Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 72

Quý Nhiêu giật mình, kịp phản ứng ý tứ trong lời nói của anh, cười đến cong mắt. Cô ngước nhìn anh, chớp chớp mắt, ánh mắt sáng lấp lánh: “Ý này là, đêm ở Thủy Vân Các đó, lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã thích em rồi?”

Thương Ngôn Tân nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô, ngón tay xoa xoa gò má cô: “Vui lên rồi?”

“Đương nhiên rồi.” Quý Nhiêu nhíu mày, vẻ mặt kiêu ngạo: “Tổng giám đốc tập đoàn Thương thị tiếng tăm lừng lẫy Thương Ngôn Tân, vừa gặp đã yêu em.”

Thương Ngôn Tân cười hôn lên má cô.

“Khó trách lúc trước người khác đều nói anh không dễ theo đuổi, rất khó hẹn gặp anh, lần đầu tiên em đến tập đoàn Thương thị đã thuận lợi gặp được anh, hóa ra anh đã sớm nhìn thấy em, lại còn bị vẻ đẹp của em thuyết phục.”

Quý Nhiêu tươi cười rạng rỡ trở mình, ghé vào trên người anh, hai tay nâng mặt anh, hôn chụt một cái trên mặt anh, ánh mắt sáng ngời: “Thương Ngôn Tân, em rất thích anh.”

Cô cọ tới cọ lui trong lòng anh, Thương Ngôn Tân bị cô cọ đến cả người bốc hỏa, yết hầu lăn lộn, đưa tay nắm eo cô, cẩn thận từng li từng tí, không dám dùng sức quá, thấp giọng nói: “Đừng nghịch.”

“Em không nghịch.” Quý Nhiêu bày vẻ mặt vô tội, đối diện với đôi mắt đen tối không rõ của anh, cô chợt hiểu có chuyện gì xảy ra, cười khúc khích, giơ tay ôm cổ anh, yếu ớt nói: “Bác sĩ nói, ba tháng đầu không thể.”

Thương Ngôn Tân ôm cô, m*t đôi môi hồng hào của cô, giọng nói trầm thấp: “Anh biết, em ngoan một chút, đừng giày vò anh.”

“Em giày vò anh lúc nào.” Quý Nhiêu bĩu môi hừ một tiếng: “Sự kiềm chế của anh không đủ, dễ dàng bốc hỏa, sao có thể trách em.”

Đôi mắt cô khẽ đảo, nổi lên tâm tư xấu xa, tay thò xuống dưới chăn chạm một cái.

Thương Ngôn Tân hừ một tiếng.

Quý Nhiêu nhíu mày với anh, ngón tay còn đang giở trò xấu.

Hơi thở Thương Ngôn Tân hơi loạn, không có cách nào, anh tiến đến bên tai cô, thở ra nặng nề, ngậm lấy vành tai trắng nõn của cô: “Không trách em, tiểu tổ tông, em tha cho anh đi.”

Ánh mắt Quý Nhiêu lấp lánh đầy sức sống, cô hôn lên xương quai xanh, mắt mở to nhìn anh, đề nghị: “Thật ra anh cũng không cần vất vả chịu đựng như vậy, em có thể giúp anh mà.”

Hiện tại làm sao Thương Ngôn Tân nỡ giày vò cô. Anh cầm tay cô, ánh mắt cưng chiều: “Không cần, cục cưng ở trong bụng em, người vất vả là em.”

Trong lòng Quý Nhiêu dâng lên ngọt ngào: “Đây là hai chuyện khác nhau, không phải em vẫn luôn muốn cái này sao?”

Quý Nhiêu l**m đôi môi hồng hào: “Em có thể thử xem, dùng...”

Quý Nhiêu còn chưa nói xong đã bị Thương Ngôn Tân chặn miệng, anh ngậm môi cô, hôn một hồi, nhìn cô bị hôn thở hồng hộc, hai má phiếm hồng, hô hấp nặng nề: “Ngoan, đừng chọc anh nữa được không.”

Quý Nhiêu chớp chớp mắt, nhìn anh vẫn luôn khắc chế, nhịn đến vất vả, liền không khiêu khích anh nữa, thành thật nằm ở trong lòng anh, không hề lộn xộn.

Thương Ngôn Tân ôm cô, ngón tay đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng v**t v*, dịu dàng đến vô cùng.

Vừa mới biết trong bụng có một sinh mệnh nhỏ, Quý Nhiêu vừa hưng phấn, lại mới lạ, ngủ không yên, trong đầu nghĩ tới dáng vẻ khi cục cưng sinh ra.

“Thương Ngôn Tân, anh thích con trai hay con gái?” Quý Nhiêu hỏi.

Thương Ngôn Tân suy nghĩ một lát, nói: “Anh đều thích.”

Quý Nhiêu chớp mắt: “Thích mà anh còn suy nghĩ lâu như vậy, Thương Ngôn Tân, anh không nói thật đó chứ?”

Thương Ngôn Tân cười cười, nói: “Con của chúng ta, con trai hay con gái thì anh đều thích.”

“Vậy anh vừa mới suy nghĩ cái gì?”

Thương Ngôn Tân ăn ngay nói thật: “Anh đang nghĩ, nếu chúng ta sinh con gái, giống như em, sẽ rất đáng yêu.”

Quý Nhiêu cong cong mắt, đầu cọ cọ trên vai anh: “Con gái chắc sẽ giống ba, em nghe người khác nói, con gái bình thường đều giống ba.”

Quý Nhiêu cười cười: “Giống anh cũng rất tốt, đại mỹ nữ khí chất lạnh lùng cao ngạo, anh nói xem, con gái của chúng ta, tên gọi là gì thì tốt nhỉ?”

Thương Ngôn Tân nói: “Để anh đặt.”

Quý Nhiêu nói: “Đặt biệt danh trước đi, để em nghĩ xem, đặt là gì nhỉ?”

Quý Nhiêu tự hỏi, tên còn chưa nghĩ ra, đột nhiên nghĩ đến, trong bụng mình chưa chắc là con gái.

“Haizz, không phải anh nói con trai con gái đều thích sao?”

Thương Ngôn Tân ừ một tiếng, nói: “Chỉ là nếu sinh con trai, có thể sẽ giống anh.”

“Con trai giống anh thì thật tốt.” Vẻ mặt Quý Nhiêu mê muội nhìn anh.

Thương Ngôn Tân nói tiếp: “Hành Châu giống anh đấy.”

Quý Nhiêu nghĩ đến lúc mới gặp Tề Hành Châu, một cậu nhóc đầu vàng, cô dừng một chút, nói: “Hành Châu cũng rất tốt.”

Thương Ngôn Tân không chút khách khí bình luận: “Thằng nhóc đó nghịch lắm, khi còn bé thường chọc giận mẹ nó giơ gậy đuổi theo.”

Nghĩ như vậy, trong lòng Thương Ngôn Tân lại nghiêng về con gái, con gái rất tốt, quan tâm đến mẹ nhiều hơn.

Thời gian trôi qua cực nhanh, chớp mắt đã qua hơn năm tháng, bụng Quý Nhiêu đã lộ rõ ràng, tay chân lại vẫn gọn gàng, ngoại trừ bụng, những nơi khác trên người không quá béo.

Mang thai một sinh mệnh nhỏ không phải là một chuyện dễ dàng, ngoại trừ đầu thai kỳ cô có triệu chứng nôn nghén thì trong thời gian mang thai Quý Nhiêu còn rất thích ngủ.

Hơn ba giờ chiều, Thương Ngôn Tân tan tầm về nhà sớm, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, Quý Nhiêu đang quấn chăn lông, lười biếng nằm ở trên giường.

Rèm cửa sổ trong phòng không kéo, ánh mặt trời xuyên qua tấm kính rơi vào trên người cô. Cô nhắm hai mắt lại, áo ngủ tơ tằm bó sát người phác họa ra hình dáng bụng nhô lên, cục cưng trong bụng đột nhiên duỗi duỗi chân, Quý Nhiêu sợ tới mức bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

Vừa mở mắt ra, nhìn thấy Thương Ngôn Tân đứng trước giường, Quý Nhiêu cẩn thận nâng bụng, tố cáo với anh: “Cục cưng lại bắt nạt em.”

Thương Ngôn Tân ngồi xuống bên giường, xoa xoa tóc cô, vén vạt áo cô lên, để lộ ra cái bụng tròn trịa của cô. Bé con vẫn đang ở bên trong hoạt động không biết mệt, chân nhỏ đạp trên bụng cô, có thể thấy bụng nhô lên rõ ở một góc.

Bàn tay ấm áp rộng rãi của Thương Ngôn Tân phủ lên, nói chuyện với cục cưng trong bụng: “Cục cưng, đừng bắt nạt mẹ, chờ con ra đây, ba sẽ đánh mông con.”

Không rõ cục cưng trong bụng là thật sự nghe hiểu lời ba nói hay do lăn qua lăn lại mệt mỏi rồi mà thật sự yên tĩnh lại.

“Thật ngoan.” Thương Ngôn Tân nhẹ nhàng v**t v* bụng cô, khen một câu rồi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên bụng cô.

Quý Nhiêu bị anh hôn nên có chút động lòng, đưa tay đẩy bờ vai anh.

Thương Ngôn Tân ngẩng đầu, thấy gò má cô ửng đỏ, đưa tay sờ trán cô, hỏi: “Nóng không?”

Quý Nhiêu mím môi không nói lời nào, khó có thể mở miệng.

Gần đây không biết chuyện gì xảy ra, cô luôn cảm thấy cơ thể trống rỗng, nhất là lúc anh ở bên cạnh cô, anh thoáng hôn nhẹ cô, cô sẽ muốn càng nhiều hơn.

Ngón tay Thương Ngôn Tân sờ gò má cô thấy nóng nên cho rằng cô sốt, anh mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy cặp nhiệt độ ra, đo nhiệt độ cho cô. Nhiệt độ cơ thể bình thường, không sốt.

Từ sau khi cô mang thai, anh vẫn kiềm chế không chạm vào cô lần nào, e sợ không cẩn thận làm tổn thương cô và cục cưng trong bụng. Anh rất quyết tâm nhưng Quý Nhiêu lại dần dần hơi không nhịn được, cắn môi, nhỏ giọng: “Thương Ngôn Tân, em khó chịu.”

Trong nhất thời Thương Ngôn Tân vẫn chưa hiểu ám chỉ của cô, cho rằng cô mang thai nên cơ thể không thoải mái, trấn an vỗ vỗ ngực cô, dỗ dành: “Bé yêu, em vất vả rồi, kiên trì hơn hai tháng nữa là sinh thôi.”

Quý Nhiêu thấy anh không hiểu ý mình, đẩy cánh tay anh ra, quay mặt sang bên kia, hờn dỗi.

Thương Ngôn Tân đi ra ngoài rót một ly nước ấm đi vào, cánh tay ôm lấy lưng cô, đang muốn ôm cô lên uống nước, Quý Nhiêu đột nhiên cầm cổ tay anh, mở to đôi mắt ngập nước, đáng thương nhìn anh: “Thương Ngôn Tân, em khó chịu, em muốn... anh chạm vào em.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Quý Nhiêu hoàn toàn không nhịn nữa, tủi thân nói: “Gần đây em vô cùng khó chịu, bác sĩ nói, ba tháng cuối có thể làm vừa phải.”

Thương Ngôn Tân nghe cô nói như vậy liền biết chuyện gì xảy ra. Lúc cùng cô đi khám thai, bác sĩ đã phổ cập kiến thức khoa học, sau khi mang thai có thể sẽ xuất hiện loại tình huống này, dặn dò bọn họ phải cẩn thận.

Thương Ngôn Tân ừ một tiếng, rút cánh tay từ trong tay cô ra, chuẩn bị đóng rèm cửa sổ, anh vừa mới xoay người thì chợt nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng cô nhỏ giọng khóc nức nở.

Cô nghĩ anh từ chối cô.

Quay đầu lại, nhìn cô mở to đôi mắt mờ mịt, đáng thương lại u oán trừng mình, anh dở khóc dở cười giải thích: “Anh đóng rèm cửa sổ.”

Quý Nhiêu “hở” một tiếng, lập tức nín khóc mỉm cười, thúc giục: “Anh nhanh lên.”

Thúc giục anh xong, đối diện với đôi mắt thâm sâu mang theo trêu ghẹo của Thương Ngôn Tân, gò má Quý Nhiêu càng nóng hơn. Cô cắn cắn môi, ánh mắt nhìn chằm chằm anh, đổi thành lẳng lặng thúc giục.

Rốt cuộc vẫn không dám quá sỗ sàng, Thương Ngôn Tân lần nữa trở lại trước giường, hôn lên miệng cô, thấp giọng dỗ dành: “Còn hơn hai tháng nữa là sinh, anh sợ làm tổn thương cục cưng, dùng cách khác có được không?”

Quý Nhiêu ưm một tiếng, ngoan ngoãn khéo léo gật đầu.

Không biết qua bao lâu, Quý Nhiêu được Thương Ngôn Tân trấn an, đỏ mặt ghé vào lòng anh, nhỏ giọng giải thích: “Em là bởi vì mang thai cục cưng.”

Trong cổ họng Thương Ngôn Tân phát ra một tiếng cười khẽ, vỗ nhẹ lưng cô, hỏi: “Hôm nay cục cưng quậy dữ lắm sao?”

Giọng Quý Nhiêu còn hơi hổn hển: “Cục cưng quậy lắm.”

Bé con cử động trong bụng rất nhiều, Quý Nhiêu thường xuyên hoài nghi có phải nó luyện tập đánh quyền trong bụng mình hay không.

Buổi sáng Duyệt Nghiên tới, nó cũng cho Duyệt Nghiên xem một bộ quyền đấm cước đá. Duyệt Nghiên nói, nghịch ngợm như vậy có thể là con trai.

Thương Ngôn Tân nói: “Khó nói lắm, con gái hoạt bát đáng yêu cũng rất nhiều, giống em.”

Quý Nhiêu gật đầu đồng ý: “Em cảm thấy trong bụng em là một em bé gái, khi em vừa mới ngủ, em mơ một giấc mơ. Trong mơ cục cưng của chúng ta ra đời, là một bé gái, anh thắt bím tóc cho nó, trên tóc kẹp đầy kẹp tóc bươm bướm màu hồng nhạt, chỉ là không thấy rõ mặt trông như thế nào.”

Quý Nhiêu có chút tiếc nuối.

Thương Ngôn Tân cười nói: “Chờ sinh ra sẽ biết, yên tâm, cục cưng của chúng ta nhất định sẽ rất đẹp.”

Gần đây Quý Nhiêu luôn lo lắng cục cưng sẽ không xinh, nói là nhìn thấy một số ba mẹ nhan sắc đều rất đỉnh nhưng cục cưng sinh ra lại không có gen tốt di truyền từ ba mẹ.

“Nhỡ mà sinh ra một cục cưng mắt híp mũi tẹt thì làm sao bây giờ?”

“Không đâu.” Thương Ngôn Tân lấy từ ngăn kéo đầu giường ra một bức ảnh ba chiều làm ở bệnh viện cách đây không lâu, chỉ vào hình ảnh thai nhi mơ hồ: “Sống mũi của cục cưng rất cao, không phải là sống mũi tẹt.”

Quý Nhiêu nằm trong lòng anh, cùng anh xem ảnh ba chiều, chỉ là một hình ảnh mơ hồ không thấy rõ ngũ quan nhưng hai người nghiêm túc nghiên cứu thật lâu.

Chớp mắt lại qua hơn hai tháng, ở trong bệnh viện, kèm theo tiếng khóc vang dội của em bé, cục cưng của Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân thuận lợi ra đời.

Như Quý Nhiêu thấy trong mơ, đó là một bé gái.

Ba cân hai, biệt danh là Nhu Nhu.

Bình Luận (0)
Comment