Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 73

Quý Nhiêu sinh đẻ coi như thuận lợi, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tuy nhiên từ lúc co thắt đến lúc chính thức bắt đầu sinh nở phải chịu đựng một đêm, thời gian chờ đợi dài vô cùng tận, Quý Nhiêu bị đau đớn tra tấn gần như sụp đổ. Tại thời khắc đứa bé chào đời, Quý Nhiêu nghe tiếng khóc vang dội của đứa nhỏ, sợi dây căng thẳng trong đầu cuối cùng cũng buông lỏng, giống như dùng hết tất cả khí lực, cô mệt mỏi vì hạ đường huyết do mất máu quá nhiều nhưng vẫn không quên hỏi Thương Ngôn Tân bên cạnh: "Bé cưng có xinh không?”

Thương Ngôn Tân ở bên cạnh cô trong toàn bộ quá trình, ngày thường thì vô cùng điềm tĩnh nhưng giờ phút này vẻ mặt người đàn ông vẫn còn căng thẳng, hốc mắt hơi ướt, cúi người hôn lên trán cô một cái, lỗ tai dán lên môi cô, hỏi: "Cái gì?"

Hơi thở Quý Nhiêu quá yếu, Thương Ngôn Tân gần như không nghe rõ cô nói gì.

Quý Nhiêu khàn giọng, yếu ớt lặp lại lần nữa: “Xinh không?”

Đúng lúc điều dưỡng bế cục cưng lại, Thương Ngôn Tân ngẩng đầu nhìn, nói: "Rất đẹp, giống em.”

“Mắt hai mí chứ?" Quý Nhiêu hỏi.

Thương Ngôn Tân lại nhìn đứa bé một cái: "Ừ, mắt hai mí.”

Điều dưỡng nghe được hai người nói chuyện, ôm nhóc con đã kiểm tra thân thể đến bên cạnh Quý Nhiêu, cười nói với em bé: "Mẹ hỏi con có phải mắt hai mí hay không, nào, con cho mẹ xem mắt to của con nào.”

Điều dưỡng ôm bé con, dán khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của em bé lên mặt Quý Nhiêu.

Đôi mắt Quý Nhiêu chuyển động, cẩn thận từng li từng tí xoa xoa gò má bé con, ánh mắt nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của em bé, trong nháy mắt ánh mắt tràn ra vui sướng.

Bé con tóc đen nhánh rậm rạp, làn da hồng hồng, mềm mại mịn màng, hơi mở mắt là có thể nhìn thấy rõ ràng mắt hai mí. Cơ thể nho nhỏ, xinh đẹp đáng yêu, bàn tay nhỏ bé còn duy trì động tác như lúc ở trong bụng, giơ lên bên cạnh tai, giống như đang chào hỏi mẹ khi lần đầu gặp mặt.

Trong nháy mắt tim Quý Nhiêu tràn đầy tình yêu, muốn hôn con bé nhưng lại lo lắng không thể hôn, khàn giọng hỏi bác sĩ: “Tôi có thể hôn con bé không?"

“Có thể chứ, đương nhiên mẹ có thể hôn.” Điều dưỡng ôm bé con, dời gò má của bé con đến bên môi Quý Nhiêu.

Quý Nhiêu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, tầm mắt dời về phía Thương Ngôn Tân, giọng nói tràn đầy kiêu ngạo: “Con bé thật xinh đẹp.”

Trẻ sơ sinh phần lớn đều nhăn nhúm, từ lúc mang thai cô đã hiểu rõ những điều này, đã chuẩn bị tốt tinh thần rằng khi chào đời cục cưng sẽ nhăn nhúm giống như một bà cụ non, không ngờ cục cưng vừa sinh ra đã xinh đẹp như vậy.

Thương Ngôn Tân ừ một tiếng, ánh mắt cũng nhìn con gái, khen: "Xinh đẹp.”

Điều dưỡng lại bế cục cưng lên, dán lên má Quý Nhiêu: "Mẹ khen con xinh đẹp, có vui vẻ không?”

Bé con thè lưỡi, miệng thổi ra một bong bóng nhỏ.

Tim Quý Nhiêu tan chảy, giống như là sự mệt mỏi của cơ thể sau sinh đã hoàn toàn biến mất, kìm lòng không đậu cười: “Con thật xinh đẹp, Nhu Nhu.”

Nhu Nhu là biệt danh Quý Nhiêu đặt cho con gái.

Bé con nhếch môi cười, Quý Nhiêu vui mừng nhìn về phía Thương Ngôn Tân: "Có phải con bé cười rồi không?”

Thương Ngôn Tân ừ một tiếng.

Quý Nhiêu không nhịn được vui mừng: “Oa, cục cưng của mẹ đáng yêu quá đi, vừa sinh ra đã biết cười.”

Quý Nhiêu đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé của con gái: “Nhu Nhu, mẹ là mẹ của con.”

Bé con mở to hai mắt, tay mềm mại cầm ngón tay mẹ nghịch.

“Nhiêu Nhiêu, em nghỉ ngơi trước đi.”

Thương Ngôn Tân nghe giọng cô khàn khàn, lo lắng cho sức khỏe cô.

Lúc này Quý Nhiêu quả thật rất mệt mỏi, chỉ là nhìn thấy con gái xinh đẹp, làm cho cô trong chốc lát quên đi khổ cực dài đằng đẵng vừa trải qua.

Thương Ngôn Tân muốn Quý Nhiêu nghỉ ngơi, bảo điều dưỡng ôm con gái ra ngoài trước.

Quý Nhiêu lắc đầu, nói với Thương Ngôn Tân: "Không cần ôm ra ngoài, để con bé ở đây, em nhìn con bé ngủ.”

Thương Ngôn Tân thuận theo cô, bảo điều dưỡng đặt con gái lên giường.

Giường em bé đặt ở bên giường Quý Nhiêu, Quý Nhiêu thoáng nghiêng mặt là có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực của con gái.

Thật sự quá mệt mỏi, Quý Nhiêu không chống cự nhiều liền nhắm mắt lại, ngủ say.

Giấc ngủ này không biết đã kéo dài bao lâu, trong mơ mơ màng màng dường như cô nghe thấy tiếng khóc mềm dịu.

Cô cố gắng chống cơn buồn ngủ mở mắt ra, nhìn thấy Thương Ngôn Tân đứng ở trước giường em bé, cúi người xuống, dựa theo phương pháp bác sĩ dạy một cánh tay ôm con gái, tay kia cầm bình sữa, đang cho con gái bú sữa.

Nhu Nhu nằm trong khuỷu tay ba, miệng không ngừng m*t, uống sữa rất nhanh.

Thương Ngôn Tân nhìn con gái cưng chiều, dịu dàng khích lệ: "Cục cưng ngoan, ăn rất giỏi, giống y như mẹ vậy.”

Quý Nhiêu: “…”

Ăn rất giỏi, loại lời này dùng để khen con gái có thật sự tốt không?

Bình tĩnh mà xem xét, nếu Thương Ngôn Tân khen cô như vậy, cô sẽ cảm thấy anh đang chọc ngoáy cô, nhưng mà giờ phút này, anh cong mắt, mỉm cười nhìn dáng vẻ con gái bú sữa, dù là ai thì cũng có thể nhìn ra anh là thật lòng khen ngợi.

Về vấn đề giáo dục đứa nhỏ, lúc mang thai hai người đã thảo luận qua, hai người nhất trí cảm thấy không thể cưng chiều quá mức, nhất là trong gia đình như bọn họ, không cẩn thận một chút sẽ rất dễ nuôi ra một đứa phá gia chi tử, có ví dụ điển hình từ anh trai Thương Ngôn Tân là Thương Nguyên Đạt. Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân đã sớm bàn bạc xong, tương lai trong quá trình nuôi dưỡng đứa nhỏ, hai người bọn họ phải sắm vai nhân vật khác nhau, cô làm mẹ hiền, anh làm ba nghiêm, ba nghiêm mẹ hiền, một người nghiêm khắc giáo dục đứa nhỏ, một người an ủi yêu thương khi đứa nhỏ nhận được dạy dỗ nghiêm khắc, như vậy kết hợp lại mới có thể nuôi ra một đứa nhỏ vừa lớn lên trong tình yêu, lại không quá nuông chiều.

Nhưng mà khi chính thức bắt đầu nuôi con, Quý Nhiêu liền phát hiện, cái gì mà ba nghiêm mẹ hiền, anh sắm vai phản diện còn cô sắm vai chính diện, toàn bộ đều bị anh ném ra sau đầu. Người đàn ông lúc trước nghiêm túc nói không thể quá cưng chiều đứa nhỏ nhưng bây giờ chỉ cần nhìn thấy con gái, ngay cả nói chuyện cũng trở nên dịu dàng. Không chỉ việc con gái uống sữa uống nhiều là anh sẽ khen, con gái đá đá bắp chân hay duỗi duỗi tay cũng sẽ khen, thậm chí ngay cả con gái đi đại tiện cũng sẽ được anh bày ra vẻ mặt kiêu ngạo mà khen ngợi.

Từ sau khi con gái ra đời, Thương Ngôn Tân dần dần bắt đầu giao công việc của công ty cho mấy đứa cháu trai. Thương Nguyên Đạt không có hứng thú với công ty nhưng mấy đứa con trai của ông ta ngược lại vô cùng cố gắng, tuy rằng mấy anh em tranh đấu gay gắt, nhưng khi liên quan đến lợi ích của công ty thì vẫn rất rõ ràng nhất trí đối ngoại.

Có mấy đứa cháu chia sẻ công việc của công ty, Thương Ngôn Tân có thể rút ra càng nhiều thời gian tham gia vào quá trình trưởng thành của con gái, phàm là anh ở nhà, chuyện của con gái đều do anh phụ trách. Ngược lại Quý Nhiêu rất ít khi vì con gái làm một ít việc vặt, loại chuyện như cho con bú này, lúc Thương Ngôn Tân ở nhà thì do anh làm, lúc Thương Ngôn Tân không ở nhà thì giao cho bảo mẫu trong nhà, cô chỉ phụ trách lúc con gái ăn ngon uống đủ tinh thần tốt thì ôm con gái đùa giỡn một chút.

Bé con lớn lên rất nhanh, dường như mỗi ngày một bộ dạng khác nhau, theo con bé lớn lên từng ngày, ngũ quan dần dần rõ ràng hơn, càng ngày càng xinh đẹp. Đôi khi Quý Nhiêu nhìn chằm chằm con bé, nhìn mãi rồi nhịn không được hôn hai cái lên trên mặt con bé.

Nhu Nhu lớn lên trong tình yêu thương, vô cùng hoạt bát cởi mở, là một đứa mồm mép liên hồi, có đôi khi Quý Nhiêu còn chưa tỉnh ngủ đã nghe thấy con gái ghé vào cửa gõ cửa, gọi mẹ rời giường, mặt trời chiếu đến mông rồi.

Từ khi có con gái, lịch làm việc và nghỉ ngơi của Quý Nhiêu đúng giờ hơn rất nhiều, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm.

Lúc Nhu Nhu hai tuổi, con bé đã trở nên vô cùng tinh ranh, có đôi khi Quý Nhiêu cũng không lừa được con bé.

Thời tiết tháng Tám rất nóng, Quý Nhiêu nhịn không được mà muốn ăn kem, nhìn Nhu Nhu ngồi trên thảm chơi đồ chơi, cúi đầu và hết sức chuyên tâm chơi, cô lặng lẽ đi vào phòng bếp, lấy ra một cái kem từ trong tủ lạnh.

“Mẹ.” Trong phòng khách truyền đến âm thanh trong trẻo: “Mẹ đang ở đâu vậy?”

Gần đây Thương Ngôn Tân đi công tác nhiều, Nhu Nhu sợ mẹ cũng giống như ba, biến mất trong nháy mắt và rất lâu sau không gặp nên vô cùng dính Quý Nhiêu, một lúc không nhìn thấy Quý Nhiêu là lập tức muốn tìm người.

“Mẹ đang ở đây.”

Quý Nhiêu bưng ly nước từ trong phòng bếp đi ra, tay kia đặt ở phía sau, cười khanh khách nói: "Mẹ khát nước, uống ly nước đi, cục cưng có khát không?"

Nhu Nhu lắc đầu: “Em bé Nhu Nhu không khát nước, mẹ khát nước, mẹ uống nước đi.”

Quý Nhiêu cười ngửa đầu uống ngụm nước.

Nhu Nhu nghiêng đầu hỏi: "Mẹ còn khát nước không?”

Quý Nhiêu đặt ly nước lên bàn trà, nói: "Cảm ơn cục cưng đã quan tâm, mẹ không khát nữa.”

Giọng nói của Nhu Nhu trong trẻo, nghiêm túc dạy Quý Nhiêu: "Mẹ khát nước thì uống nước, uống nước rồi thì không khát nữa.”

Ngũ quan Nhu Nhu giống với Quý Nhiêu nhưng khi nói chuyện lại dường như có thể nhìn ra vài phần bóng dáng của Thương Ngôn Tân, giống như bà cụ non.

Quý Nhiêu gật đầu phụ họa: "Dạ, cục cưng, mẹ khát nước thì uống nước.”

Nhu Nhu cúi đầu, tiếp tục loay hoay với món đồ chơi trong tay.

Quý Nhiêu đi tới sau sofa, mở nắp kem ra, dùng thìa múc một miếng kem bỏ vào miệng.

"Mẹ ơi."

Quý Nhiêu vội vàng buông thìa, mím môi, đầu thò ra từ phía sau sofa, hướng về phía Nhu Nhu nở nụ cười.

Nhu Nhu nhìn mẹ mím môi, mở to đôi mắt to mờ ảo, cũng cười với Quý Nhiêu, tò mò chớp chớp mắt: "Mẹ, mẹ đang ăn gì vậy?”

Quý Nhiêu lắc đầu, kem hoàn toàn tan chảy trong miệng, cô há miệng nói: "Mẹ không ăn gì cả.”

Nhu Nhu há to miệng: “A...”

Quý Nhiêu học theo dáng vẻ của con bé há miệng: “A…”

Nhu Nhu nhìn trong miệng mẹ không có gì, tròng mắt đảo quanh, tay chống mặt đất đứng lên, bước chân ngắn đi về bên này.

Rất rõ ràng là không tin tưởng cô lắm, tự mình tới xem xét.

Nhóc quỷ này.

Quý Nhiêu đặt kem ở phía sau sofa, đứng dậy đi qua, ngăn con bé lại trước khi con bé đi tới sofa, ôm con bé vào trong ngực, nói sang chuyện khác: "Hình như ba sắp về rồi.”

Nhu Nhu vui mừng vỗ tay: "Ba, ba về rồi, yêu ba.”

Quý Nhiêu: "Chúng ta ra ngoài đón ba được không?”

“Được được được.” Nhu Nhu vỗ tay.

Nhưng mà không đợi Quý Nhiêu ôm đi ra ngoài, con bé liền chỉ vào phía sau sofa nói: "Kem~”

“Kem gì?" Quý Nhiêu giả ngốc.

Đôi mắt to long lanh nhìn Quý Nhiêu, rất chắc chắn nói: "Mẹ ăn kem, cục cưng cũng muốn.”

Quý Nhiêu nói: "Không có kem.”

“Có mà…” Nhu Nhu ôm cổ Quý Nhiêu, hôn lên má cô, suy nghĩ rất rõ ràng nói: “Phòng bếp có kem, mẹ lấy, giấu đi ăn.”

Quý Nhiêu: “…”

Điều này làm cho người làm mẹ không thể giải thích.

Quý Nhiêu ưỡn mặt nói: "Mẹ là người lớn, người lớn có thể ăn kem, bạn nhỏ không thể ăn kem.”

“Có thể.”

Quý Nhiêu: "Không thể.”

Nhu Nhu lấy ba thành chỗ dựa: “Ba nói có thể ăn một chút.”

Nhu Nhu nắm ngón tay nhỏ khua tay múa chân.

Quý Nhiêu nói: "Không thể nào, ba không thể nào đồng ý cho con ăn kem, đừng lừa mẹ.”

Nhu Nhu chớp chớp mắt: “Ba đồng ý.”

Quý Nhiêu: “Ba không đồng ý.”

Nhu Nhu ghé vào miệng Quý Nhiêu hôn một cái: “Mẹ tốt bụng.”

“Mẹ tốt bụng cũng không được.” Quý Nhiêu ném nồi lên đầu Thương Ngôn Tân: “Ba sẽ tức giận.”

“Không đâu.” Nhu Nhu nói: “Ba yêu mẹ, yêu cục cưng, ba sẽ không tức giận.”

Nhu Nhu khoát tay.

“Ăn một chút thôi mà mẹ tốt bụng.” Nhu Nhu lại hôn lên má cô.

Trái tim Quý Nhiêu cũng muốn tan chảy, nhưng vẫn lo lắng con bé ăn kem sẽ bị tiêu chảy.

“Vậy lỡ như ba tức giận thì sao?”

Nhu Nhu đảo mắt, lanh lợi nói: “Mẹ hôn ba, ba không tức giận.”

“Nhỡ mà?”

Nhu Nhu tò mò: “Cái gì là nhỡ?”

Quý Nhiêu: “... Có thể ấy?”

Nhu Nhu: “Cái gì là có thể?”

Quý Nhiêu: “Có lẽ vậy?”

Chiếc đầu nho nhỏ của Nhu Nhu lại có nghi hoặc to to: “Con nghe không hiểu, con ăn kem~”

Quý Nhiêu: “Bị tiêu chảy thì làm sao?”

Nhu Nhu nói: “Tiêm.”

“Cục cưng không sợ tiêm sao?”

Nhu Nhu lắc đầu, quyết tâm ăn kem rất kiên định.

Quý Nhiêu tiếp tục nói sang chuyện khác: "Chúng ta gọi điện thoại cho ba, nhìn xem ba đi đến đâu rồi được không?”

Nhu Nhu thấy không thuyết phục được mẹ, đưa tay che trán.

Quý Nhiêu buồn cười: "Đây là biểu cảm gì?”

Nhu Nhu bĩu môi, không nói gì.

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Thương Ngôn Tân tan tầm trở về.

“Ba.” Giọng nói nho nhỏ vui vẻ.

“Cục cưng Nhu Nhu.” Thương Ngôn Tân thay giày, đi vào phòng bếp rửa tay.

Nhu Nhu nhảy xuống từ trong ngực Quý Nhiêu, chân ngắn chạy về phía Thương Ngôn Tân.

“Ba.”

“Cục cưng~”

“Ba ơi...” Giọng nói nhỏ vui vẻ chuyển thành tiếng khóc nức nở.

Thương Ngôn Tân đau lòng ôm lấy con bé: "Sao vậy cục cưng, sao lại khóc?”

Hốc mắt Nhu Nhu ầng ậng nước mắt: “Ba, kem…”

Thương Ngôn Tân hiểu ra, dịu dàng nói: "Cục cưng, ăn kem dễ đau bụng.”

Nước mắt Nhu Nhu từ trong hốc mắt rơi xuống: "Ba xoa xoa bụng mà.”

Thương Ngôn Tân không chịu nổi nước mắt của con gái, đau lòng lau lau khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé: "Một chút thôi.”

Nhu Nhu nín khóc mỉm cười: “Dạ.”

Thương Ngôn Tân vươn ngón tay: "Chỉ ăn một miếng, ăn một miếng rồi sẽ không được khóc nữa.”

Nhu Nhu: “Ngoắc tay.”

Hai ba con vui vẻ ngoắc tay, Thương Ngôn Tân ôm Nhu Nhu vào tủ lạnh lấy kem.

Quý Nhiêu liếc mắt nhìn Thương Ngôn Tân rất không có nguyên tắc, rõ ràng là chính anh dặn không được cho Nhu Nhu ăn kem, kết quả con gái vừa khóc liền đi lấy kem cho con gái.

Còn Nhu Nhu, rõ ràng ở trước mặt cô sẽ không khóc, vừa đến trước mặt Thương Ngôn Tân liền rơi nước mắt, cũng không biết học theo ai.

Bình Luận (0)
Comment