Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 71

Quý Nhiêu khiếp sợ, hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không, mờ mịt nhìn bác sĩ, xác nhận lại: “Cái cô Quý này, là đang nói tôi sao?”

Bác sĩ cười nói: "Đúng, là cô, cô Quý Nhiêu.”

Quý Nhiêu vẫn không thể tin được: “Bác sĩ chắc chắn là tôi mang thai?”

Tháng trước cô đến kinh nguyệt, đến bây giờ mới qua hơn hai mươi ngày, chưa đến một tháng, cho dù thật sự mang thai, hẳn là cũng sẽ không nhanh như vậy chứ.

Cô vừa mới nói mình mang thai, là bởi vì hai cha con này lấy tuổi tác của ông bác ra làm cái cớ, cho nên cô mới lấy ác trị ác, bịa chuyện nói mình mang thai. Cô thật sự chỉ là nói hươu nói vượn, làm sao lại...

Ánh mắt Quý Nhiêu chuyển sang Thương Ngôn Tân bên cạnh, hoài nghi có phải Thương Ngôn Tân vì phối hợp với mình diễn trò mà bỏ tiền mua chuộc bác sĩ, cố ý để bác sĩ nói như vậy trước mặt hai cha con này hay không.

Thương Ngôn Tân cũng không ngờ Quý Nhiêu đánh bậy đánh bạ mà thật sự mang thai, nhận đơn kiểm tra từ trong tay bác sĩ.

Bác sĩ kiên nhẫn nói: “Chắc chắn là cô mang thai, cô Quý.”

Thương Ngôn Tân nhìn chằm chằm danh sách kiểm tra, nhớ tới vừa mới rồi Quý Nhiêu nằm trên mặt đất rất lâu, không biết có bị thương hay không, trong lòng hơi căng thẳng, ngồi im bất động, tầm mắt rời khỏi danh sách kiểm tra, hỏi bác sĩ: “Tình trạng của đứa bé thế nào, có cần kiểm tra thêm nữa không?”

Bác sĩ nói: “Tình trạng sức khỏe của cô Quý rất tốt, trước mắt thời gian mang thai còn rất ngắn, một thời gian nữa hãy đến làm kiểm tra thêm.”

Bác sĩ lại dặn dò Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân một số chuyện cần chú ý trong thời gian mang thai. Cả đầu Quý Nhiêu đều mơ hồ, cô và Thương Ngôn Tân vẫn luôn có biện pháp phòng hộ, chỉ có ngày sinh nhật tháng trước anh không làm, lúc ấy cũng không suy nghĩ đến vấn đề có con, chỉ là cô nhất thời nghĩ rằng sinh nhật anh nên cô muốn giao toàn bộ bản thân cho anh, không có trở ngại, cố ý quấn lấy anh không để cho anh làm biện pháp tránh thai. Ngày hôm đó của cô là thời kỳ an toàn, anh cũng rất cẩn thận vào thời khắc mấu chốt lui ra ngoài. Thật ra lúc ấy trong đầu cô đã nghĩ tới, thừa dịp sinh nhật anh tùy ý phóng túng một lần, nhỡ mà mang thai thì kệ, hiện tại tình cảm của bọn họ ổn định, anh cũng đã sớm đến tuổi làm ba, nghĩ thì là nghĩ như vậy, nhưng cô không nghĩ rằng mới một lần mà đã mang thai.

Đứa bé này, xem như ngoài dự liệu, nhưng cũng không tính là ngoài ý muốn, dù sao cũng không có thời kỳ an toàn tuyệt đối, lại không có biện pháp phòng tránh, trong giây phút đó bọn họ liền biết có xác suất sẽ mang thai.

Từ trong bệnh viện đi ra, đầu óc Quý Nhiêu vẫn còn ngẩn ngơ, khi chưa biết mình đã mang thai, cô hoàn toàn không có một chút cảm giác nào với sinh mệnh nhỏ bé lặng lẽ sinh trưởng trong bụng mình, hiện tại biết mình mang thai, trong lòng dần dần dâng lên một tình yêu to lớn.

Có một loại cảm giác rất thần kỳ.

Thương Ngôn Tân nhẹ nhàng đỡ cô lên xe, vòng qua đầu xe, mở một cánh cửa khác lên xe, ánh mắt dừng ở trên người cô thì giật mình một chút.

Ánh sáng màu cam xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào, Quý Nhiêu cầm tờ kiểm tra trong tay, lông mi hơi rủ xuống, ngón tay nhẹ nhàng khoát lên bụng dưới, khóe mắt đuôi lông mày nhiễm ý cười, quanh thân dường như mạ một lớp ánh sáng nhu hòa, là dáng vẻ mà anh chưa từng thấy qua.

Trái tim Thương Ngôn Tân xúc động, nghiêng người ôm cô vào trong ngực, yết hầu hơi lăn, nhìn chằm chằm mặt cô hỏi: “Nhiêu Nhiêu, có phải em đã sớm nhận ra không?”

Bằng không sao cô lại đột nhiên vô duyên vô cớ nói mình là phụ nữ có thai.

“Không có, cái này chưa tới một tháng đâu.” Bình thường phụ nữ có thai đều là sau khi kinh nguyệt chậm lại mới phát hiện ra mang thai, bây giờ cô còn chưa tới ngày kinh nguyệt đã tình cờ phát hiện mang thai: “Nếu như em phát hiện mang thai, làm sao em có thể liều chết cùng loại người đó, nằm trên mặt đất lâu như vậy.”

Nghĩ đến tình huống không biết mình mang thai mà nằm lâu như vậy, Quý Nhiêu lo lắng: “Thương Ngôn Tân, em nằm trên mặt đất lâu như vậy, sẽ không ảnh hưởng gì đến đứa bé chứ?”

Người mới làm ba mẹ đều rất cẩn thận đối với chuyện của con cái.

“Không sao.” Giọng Thương Ngôn Tân trầm ổn, vỗ nhẹ lưng cô.

Chỉ là hai chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến cho trái tim Quý Nhiêu yên ổn.

Tầm mắt Thương Ngôn Tân rơi xuống bụng dưới bằng phẳng của cô, nghĩ đến sắp có một sinh mệnh nhỏ ở trong thân thể mảnh mai của cô, bàn tay to rộng phủ lên mu bàn tay cô.

Quý Nhiêu nâng mi mắt lên nhìn anh: “Anh có vui không?”

Thương Ngôn Tân cúi đầu, hôn mạnh vào miệng cô, nhếch khóe miệng, giọng nói vui vẻ: “Anh rất vui.”

Khóe miệng Quý Nhiêu nhếch lên, nói: “Em cũng vậy.”

Thương Ngôn Tân xoa xoa tóc cô, lại hôn lên miệng cô một cái, giúp cô thắt dây an toàn.

Trên đường trở về, Thương Ngôn Tân nhìn về phía trước, chuyên tâm lái xe, hai người không nói gì, nhưng trong xe tràn ngập không khí vui mừng.

Về đến nhà, Thương Ngôn Tân cẩn thận từng li từng tí bế Quý Nhiêu vào phòng ngủ, trước kia Quý Nhiêu không mang thai ở nhà đều thích làm nũng để cho anh bế đi, hiện tại mang thai, lại càng yên tâm thoải mái hưởng thụ sự cưng chiều của anh.

Thương Ngôn Tân nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cúi người cọ cọ chóp mũi cô.

Quý Nhiêu cong khóe mắt, đối diện với đôi mắt thâm thúy chứa ý cười của anh, cười hỏi: “Anh có muốn chào hỏi cục cưng của chúng ta không?”

Tầm mắt Thương Ngôn Tân nhìn xuống.

Quý Nhiêu vén vạt áo lên, lộ ra cái bụng mềm mại trắng nõn.

Bàn tay Thương Ngôn Tân phủ lên, nhẹ nhàng v**t v*.

Eo Quý Nhiêu mẫn cảm run rẩy, ngón tay đặt lên cổ tay anh, bất mãn than thở với anh: “Nhột, anh không nên sờ như vậy.”

Trong cổ họng Thương Ngôn Tân phát ra một tiếng cười khẽ, ngón tay không v**t v* nữa, chỉ nhẹ nhàng đặt ở trên bụng cô. Anh cúi đầu, hôn lên bụng cô một cái, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm bụng cô sáng bừng, giọng nói dịu dàng, chào hỏi sinh mệnh nhỏ mới thai nghén trong bụng cô: “Bé cưng, ba là ba con.”

Quý Nhiêu nhìn anh mới chỉ nói một câu với cục cưng, hỏi: “Hết rồi sao?”

Thương Ngôn Tân im lặng một lát, dịu dàng nói: “Chuyện còn lại để nói sau.”

Cho dù là sếp Thương thành thạo trên thương trường, khi đối mặt với thân phận mới là ba, nhất thời cũng chỉ có thể nói ra một câu ba là ba con.

Quý Nhiêu cười khúc khích: “Không phải là anh không biết phải nói gì chứ?”

Thương Ngôn Tân ừ một tiếng.

Quý Nhiêu nói: “Nhưng hôm nay bác sĩ nói, trong thời gian mang thai ba phải trò chuyện nhiều với cục cưng, có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm giữa ba và cục cưng.”

Thương Ngôn Tân suy nghĩ: “Lát nữa cơm nước xong anh sẽ trao đổi với nó, bây giờ anh đi làm thịt bò hầm khoai tây cho em.”

Hôm nay hai người vốn không chuẩn bị ăn cơm tối ở nhà, dì giúp việc trong nhà không tới. Vừa rồi trên đường trở về, Quý Nhiêu đột nhiên muốn ăn khoai tây hầm thịt bò, dường như mỗi lần Thương Ngôn Tân nấu ăn thì cô đều bảo anh làm món này, anh nhắc tới khiến Quý Nhiêu cũng cảm giác được miệng lại bắt đầu thèm, thúc giục: “Anh mau đi đi.”

Thương Ngôn Tân cười cười, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, đi nấu cơm.

Quý Nhiêu nằm một mình trên giường, thỉnh thoảng sờ sờ bụng của mình, một hồi cảm thấy thần kỳ, một hồi cảm thấy vui sướng, loại vui sướng này cần chia sẻ gấp với người khác. Một mình cô ở trong phòng ngủ không ở được, xốc chăn xuống giường, mang dép lê đi ra ngoài tìm Thương Ngôn Tân.

Giờ phút này Thương Ngôn Tân đang ở trong phòng bếp nấu cơm, Quý Nhiêu đi ra bên ngoài phòng bếp, xuyên qua cửa kính, nhìn thấy Thương Ngôn Tân đưa lưng về phía mình, đang thái rau.

Nghĩ gì đó, Quý Nhiêu mở video điện thoại di động ra, quay phim Thương Ngôn Tân trong bếp, vừa quay, vừa nói với cục cưng trong bụng: “Cục cưng, đây là bữa cơm đầu tiên ba làm cho chúng ta sau khi ba mẹ biết con đến với chúng ta, mẹ đột nhiên muốn ăn thịt bò hầm khoai tây ba làm, có phải bởi vì cục cưng muốn ăn nên mẹ mới đột nhiên thèm như vậy không? Đừng sốt ruột, ba đã làm cho chúng ta, tài nấu nướng của ba rất tuyệt, ngoại trừ thịt bò hầm khoai tây, ba còn có thể làm rất nhiều món ngon, bây giờ chúng ta liền đi vào xem ba còn làm gì cho chúng ta nhé.”

Quý Nhiêu mở cửa phòng bếp, Thương Ngôn Tân nghe được tiếng động phía sau, quay đầu lại, thấy một ống kính điện thoại di động nhắm ngay mình, không đợi anh hỏi Quý Nhiêu đang quay cái gì thì anh liền nghe Quý Nhiêu lẩm bẩm: “Cục cưng, đây là ba, nhìn xem, có phải ba rất đẹp trai không?”

Thương Ngôn Tân cười cười, hỏi: “Đói bụng chưa?”

“Chưa” Quý Nhiêu nghiêng đầu, tươi cười sáng lạn: “Em đưa cục cưng đến xem anh làm món gì.”

Cô ghé sát vào Thương Ngôn Tân, ống kính điện thoại di động quét qua nồi đang nấu và nguyên liệu nấu ăn trên bàn.

Thương Ngôn Tân nói: “Sườn hầm khoai tây, gà thái hạt lựu Cung Bảo, trứng gà xào cà chua, còn có canh đậu hũ cá trích.”

“Oa, ba thật lợi hại.” Quý Nhiêu đưa tay ra trước ống kính giơ ngón cái, hào phóng khen ngợi.

Thương Ngôn Tân nở nụ cười, Quý Nhiêu lập tức dời ngón tay đi, ống kính quay vào mặt anh: “Cục cưng mau nhìn này, dáng vẻ ba cười lên thật đẹp.”

Tinh thần và sức khỏe của cô tràn đầy, đi tới đi lui vòng quanh anh ở trong phòng bếp. Thương Ngôn Tân sợ đụng phải cô, nấu nướng rất cẩn thận.

Cơm nước xong, Quý Nhiêu tắm rửa, lên giường nằm trước.

Thương Ngôn Tân đến phòng sách, qua một lúc mới trở về phòng, xốc chăn lên giường, ôm Quý Nhiêu vào trong lòng.

Quý Nhiêu hỏi: “Công việc còn chưa xong sao?”

“Không phải.” Thương Ngôn Tân hôn sườn mặt cô, ngón tay thò vào vạt áo cô, sờ bụng: “Anh mua ít sách.”

“Sách gì?” Quý Nhiêu hỏi.

Thương Ngôn Tân: “Sách về nuôi dưỡng em bé.”

Đây là chuẩn bị để trở thành một người ba đủ tư cách.

Quý Nhiêu ồ một tiếng, đột nhiên có chút căng thẳng, nắm chặt cánh tay Thương Ngôn Tân.

“Sao vậy?” Thương Ngôn Tân hỏi.

Quý Nhiêu mím môi, nói: “Em cảm thấy thật thần kỳ, đột nhiên, chúng ta trở thành ba mẹ, em hơi lo lắng, không biết em có thể nuôi con tốt hay không.”

Quý Nhiêu thở dài: “Nhỡ mà cục cưng không thích người mẹ này thì làm sao bây giờ?”

Thương Ngôn Tân không trả lời câu hỏi này của cô, hỏi: “Em hy vọng cục cưng của chúng ta giống ai?”

Quý Nhiêu cho rằng anh muốn nói sang chuyện khác, thuận theo lời anh nói: “Em hy vọng cục cưng của chúng ta giống anh, nếu là con gái, vẻ ngoài giống anh, khí chất đại mỹ nữ, nếu là con trai, vừa cao ráo lại vừa đẹp, là một anh chàng siêu đẹp trai.”

Thương Ngôn Tân cười nhéo lỗ tai cô: “Em chỉ nhìn mặt thôi sao?”

Quý Nhiêu chớp chớp mắt: “Cũng chẳng có cách nào, ai bảo anh đẹp trai như vậy chứ.”

Thương Ngôn Tân nói: “Cục cưng mà giống anh thì nhất định sẽ thích em.”

Quý Nhiêu theo bản năng hỏi: “Vì sao?”

Thương Ngôn Tân nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Vì anh thích em.”

Bởi vì anh thích cô, cục cưng giống anh, cho nên cũng nhất định sẽ thích cô.

Quý Nhiêu hiểu được ý tứ của anh, trong nháy mắt tất cả lo lắng căng thẳng đều ném lên chín tầng mây, nhếch khóe miệng, trong lòng dâng lên từng chút ngọt ngào, rồi lại mơ hồ dâng lên một chút đắc ý, cô nhíu mày với anh, hừ một tiếng.

Thương Ngôn Tân nhìn vẻ mặt đắc ý của cô, buồn cười: “Nghĩ tới chuyện gì khiến em cảm thấy hả dạ sao?”

Thương Ngôn Tân rửa tai lắng nghe.

Quý Nhiêu hất cằm, tính sổ với anh: “Có vài người, ban đầu còn không thêm WeChat của em, rất lạnh lùng.”

Thương Ngôn Tân cười.

Quý Nhiêu hãnh diện: “Bây giờ còn không phải bị em trói lại, lại còn nhét một bé cưng vào bụng em.”

Quý Nhiêu bĩu môi: “Lần đầu tiên gặp mặt, một số người rất đứng đắn, lăn qua lộn lại với em, hẹn người ấy ăn cơm cũng không hẹn được.”

Không biết có phải do hormone mang thai ảnh hưởng hay không, Quý Nhiêu đột nhiên ngang ngược: “Thương Ngôn Tân, lần đầu tiên gặp mặt, có phải anh không thích em không?”

Thương Ngôn Tân trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Lần đầu tiên gặp mặt là ở tập đoàn Thương thị?”

Lông mày Quý Nhiêu hơi giật giật: “Vậy nếu không thì sao? Chẳng lẽ trước kia anh đã từng gặp em chắc?”

Thương Ngôn Tân ăn ngay nói thật: “Cái đêm em mới từ Italy về nước, bạn em tổ chức tiệc chào mừng cho em ở Thủy Vân Các, lúc ấy anh cũng ở đó.”

Việc này Quý Nhiêu biết, lúc ấy các bạn tới tham gia tiệc chào mừng của cô vừa nghe nói anh tới liền nhao nhao chạy đi tìm anh, sau đó cô vì muốn làm quen với anh, còn bịa đặt bừa, nói cùng các chị em kia đi tìm anh, ở bên ngoài phòng riêng của anh nhìn thấy anh, yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, bị anh vạch trần không chút nể nang.

Nghĩ tới đây, Quý Nhiêu bĩu môi càng cao: “Không phải anh nói lúc ấy anh không ở trong phòng sao?”

Thương Ngôn Tân cười nói: “Lúc đó quả thật anh không ở trong phòng, anh và Tạ Tri Tụng ở trong sân, lúc đi qua hành lang, vừa vặn nhìn thấy em và bạn em nói chuyện phiếm trong đình nghỉ mát.”

Trong lòng Quý Nhiêu đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.

“Em... lúc ấy em không nói xấu anh chứ?” Quý Nhiêu lắp bắp.

“Đương nhiên là không.” Thương Ngôn Tân cười nói: “Em chưa từng gặp anh, sao lại vô duyên vô cớ nói xấu sau lưng anh.”

Không nói xấu anh là tốt rồi.

Quý Nhiêu vừa mới thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe Thương Ngôn Tân nói: “Em chỉ nói không có hứng thú với anh.”

Quý Nhiêu: “…”

Quý Nhiêu trầm mặc vài giây, loáng thoáng nhớ tới dường như đúng là có chuyện này, đầu óc cấp tốc vận chuyển, ngụy biện: “Sao có thể, anh nghe lầm rồi, sao em có thể không có hứng thú với anh. Đúng, nhất định là anh nghe lầm, lúc ấy hẳn là anh đứng cách em một khoảng xa đúng không?”

Thương Ngôn Tân cười cười, không dây dưa vấn đề này với cô, nhìn bộ dạng sốt ruột giải thích của cô, ý cười nơi đáy mắt càng đậm: “Nếu lần đầu tiên anh gặp em mà anh không thích em thì cũng sẽ không có lần gặp mặt mà em cho rằng là lần đầu tiên đó đâu.”

Bình Luận (0)
Comment