Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 70

Quý Nhiêu nằm trên mặt đất, không biết Thương Ngôn Tân đã tới, vì tránh ảnh hưởng đến sự phát huy của cô, ngay cả xe cũng không xuống, giờ phút này anh đang ngồi trên xe cách đó không xa, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ xe và dừng lại trên người cô, ung dung thưởng thức màn biểu diễn của cô.

Người qua đường tụ tập một vòng vây xem, loại chuyện này nghe nói nhiều rồi, sau khi hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối, cơ bản đều có thể nhìn ra là ông bác muốn đụng đồ sứ lừa tiền(*), người bình thường khi gặp phải ông bác tóc hoa râm này ăn vạ sẽ vì tránh lãng phí thời gian, bên cạnh đó nếu như kẻ ăn vạ này đến bệnh viện kiểm tra toàn thân có thể sẽ cần tốn càng nhiều tiền hơn nên đa số tự nhận xui xẻo, lựa chọn trả tiền cho xong việc, rất ít khi thấy người giống Quý Nhiêu, trực tiếp nằm ra mặt đất, lấy ma pháp đánh bại ma pháp.

(*) Đụng đồ sứ lừa tiền: là một biệt ngữ trong ngành đồ cổ, ban đầu nó ám chỉ ngày xưa một số tên côn đồ đi trên đường với những đồ sứ dễ vỡ và cố tình va vào người khác khi có cơ hội sẽ khiến đồ sứ rơi xuống đất và vỡ thành nhiều mảnh và nhân cơ hội tống tiền người khác.

Quý Nhiêu ôm bụng đáng thương rơi nước mắt, bên cạnh Tô Duyệt Nghiên một tay chống nạnh, tay còn lại dúi vào người con gái của ông bác ăn vạ, phối hợp với Quý Nhiêu mạnh mẽ tấn công.

“Ba cô làm bạn tôi vấp ngã, bạn tôi mang thai, còn chưa tới ba tháng, ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm, dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhất. Tôi cảnh cáo cô, nếu đứa bé trong bụng bạn tôi có chuyện gì ngoài ý muốn, chúng tôi nhất định sẽ tố cáo cho cô tán gia bại sản.”

Cô gái quanh năm dẫn theo bố đi ăn vạ cũng không phải có thể dễ dàng bị hù dọa, ồn ào nói: “Ba tôi vẫn nằm ở nơi đó, là chính cô ta tự mình vấp ngã, không liên quan gì đến chúng tôi.”

“Chỗ bên cạnh cái xe này là chỗ có thể tùy ý mà nằm sao? Các người không chạy đến trước xe nằm cố tình ăn vạ thì bạn của tôi làm sao có thể đi tới xem xảy ra chuyện gì rồi vấp ngã, việc này các người phải chịu trách nhiệm.”

Người phụ nữ nói: “Ba tôi bị xe của các cô đụng ngã, chân ông ấy bị đâm khiến không thể cử động, không dậy nổi, có thể sẽ có di chứng, các cô phải chịu trách nhiệm.”

Tô Duyệt Nghiên lạnh mặt nói: “Vậy thì cùng nhau báo cảnh sát, cùng đi bệnh viện, đến bệnh viện, các người muốn kiểm tra thế nào thì kiểm tra thế đó, muốn ở bệnh viện bao lâu thì ở bấy lâu, tất cả chi phí kiểm tra của ông bác ở bệnh viện chúng tôi đều trả hết.”

Mắt người phụ nữ lộ vẻ tham lam: “Đi bệnh viện thì không cần, bây giờ vừa vào bệnh viện chính là các loại kiểm tra lấy máu, ba tôi lớn tuổi, không chịu nổi lấy máu, các người đưa tiền cho tôi, tôi trở về mua chút thực phẩm dinh dưỡng bổ sung cho ba tôi.”

“Không được, phải đi bệnh viện.” Tô Duyệt Nghiên nói: “Cho dù ba cô không đi bệnh viện, bạn tôi cũng phải đi bệnh viện, cô ấy mang thai, các người đột nhiên tới đây ăn vạ khiến cô ấy hoảng sợ rồi lại bị ba cô làm ngã, hiện tại đứa bé trong bụng không biết có vấn đề gì hay không, phải đến bệnh viện làm kiểm tra, nằm viện giữ thai, tiền thuốc men của ba cô chúng tôi trả, tiền thuốc men của bạn tôi các người trả.”

Thủ đoạn này cũng giống như khi một người phụ nữ cố gắng moi tiền bằng cách lợi dụng việc người khác không muốn đến bệnh viện để kiểm tra. Trong lòng mọi người đều biết rõ việc ăn vạ này nhưng một khi tống tiền và phải đi bệnh viện, mặc dù không có vấn đề gì, nhưng tiền khám tổng quát cũng là một số tiền rất lớn.

Mục đích cô ta ăn vạ là vì tiền, nếu thật sự hai bên muốn cùng đi bệnh viện, phí kiểm tra của ông bác là do Quý Nhiêu trả, nhưng trả là trả cho bệnh viện. Phí kiểm tra của Quý Nhiêu là do cô ta trả, cũng không biết chuyện mang thai có phải là thật hay không, nhỡ thật sự là phụ nữ có thai, nhìn tư thế này thì lần này bọn họ phải tốn không ít tiền.

Cô ả lộ ra vẻ chùn bước, ánh mắt quét về phía người qua đường vây xem và đồng bọn của cô ả.

Một đám đồng bọn xen vào phụ họa: “Cái này rõ ràng là xe đụng phải ông bác, lái xe mấy chục triệu đâm phải người ta, ngay cả một vạn tệ cũng không nỡ bỏ ra, không sợ gặp báo ứng sao?”

Ánh mắt Tô Duyệt Nghiên nhẹ nhàng quét về phía đồng bọn kia: “Các người điếc sao, tôi nói là đi bệnh viện, nếu xe đụng bị thương thì không phải là nên đi bệnh viện sao, chỉ cần tiền mà không đi bệnh viện là ý gì?”

Hai bên mỗi người một ý, đều không nhượng bộ, cứ giằng co đến cùng.

“Thật sự không qua hỗ trợ sao?” Lục Nghiễn Lễ nhìn vở kịch năm sáu phút ở phía xa, ánh mắt chuyển sang Thương Ngôn Tân: “Chị dâu nằm trên mặt đất rất lâu rồi.”

Thật ra cũng chỉ là chuyện của một vạn tệ, chút tiền ấy, thành thật mà nói đối với bọn họ chẳng thấm vào đâu, không cần thiết vì loại chuyện này mà lãng phí thời gian, chỉ là một vạn tệ mà thôi, cho luôn đi, lãng phí thời gian ở chỗ này cũng không biết có thể kiếm được bao nhiêu lần tiền.

Giọng nói Thương Ngôn Tân bình tĩnh: “Không cần, cô ấy có thể tự xử lý tốt.”

Tạ Tri Tụng nói: “Tôi thấy nên đi qua đưa tiền đi, chỉ một vạn thôi, cần gì phải nằm trên mặt đất lâu như vậy.”

“Các cậu thì biết cái gì.” Thương Ngôn Tân nhìn Quý Nhiêu chằm chằm, nhìn biểu cảm kỳ diệu trên mặt cô gái nhỏ, đôi mắt mỉm cười mơ hồ xẹt qua vẻ kiêu ngạo: “Đây là thay trời hành đạo.”

Diệp Tuần dựa vào ghế, cười hỏi: “Là sao?”

“Đây là những kẻ chuyên đi ăn vạ, một vạn tệ đối với chúng ta không nhiều lắm, nhưng đối với phần lớn người khác lại rất nhiều. Nếu như ngay cả chúng ta gặp phải tên ăn vạ cũng lựa chọn đưa tiền cho xong việc, cổ vũ loại hành vi này, để những người bình thường đang vô cùng khổ sở, cố gắng làm việc mà tiền lương cũng chỉ có mấy ngàn tệ gặp phải loại chuyện này thì họ phải làm sao?”

Ba người Diệp Tuần, Tạ Tri Tụng, Lục Nghiễn Lễ trầm mặc.

Đây là vấn đề bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, bọn họ cũng chưa từng thấy có người nói như vậy ở trên mạng.

Bọn họ xuất thân hiển hách, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, mặc dù biết phần lớn người trên thế giới này không giống như bọn họ, nhưng cũng rất khó đồng cảm với những người có cuộc sống không như ý, lại càng không bởi vì loại chuyện nhỏ bé không đáng kể này mà lãng phí thời gian.

Chuyện đồng cảm, dựa vào hiểu biết của bọn họ đối với Thương Ngôn Tân, anh cũng sẽ không làm ra loại chuyện này, đối với bọn họ mà nói việc có thể dùng tiền giải quyết thì đều sẽ dùng tiền giải quyết.

“Luôn có một số người, nhìn như rất vô tâm nhưng thực chất khả năng đồng cảm rất mạnh, cô ấy giống như mặt trời mới mọc, vĩnh viễn tràn trề sức sống, dùng hết khả năng của mình để sưởi ấm từng góc tối. Mặc dù bé nhỏ không đáng kể, mặc dù cũng không thể thay đổi bao nhiêu nhưng cô ấy vẫn muốn làm, Nhiêu Nhiêu chính là người như vậy.”

Thương Ngôn Tân nhìn Quý Nhiêu với vẻ mặt ấm áp dịu dàng: “Cô ấy sẽ mạo hiểm đứng ra vì người đồng tính bị bắt nạt ở quán bar nước ngoài, cô ấy mở quán bar, không phải bởi vì tính cách cô ấy nhiệt tình cởi mở, cô ấy chỉ đơn thuần hy vọng có thể giúp đỡ những cô gái có tâm trạng không tốt, muốn đến quán bar để uống cho say, bảo vệ quyền phóng túng của họ, loại bỏ nguy hiểm tiềm tàng có thể tồn tại khi họ buông thả. Rất nhiều lúc, Nhiêu Nhiêu sẽ làm ra một số chuyện khiến tôi không tưởng tượng được, chính như giờ phút này cô ấy nằm ở nơi đó. Nhiêu Nhiêu rất tốt, các cậu không hiểu đâu.”

“Tôi hiểu.” Tạ Tri Tụng xen vào: “Tôi nhìn Minh Nguyệt cái gì cũng tốt.”

Diệp Tuần và Lục Nghiễn Lễ liếc nhau, muộn màng nhận ra, không ngờ người này nghiêm túc nói nửa ngày như vậy, tổng kết lại chỉ có hai chữ “khoe vợ”.

Bên kia, Quý Nhiêu dựa vào diễn xuất điêu luyện cùng bản lĩnh chơi xấu siêu cao, trải qua hơn nửa giờ liều chết, từ bị đối phương ăn vạ lừa tiền, đến đối phương muốn dàn xếp ổn thỏa nhưng Quý Nhiêu kiên quyết không đồng ý, nhất định phải báo cảnh sát, hai bên cùng đi bệnh viện kiểm tra, cuối cùng đối phương nhận ra đã lấy đá đập chân mình, chột dạ không dám báo cảnh sát, chỉ có thể thương lượng với Quý Nhiêu, không báo cảnh sát, hai bên cùng nhau đến bệnh viện kiểm tra, lúc này Quý Nhiêu mới “gian nan” đứng được lên nhờ Tô Duyệt Nghiên đỡ.

Mới vừa đứng lên, Quý Nhiêu đã nhìn thấy xe Thương Ngôn Tân đỗ cách đó không xa, ánh mắt va phải Thương Ngôn Tân ngồi trong xe.

“…”

Thương Ngôn Tân tới khi nào?

Còn có mấy người khác trong xe, vậy chẳng phải hành vi nằm trên mặt đất chơi xấu của cô vừa rồi đều bị bọn họ nhìn thấy sao?

Thương Ngôn Tân nhìn thấy đã đành, dù sao cô cũng không còn hình tượng gì ở trước mặt anh, nhưng bọn Tạ Tri Tụng...

Quý Nhiêu hít sâu một hơi, giả bộ bình tĩnh, nước mắt trên mặt còn chưa khô, hướng về phía Thương Ngôn Tân đáng thương gọi: “Ông xã~”

Thương Ngôn Tân đáp một tiếng, đi tới trước mặt cô, đỡ lấy cô từ trong tay Tô Duyệt Nghiên, ôm cô vào trong ngực, ánh mắt sắc bén nhìn về phía đám người ăn vạ kia.

Đàn ông trải qua nhiều năm trên thương trường thì chỉ cần một ánh mắt cũng đã làm cho người ta sợ hãi.

Mấy người kia thấy hai cô gái nhỏ là Quý Nhiêu và Tô Duyệt Nghiên thì thái độ rất thờ ơ, nhưng khi bị một ánh mắt của Thương Ngôn Tân nhìn đến, họ không nhịn được mà thấp thỏm.

Quý Nhiêu diễn đến cùng, yếu đuối tựa vào lòng Thương Ngôn Tân, nũng nịu ôm cổ: “Ông xã, đau bụng, mau đưa em đi bệnh viện.”

Thương Ngôn Tân cũng không nói thêm gì, phối hợp bế Quý Nhiêu lên theo kiểu công chúa, bế Quý Nhiêu lên xe, vệ sĩ phía sau cũng không quên mời hai cha con ăn vạ kia lên một chiếc xe phía sau, mang theo bọn họ cùng đi bệnh viện trả tiền thuốc men.

Trong xe, Quý Nhiêu lần lượt chào hỏi Tạ Tri Tụng, Diệp Tuần, Lục Nghiễn Lễ, tiến đến bên tai Thương Ngôn Tân, nhỏ giọng hỏi: “Các anh tới lúc nào?”

Tốt nhất là vừa tới chưa được mấy giây, trong lòng Quý Nhiêu cầu nguyện.

Thương Ngôn Tân ăn ngay nói thật: “Lúc em ôm bụng nói em là phụ nữ có thai.”

Quý Nhiêu: “…”

Quý Nhiêu xấu hổ ồ một tiếng, giơ tay vén tóc, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, thần sắc thong dong giải thích: “Em lừa bọn họ, bọn họ ăn vạ đòi tiền.”

Thương Ngôn Tân nói: “Anh biết.”

Tạ Tri Tụng, Diệp Tuần và Lục Nghiễn Lễ cũng tỏ vẻ rất hiểu.

“Bây giờ chúng tôi phải đi bệnh viện.” Ánh mắt Thương Ngôn Tân nhàn nhạt lướt qua ba người bạn tốt: “Mấy cậu cũng đi?”

Quý Nhiêu mang thai là giả vờ, đi bệnh viện kiểm tra thuần túy là vì dạy dỗ hai cha con ăn vạ đòi tiền kia, không phải thật sự có chuyện gì, ba người Tạ Tri Tụng không cần đi theo.

Ba người nhanh chóng xuống xe, trong xe chỉ còn lại Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân, Quý Nhiêu liếc Thương Ngôn Tân một cái, bất mãn nói: “Sao anh tới mà không nói với em một tiếng, còn dẫn theo bọn Tạ Tri Tụng, đến cũng không nói, có phải cố ý ở bên cạnh xem em diễn trò không?”

Thương Ngôn Tân xoa xoa tóc cô, cười nói: “Anh đi tới đó thì không phải sẽ ảnh hưởng đến em sao?”

Quý Nhiêu: “Em bảo anh đừng tới, ai bảo anh dẫn bọn Tạ Tri Tụng đến đây, sớm biết bọn họ đi cùng anh, chắc chắn em sẽ không nằm dưới đất làm anh mất mặt.”

“Sao lại mất mặt.” Thương Ngôn Tân cười xoa xoa tóc cô: “Đáng yêu mà.”

“Nằm trên mặt đất thì có gì đáng yêu, bớt lừa em đi, nhất định bọn họ đang cười nhạo em.” Quý Nhiêu bĩu môi.

“Không có.” Thương Ngôn Tân nói: “Bọn họ đều cảm thấy em rất khác người.”

Quý Nhiêu: “…”

Nghe thế nào cũng không giống như là đang khen.

Bỏ đi, dù sao đều là bạn tốt của anh, cô là vợ của anh, anh không ngại mất mặt là được.

Vì để cho hai cha con ăn vạ đòi tiền nhận được một bài học, Quý Nhiêu cố ý chọn một bệnh viện tư nhân thu phí rất cao, có vệ sĩ đi theo, cũng không sợ bọn họ chạy trốn.

Đến bệnh viện, Quý Nhiêu trực tiếp làm tất cả kiểm tra một lần, hóa đơn đóng phí cao ngất ngưởng khiến hai cha con ăn vạ đòi tiền không ngừng cầu xin tha thứ.

Quý Nhiêu ngồi trong phòng khách vip, cằm hơi nâng, vẻ mặt kiêu căng, hoàn toàn không để ý tới lời cầu xin tha thứ của bọn họ, chờ bọn họ nộp phí.

Không cần phải đồng cảm với những kẻ lừa đảo này.

Quý Nhiêu đang hăng hái dạt dào thưởng thức sắc mặt hai cha con khóc lóc sám hối, một bác sĩ đột nhiên cầm một tờ danh sách đi tới, cười khanh khách nói: “Chúc mừng cô Quý, cô đã mang thai.”

Quý Nhiêu: “…”

Bình Luận (0)
Comment