Nhu Nhu lấy được món kem yêu thích, vui vẻ ở trong lòng Thương Ngôn Tân khua chân múa tay vui sướng, cầm kem khoe với Quý Nhiêu: "Mẹ, nhìn này.”
“Nhìn gì?” Quý Nhiêu biết rõ còn cố hỏi.
Từ lúc Nhu Nhu bắt đầu học nói, mỗi ngày cái miệng nhỏ nhắn đều nói không ngừng, năng lực biểu đạt rất mạnh: "Ba cho con kem, vị dâu tây á.”
Con bé nghiêng đầu, nhíu mày, vẻ mặt rất phong phú.
Quý Nhiêu cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé: "Mèo tham ăn.”
Nhu Nhu lắc lắc đầu: "Cục cưng Nhu Nhu không phải mèo tham ăn, mẹ… Mẹ là mèo tham ăn, mẹ lén ăn kem.”
Nhu Nhu nói xong, ánh mắt chuyển sang Thương Ngôn Tân, muốn ba cùng mình thống nhất chiến tuyến, được ba tán thành.
Khóe miệng Thương Ngôn Tân khẽ nhúc nhích, đang muốn nói thì Quý Nhiêu híp mắt, trong nụ cười mang theo một tia uy h**p, ám chỉ anh nói chuyện đàng hoàng.
Thương Ngôn Tân bật cười, một tay ôm Nhu Nhu, tay kia xoa xoa tóc Quý Nhiêu, nói với Nhu Nhu: “Mẹ lén ăn kem là lo lắng cục cưng Nhu Nhu sẽ nhìn thấy, cục cưng Nhu Nhu thấy mẹ ăn kem sẽ thế nào?”
Nhu Nhu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Thấy mẹ ăn, con cũng muốn ăn.”
Thương Ngôn Tân nói: “Cục cưng Nhu Nhu là trẻ nhỏ, ăn kem sẽ thế nào?”
Một tay Nhu Nhu vỗ vỗ bụng nhỏ của mình: “Tiêu chảy.”
“Cục cưng Nhu Nhu thật thông minh, ăn kem sẽ bị đau bụng, mẹ lo lắng cho cục cưng nên mới lén ăn kem, không cho cục cưng Nhu Nhu nhìn thấy.”
Nhu Nhu ghé vào mặt Thương Ngôn Tân hôn một cái, giọng nói mềm mại: “Ba, ăn một chút, một chút thôi, sẽ không bị tiêu chảy.”
Thương Ngôn Tân: “Cục cưng ngoan.”
Nhu Nhu được ba khen ngợi, vui vẻ lắc lắc chân: "Gương thần, ai là em bé ngoan nhất trên đời này?”
Thương Ngôn Tân cười vuốt cái mũi nhỏ của con bé: “Gương thần nói là ai?”
“Gương thần nói là cục cưng Nhu Nhu ạ.”
Thương Ngôn Tân hỏi: “Gương thần, ai là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời này?”
Giọng Nhu Nhu giòn tan nói: “Là mẹ.”
“Cục cưng Nhu Nhu thật thông minh.”
Nhu Nhu vui vẻ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, nhìn về phía Thương Ngôn Tân chớp chớp mắt, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Thương Ngôn Tân cười ôm con bé ngồi xuống sofa, mở nắp kem ra, dùng thìa múc một miếng kem nhỏ đút vào miệng con bé.
Nếu con bé đã ăn kem rồi, Quý Nhiêu cũng không giấu nữa, quang minh chính đại lấy kem giấu ở phía sau sofa ra, ngồi bên cạnh hai ba con ăn.
Thương Ngôn Tân nhắc nhở: “Kỳ sinh lý của em sắp tới rồi.”
Quý Nhiêu nói: "Không sao, còn hai ngày nữa.”
Thương Ngôn Tân dịu dàng nói: "Ăn ít một chút.”
Kỳ sinh lý của Quý Nhiêu cũng không chuẩn lắm, có lúc sẽ đến sớm một hai ngày, có lúc sẽ lùi lại một hai ngày.
Quý Nhiêu ngoan ngoãn khéo léo gật đầu: “Hôm nay em chỉ ăn cái này, không sao đâu.”
Nhu Nhu ăn một miếng kem, còn muốn nữa, nhìn ba mẹ đang nói chuyện, thừa dịp ba mẹ không chú ý, lặng lẽ dời khuôn mặt đến tay ba, vươn đầu lưỡi l**m kem trong tay ba.
Thương Ngôn Tân đã sớm phát hiện con bé không thành thật, lúc con bé sắp l**m kem, anh cười dời kem đi.
Nhu Nhu túm lấy cánh tay ba, mở to đôi mắt khẩn cầu nhìn ba: “Ba, yêu ba mà.”
Con bé giơ tay bắn tim: “Moa~moa~”
Khóe mắt Thương Ngôn Tân cong lên một cái: “Không được.”
Nhu Nhu bĩu môi, nước mắt dường như sắp rơi xuống, tội nghiệp: “Xin ba mò.”
Thương Ngôn Tân: “Có phải cục cưng vừa mới nói với ba, đồng ý chỉ ăn một miếng không?”
Nhu Nhu duỗi ngón tay: “Ngoắc tay với ba, con ăn một miếng nữa thôi, một miếng thôi mà ~ ba tốt bụng.”
Thương Ngôn Tân nói: "Cục cưng có ngoan không?”
“Con ngoan mà.”
Thương Ngôn Tân: "Cục cưng ngoan phải giữ lời.”
Ánh mắt Nhu Nhu nhìn về phía Quý Nhiêu: “Mẹ ăn, mẹ ăn nhiều.”
Quý Nhiêu dịu dàng nói: “Mẹ được ăn, mẹ là người lớn, cục cưng không được, cục cưng chỉ được ăn một miếng.”
Nhu Nhu tủi thân bĩu môi.
Quý Nhiêu vẽ một vòng tròn lớn: “Cục cưng Nhu Nhu sau này lớn lên có thể ăn rất nhiều, lớn lên có thể giống mẹ mà ăn toàn bộ.”
Nhu Nhu vừa nghe, đôi mắt sáng lấp lánh: "Mẹ, cục cưng phải lớn mau.”
Quý Nhiêu nói: “Cục cưng ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn uống sữa, sẽ lớn nhanh thôi.”
Đối với chuyện lớn nhanh này, trong nháy mắt Nhu Nhu tràn ngập chờ mong, quay đầu nói với Thương Ngôn Tân: “Ba, Nhu Nhu muốn uống sữa, ba pha sữa cho con.”
“Được, con và mẹ ở đây chơi, ba đi pha sữa cho con.”
Cánh tay nhỏ nhắn ôm cổ Thương Ngôn Tân không buông: "Cục cưng Nhu Nhu cùng ba đi học pha sữa bột ~"
Thương Ngôn Tân: "Cục cưng Nhu Nhu thật giỏi.”
Thời gian này Nhu Nhu tiến vào thời kỳ tự lập, rất nhiều chuyện đều thích tự mình động tay làm. Thương Ngôn Tân và Quý Nhiêu cũng có ý bồi dưỡng năng lực tự làm việc của con bé, chỉ cần không có chuyện gì nguy hiểm mà bạn nhỏ thích thì sẽ để cho bạn nhỏ tự mình làm.
Thương Ngôn Tân bế Nhu Nhu đi vào phòng bếp, đặt sữa bột và bình sữa của con bé lên bàn nhỏ, nhìn con bé tự múc sữa bột vào bình sữa.
"Ba ơi, cục cưng Nhu Nhu có siêu không?”
Nhu Nhu muốn được khen.
Thương Ngôn Tân xoa xoa đầu nhỏ của con bé, tự hào nhìn Nhu Nhu: “Em bé Nhu Nhu là siêu nhất.”
Trong từng tiếng khen ngợi của ba, Nhu Nhu trở nên càng thêm chăm chỉ, bỏ sữa bột vào bình sữa, chờ thời gian ba ngâm sữa, buông chân chạy đến phòng khách, cầm hai quả nho đã rửa sạch từ trên bàn trà, lại chạy về phòng bếp, một quả đưa cho Thương Ngôn Tân, một quả đưa cho Quý Nhiêu: "Ba mẹ ăn nho.”
Quý Nhiêu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé: “Cục cưng thật ngoan.”
Nhu Nhu vui vẻ nhảy nhót hai cái, rung đùi đắc ý, rầm rì tự hỏi tự đáp: “Gương thần, ai là cục cưng ngoan nhất trên đời này? Là cục cưng Nhu Nhu.”
Ăn cơm tối xong, Thương Ngôn Tân vào phòng sách xử lý công việc, Quý Nhiêu không có việc gì làm, tiếp tục ở trong phòng khách nhìn bạn nhỏ chơi.
Ban ngày con bé ngủ đủ giấc, lúc này năng lượng tràn đầy, hai chân ngắn ngủn không ngừng chạy tới chạy lui trong phòng. Vừa mới bắt đầu, Quý Nhiêu còn đi theo phía sau, nhắm mắt theo đuôi nhìn con bé, không lâu sau liền mệt mỏi nằm ở trên sofa, để con bé tự mình chơi.
“Mẹ.” Nhu Nhu ôm một con ngựa chạy bằng điện chạy đến bên sofa, ghé vào bên tai Quý Nhiêu nói: “Mẹ chơi ngựa con với cục cưng Nhu Nhu đi.”
Quý Nhiêu hôn lên mặt con bé một cái: “Cục cưng Nhu Nhu, mẹ hơi mệt, để mẹ nghỉ một lát, lát nữa chơi ngựa con với cục cưng Nhu Nhu được không?”
Nhu Nhu nghe thấy mẹ nói mệt mỏi, ngoan ngoãn hôn mẹ: "Mẹ nghỉ ngơi một chút, cục cưng Nhu Nhu tự mình chơi~"
Quý Nhiêu xoa xoa đầu nhỏ của con bé: "Thật ngoan.”
Nhu Nhu đưa con ngựa nhỏ chạy bằng điện trong tay cho Quý Nhiêu xem: "Anh Đâu Đâu tặng.”
Anh Đâu Đâu trong miệng con bé là con trai của Tạ Tri Tụng và Giang Minh Nguyệt, lớn hơn Nhu Nhu một tuổi, ngày hôm qua Tạ Tri Tụng và Giang Minh Nguyệt mang theo con trai tới chơi, tặng Nhu Nhu con ngựa nhỏ chạy bằng điện này, Nhu Nhu còn nhớ rõ.
“Đúng rồi, đây là anh Đâu Đâu tặng cho Nhu Nhu. Nhu Nhu thích không?”
Nhu Nhu gật đầu: “Thích, muốn tìm anh chơi.”
Quý Nhiêu dịu dàng dỗ dành con bé: “Bây giờ trời tối rồi, anh đã nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta lại đi tìm anh chơi được không?”
Nhu Nhu gật đầu: “Ngày mai, ngày mai tìm anh Đâu Đâu chơi.”
“Thật ngoan.”
Quý Nhiêu đã nói ngày mai muốn dẫn Nhu Nhu đi tìm Đâu Đâu, cô liền lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Giang Minh Nguyệt.
[Nhu Nhu nói ngày mai muốn tìm anh Đâu Đâu chơi, mai hai người còn ở Bắc Thành không?]
Một nhà ba người Giang Minh Nguyệt thường ở Hải Thành, thỉnh thoảng mới mang theo con đến Bắc Thành ở vài ngày.
Giang Minh Nguyệt trả lời: [Còn, ngày mai bọn chị vẫn ở Bắc Thành, Đâu Đâu cũng rất nhớ Nhu Nhu, vừa rồi còn nói muốn đi tìm em Nhu Nhu chơi.]
Quý Nhiêu: [Nhu Nhu đang chơi con ngựa nhỏ chạy bằng điện Đâu Đâu tặng con bé.]
Giang Minh Nguyệt: [Quay video Nhu Nhu gửi cho chị, để chị xem Nhu Nhu có phải lại càng xinh đẹp không.]
Quý Nhiêu buồn cười: [Hôm qua chị vừa mới gặp con bé.]
Giang Minh Nguyệt: [Nhu Nhu quá đáng yêu, thật muốn dùng bao tải đem con bé về nhà, Nhu Nhu nhà các em thích bao tải như thế nào, chị lập tức đi chuẩn bị.]
Giang Minh Nguyệt: [Thật muốn sinh con gái mà, Tạ Tri Tụng vô dụng, sinh không ra con gái.]
Quý Nhiêu gõ vào khung trò chuyện: “Đâu Đâu cũng đáng yêu mà…”
Chữ đánh một nửa, bên tai truyền đến giọng nói trong trẻo của Nhu Nhu
"Mẹ ơi."
Quý Nhiêu ngẩng đầu nhìn Nhu Nhu.
Hai tay Nhu Nhu ôm một ly nước, nhoẻn miệng cười với Quý Nhiêu: "Mẹ, uống nước đi.”
Quý Nhiêu nhìn vào trong cốc, dưới đáy có một chút nước, kinh ngạc: "Cục cưng, là nước con rót cho mẹ sao?"
Nhu Nhu nói: "Mẹ mệt, uống nước đi.”
“Ai nha, cục cưng Nhu Nhu." Quý Nhiêu ôm lấy Nhu Nhu hôn lên mặt con bé vài cái: “Thật sự là cục vàng đáng yêu của mẹ, mẹ thật sự yêu con muốn chết.”
Nhu Nhu: "Mẹ ơi, cục cưng Nhu Nhu yêu mẹ.”
Quý Nhiêu bưng ly nước qua, đang muốn uống cạn một hơi thì nhớ tới cái gì đó, đặt ly nước lại vào trong tay Nhu Nhu, chỉ về phía phòng bếp.
“Cục cưng, con bưng ly nước từ trong phòng bếp đi tới một lần nữa được không, vừa nãy mẹ không chú ý, con quay lại một lần nữa rồi đi lại đến đây, sau đó nói với mẹ là mẹ uống nước đi, được không, mẹ quay video cho con.”
Nhu Nhu nghiêng đầu: "Mẹ, cục cưng không hiểu.”
Quý Nhiêu trực tiếp ôm con bé đi tới cửa phòng bếp, giọng điệu thong thả dạy con bé: "Trước tiên đứng ở chỗ này không được nhúc nhích, mẹ bảo con đi rồi hãy đi, bưng cốc nước cho mẹ, biết không?"
Nhu Nhu gật đầu.
Quý Nhiêu xoay người, nhanh chóng chạy đến sofa ngồi xuống, mở camera ghi hình, nói với Nhu Nhu: “Lại đây đi.”
Nhu Nhu phối hợp bưng ly nước, sợ nước rơi, bước chân chậm chạp, mềm mại nói: "Mẹ, uống nước.”
Giọng Quý Nhiêu giả vờ vui mừng: “Ai nha, Nhu Nhu, là nước con rót cho mẹ sao?”
Nhu Nhu gật đầu: "Mẹ mệt, mẹ uống nước đi.”
Hoàn hảo.
Quý Nhiêu quay video xong, nhận lấy ly nước đặt sang một bên, ôm Nhu Nhu vào trong lòng, đều gửi video cho Giang Minh Nguyệt trước.
Nhu Nhu ngồi ở trong lòng cô, tò mò nhìn điện thoại di động của cô, chỉ vào ảnh đại diện của Giang Minh Nguyệt trên WeChat nói: "Anh Đâu Đâu.”
Ảnh đại diện WeChat của Giang Minh Nguyệt là Đâu Đâu.
“Đúng rồi, đây là anh Đâu Đâu, cục cưng Nhu Nhu của chúng ta thật thông minh.”
Gửi video cho Giang Minh Nguyệt xong, Quý Nhiêu lại không nhịn được gửi video cho Thương Ngôn Tân.
[Xem này, cục cưng Nhu Nhu của chúng ta có giỏi không, còn rót nước cho em uống.]
Quý Nhiêu bị sự quan tâm của con gái làm cho choáng váng đầu óc, hoàn toàn không suy nghĩ đến, đứa nhỏ nhỏ như vậy mà lấy được nước ở đâu?
Gửi tin nhắn cho Thương Ngôn Tân xong, Quý Nhiêu ném điện thoại qua một bên, bưng ly nước lên, đang muốn một hơi uống cạn cốc nước mà con gái yêu mang đến thì Thương Ngôn Tân từ trong phòng sách lao ra, giọng điệu vội vàng: "Nhiêu Nhiêu đừng uống.”
Quý Nhiêu bị Thương Ngôn Tân dọa đến run tay, ngẩng đầu, mờ mịt nhìn vẻ mặt khẩn trương của Thương Ngôn Tân: "Làm sao vậy?”
Thương Ngôn Tân nhìn ly nước trong tay cô, hỏi: "Em uống chưa?”
Quý Nhiêu: “Vẫn chưa.”
Thương Ngôn Tân thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy ly nước trong tay cô: “Nước này không uống được.”
Quý Nhiêu không hiểu: "Vì sao?”
Thương Ngôn Tân trầm mặc một lát, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, cười nói: "Nói với mẹ, nước lấy từ đâu?"
Tầm mắt Quý Nhiêu dời về phía Nhu Nhu.
Nhu Nhu cười ngọt ngào, chỉ tay về phía nhà vệ sinh.
Vẻ mặt Quý Nhiêu cứng đờ: “Nước trong bồn cầu?”
Nhu Nhu nghiêng đầu, như là nghe không hiểu lời mẹ.
Quý Nhiêu bế Nhu Nhu đi vào nhà vệ sinh, chỉ vào bồn cầu, hỏi Nhu Nhu: “Là lấy nước từ chỗ này sao?”
Nhu Nhu gật đầu, giọng nói vui vẻ: “Đúng vậy đúng vậy.”
Quý Nhiêu: “…”
Thật sự là con gái tốt của cô, lấy nước từ trong bồn cầu cho mẹ uống.
May mắn Thương Ngôn Tân kịp thời ngăn cản cô, nếu không sau này Nhu Nhu đi ra ngoài khoác lác với người khác hoặc cũng có thể nói với các bạn nhỏ khác rằng mẹ tớ từng uống nước bồn cầu, mẹ cậu từng uống chưa?
Thở phào nhẹ nhõm, đồng thời tâm trạng Quý Nhiêu lại nâng lên, hỏi con gái.
“Cục cưng, con đã từng uống nước trong này chưa?”
Nhu Nhu chớp chớp mắt.
Quý Nhiêu nín thở.
Tốt nhất là con chưa uống, bằng không thì mẹ cũng không cứu được con.
“Con chưa.” Nhu Nhu lắc đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn: “Nước lạnh, ba nói em bé không được uống nước lạnh, người lớn mới được uống.”
Cũng may, con gái còn giữ được.
Ơ, làm sao Thương Ngôn Tân biết nước là lấy từ bồn cầu?
Quý Nhiêu nhìn về phía Thương Ngôn Tân, phát ra nghi vấn: “Tại sao anh biết nước là lấy từ bồn cầu?”
Vẻ mặt Thương Ngôn Tân có chút mất tự nhiên.
Đôi mắt Quý Nhiêu hơi trừng lớn hơn vài phần: “Anh không uống đấy chứ?”
Khóe miệng Thương Ngôn Tân giật giật, lạnh nhạt nói: “Sao có thể.”
Quý Nhiêu nửa tin nửa ngờ, cụp mắt nhìn cục cưng: "Cục cưng ngoan, con có rót nước cho ba không?”
Nhu Nhu gật đầu: “Có ạ, có ạ.”
Quý Nhiêu dịu dàng nói: “Ba uống chưa?”
Nhu Nhu giơ tay lên, bắt chước động tác uống nước của ba, ngửa đầu, trăm phần trăm.
Quý Nhiêu hít sâu một hơi.
Tốt lắm, ông xã này không dùng được nữa rồi.