻ sẽ học tập rất nhiều tri thức, về sau có thể biến thành một nữ siêu nhân thúc đẩy thế giới nhân loại phát triển vân vân và mây mây. Những ngày đầu, Nhu Nhu còn biểu hiện ra hứng thú cực lớn đối với chuyện đi nhà trẻ này, mỗi ngày đều rất tích cực chủ động đeo cặp sách nhỏ của mình. Lúc Thương Ngôn Tân và Quý Nhiêu đưa đến cửa nhà trẻ, con bé đều vui vẻ nắm tay giáo viên nói tạm biệt với ba mẹ, ngoan ngoãn khéo léo, không khóc không quậy.
Giáo viên nhà trẻ và phụ huynh các bạn nhỏ khác đều khen Nhu Nhu là cục cưng ngoan nhất trong nhà trẻ.
Vài ngày sau, con bé đã cảm thấy chán ghét chuyện đi nhà trẻ, bắt đầu ôm cổ Thương Ngôn Tân khóc sướt mướt, tủi thân hỏi có phải ba không cần mình nữa hay không.
Việc Thương Ngôn Tân không chịu nổi nhất chính là con gái khóc, vô cùng đau lòng, ngón tay anh nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt con gái, dịu dàng dỗ dành con bé: "Không phải cục cưng Nhu Nhu đã nói với ba mẹ rằng phải cố gắng đi học, thúc đẩy thế giới phát triển, trở thành niềm tự hào của ba mẹ sao?"
Nước mắt Nhu Nhu rơi đầy mặt: "Nhưng con chỉ là một em bé, ba, con vẫn là em bé, con còn chưa trưởng thành, sau này lớn lên lại... thúc đẩy thế giới phát triển có được không, bây giờ vẫn là em bé, em bé phải ở nhà với ba mẹ.”
Nhu Nhu hôn nhẹ mặt ba, lại quay đầu hôn nhẹ mặt mẹ: “Ba mẹ, em bé Nhu Nhu ở nhà cùng ba mẹ không được sao? Tại sao phải đi nhà trẻ, nhà trẻ không vui, không có ba mẹ, em bé Nhu Nhu nhớ ba mẹ, hu hu hu~”
Quý Nhiêu mềm lòng vì con bé khóc, nhưng nhà trẻ thì vẫn phải đi: "Cục cưng Nhu Nhu, ai cũng đều phải đi nhà trẻ, khi còn bé ba mẹ cũng từng đi nhà trẻ.”
Nhu Nhu ngửa mặt lên trời khóc, lòng đau như cắt: "Tại sao ai cũng phải đi nhà trẻ, con không làm người nữa có được không?"
Quý Nhiêu: “…”