Cách cái ngày mà Quý Nhiêu nói đùa với Thương Ngôn Tân rằng anh nên là chú vài ngày, Lục Nghiễn Lễ và Diệp Tuần có một hạng mục hợp tác khai thác ở Bắc Thành, hai người đến Bắc Thành công tác, Thương Ngôn Tân làm chủ nhà, đặt một phòng riêng ở Thủy Vân Các.
“Nghiễn Lễ, đến lượt cậu rồi, cậu đang nhìn gì đó?”
Tạ Tri Tụng đánh bài trong tay ra, ánh mắt nhìn về phía Lục Nghiễn Lễ ngồi ở chân tiếp theo sau anh ta. Từ hơn mười phút trước tâm tư Lục Nghiễn Lễ đã không còn tập trung vào đánh bài nữa, cầm điện thoại di động trong tay, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lên màn hình điện thoại di động, khóe miệng mím thành một đường thẳng, vẻ mặt nghiêm trọng.
Nghe Tạ Tri Tụng nhắc nhở, mắt Lục Nghiễn Lễ ngước lên khỏi màn hình di động, rút bừa một quân bài trước mặt đánh ra.
Thương Ngôn Tân đẩy hết bài trước mặt ra, ù.
Tạ Tri Tụng cười nói: "Vừa rồi tôi đã đoán được khả năng cao là Ngôn Tân muốn quân bài này, sao cậu còn đánh nó ra?”
Lục Nghiễn Lễ mới chú ý bài mình đánh ra là tám vạn, một phút trước Tạ Tri Tụng mới nói Thương Ngôn Tân có thể sẽ chờ tám vạn.
Lục Nghiễn Lễ thản nhiên nói: "Đánh nhầm bài thôi.”
“Đánh nhầm bài?” Tạ Tri Tụng cười: “Tổng giám đốc Lục, từ khi nào mà ngay cả cái sai lầm đơn giản như đánh nhầm bài này cũng phạm phải, hay là căn bản không nghe chúng tôi nói chuyện, trong điện thoại di động rốt cuộc có cái gì mà có thể khiến cậu đánh nhầm bài?”
Tạ Tri Tụng đột nhiên nghiêng người liếc qua điện thoại di động của anh ta.
Lục Nghiễn Lễ nhanh tay lẹ mắt úp ngược màn hình điện thoại xuống bàn.
Động tác này, rõ ràng là có vấn đề.
Tạ Tri Tụng vô cùng hứng thú: “Nghiễn Lễ, cậu hơn bất thường nha, không phải là đang nói chuyện với gái đó chứ? Có bạn gái rồi sao?”
“Không có.”
Dưới ánh mắt hóng hớt của bạn tốt, Lục Nghiễn Lễ im lặng.
“Không có?” Tạ Tri Tụng nhíu mày: “Sao tôi cảm thấy hình như cậu có, hay là đang theo đuổi người ta nhưng không được nên mới ngại nói với chúng tôi?”
Lục Nghiễn Lễ nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Quan tâm tôi có bạn gái hay không như vậy, chẳng lẽ cậu thầm mến tôi?”
Tổng giám đốc Lục nói ra một câu long trời lở đất, Tạ Tri Tụng giả bộ kinh hoảng: “Lời này không thể nói lung tung, nếu không lâu lâu tôi lại ra ngoài hẹn hò với cậu thì biết giải thích thế nào với Minh Nguyệt.”
Lục Nghiễn Lễ không tiếp lời anh ta, bỏ điện thoại di động vào trong túi, dời lực chú ý từ điện thoại di động về trên bàn mạt chược, tập trung lực chú ý cùng bạn tốt đánh bài.
Chủ đề anh ta có bạn gái hay không, có phải đang theo đuổi chưa thành công cô gái nào hay không vốn nên kết thúc ở đây, không nghĩ tới lại bị một người bạn tốt khác vạch trần gốc gác ngay trên bàn mạt chược.
Ngón tay Diệp Tuần gõ gõ trên bàn, ý cười tràn đầy đáy mắt: “Thật ra tôi biết Nghiễn Lễ đang nhìn cái gì.”
Không phải hôm nay Lục Nghiễn Lễ mới bắt đầu thấp thỏm nhìn điện thoại di động, ngày hôm qua Diệp Tuần và Lục Nghiễn Lễ cùng nhau từ Hải Thành tới, trên đường Lục Nghiễn Lễ vẫn nhìn chằm chằm điện thoại di động. Lúc ấy Diệp Tuần ngồi bên cạnh anh ta, cũng không phải cố ý nhìn điện thoại di động của anh ta, chỉ là lúc tầm mắt liếc về phía anh ta thì bất ngờ thoáng nhìn trên điện thoại di động có một ứng dụng làm quen rất quen mắt.
Ứng dụng làm quen kia là do em họ Lục Nghiễn Lễ thiết kế phát triển, là một phần mềm kết bạn yêu đương, đầu tư quảng cáo rất mạnh, trên điện thoại di động có thể thường xuyên lướt được quảng cáo của phần mềm này. Lúc trước gặp em họ Lục Nghiễn Lễ ở bàn mạt chược, đối phương cũng từng cật lực đề cử với anh ta về phần mềm này, nói là hiện tại người dùng trẻ tuổi ở trên đó rất nhiều, xác suất tìm được bạn gái là rất cao, bảo anh ta đăng ký một tài khoản trên đó để tìm bạn gái.
Diệp Tuần không có hứng thú với cái này, cũng không đăng ký tài khoản trên đó, chẳng qua là nhớ kỹ công dụng của phần mềm này, không nghĩ tới có một ngày sẽ nhìn thấy phần mềm này trên điện thoại của bạn tốt, hơn nữa thoạt nhìn còn thấy đang sử dụng.
Tạ Tri Tụng ngẩng đầu nhìn Diệp Tuần ngồi đối diện mình, ý bảo anh ta mau nói.
Diệp Tuần cười nói: "Hay là để Nghiễn Lễ tự nói đi.”
Anh ta nhìn thấy phần mềm này ở trên điện thoại di động của Lục Nghiễn Lễ nhưng chưa từng vạch trần trước mặt. Lục Nghiễn Lễ thì đang tưởng rằng anh ta đang lừa mình, mí mắt cũng không buồn nâng lên, không để ý tới Diệp Tuần.
“Cậu không nói, vậy tôi sẽ nói.” Diệp Tuần cười chế nhạo, đưa tay sờ quân bài, lời ít ý nhiều: “Nghiễn Lễ đang yêu qua mạng.”
Tạ Tri Tụng hào hứng: “Ơ, tổng giám đốc Lục thời thượng như vậy mà còn chơi trò yêu qua mạng như con nít.”
Ánh mắt Thương Ngôn Tân cũng nhìn về phía Lục Nghiễn Lễ.
Lục Nghiễn Lễ v**t v* bài trong tay, biểu cảm thản nhiên: “Đầu tiên, tôi không phải là giống như con nít mà là tôi vốn rất trẻ, tiếp theo là tôi không yêu qua mạng, đừng nói bậy.”
Lục Nghiễn Lễ quét mắt nhìn Diệp Tuần.
Diệp Tuần: "Trên điện thoại di động của cậu có ứng dụng hẹn hò.”
Lục Nghiễn Lễ thản nhiên giải thích: “Đó là Tống Kỳ lấy điện thoại di động của tôi đăng ký, nếu cậu biết phần mềm kia thì hẳn cũng biết đó là phần mềm Tống Kỳ thiết kế phát triển.”
Tống Kỳ là em họ Lục Nghiễn Lễ.
Diệp Tuần nhíu mày: “Trên phần mềm của cậu hiển thị 29 tin nhắn chưa đọc, cũng là Tống Kỳ lấy điện thoại di động của cậu nói chuyện với người khác?”
Tạ Tri Tụng cười nói: "29 tin chưa đọc, bạn gái này của Nghiễn Lễ hoạt bát quá.”
“Không phải bạn gái, không yêu qua mạng, đừng nói bậy.”
Tạ Tri Tụng: "Không yêu qua mạng, tổng giám đốc một tập đoàn như cậu nhàn rỗi đến mức nhàm chán mà ở trên ứng dụng yêu đương nói chuyện phiếm với người xa lạ?"
Lục Nghiễn Lễ trầm mặc một lát, thấy đề tài không dời đi được, cũng không giấu nữa, ăn ngay nói thật: "Lúc Tống Kỳ lấy điện thoại di động của tôi đăng ký tài khoản, thuận tiện kết nối với bạn bè.”
Phần mềm hẹn hò kia là căn cứ vào sở thích cá nhân đã điền mà tự động kết nối với nhau.
“Kết nối với một cô gái, cô ấy gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, thông qua tin nhắn của cô ấy, tôi phát hiện cô ấy là người tôi quen biết.”
“Còn là người quen?” Tạ Tri Tụng càng hăng hái: “Đây không phải là duyên phận sao?”
Diệp Tuần hỏi: "Là ai, chúng tôi có quen không?”
Lục Nghiễn Lễ không tiết lộ họ tên, thản nhiên nói: "Các cậu không cần biết.”
Tạ Tri Tụng và Diệp Tuần liếc nhau, phân tích: "Nghiễn Lễ có thể thông qua tin nhắn của đối phương mà đoán ra thân phận của đối phương, hẳn là rất quen thuộc với đối phương, chính là người thường xuyên tiếp xúc với Nghiễn Lễ. Cô gái thường xuyên tiếp xúc với Nghiễn Lễ không nhiều lắm, độc thân cũng chỉ có vài người, hằng ngày Nghiễn Lễ đều ở công ty.”
Diệp Tuần nói tiếp: "Phần mềm kia chủ yếu là kết bạn yêu đương, có thể ưu tiên kết đôi với người gần đó, chỗ ở hẳn là cách chỗ ở của Nghiễn Lễ không xa.”
Cứ phân tích như vậy không đến mấy phút Tạ Tri Tụng và Diệp Tuần đã có thể xác định được tên đối tượng mà Lục Nghiễn Lễ tán gẫu trên mạng, ánh mắt Lục Nghiễn Lễ nhìn về phía Thương Ngôn Tân: "Ngôn Tân, cậu lớn hơn chị dâu mấy tuổi?”
Cách đây không lâu, Thương Ngôn Tân mới bị Quý Nhiêu nói rằng giống chú, anh nhàn nhạt liếc anh ta một cái, không muốn trả lời vấn đề này.
Tạ Tri Tụng nhanh miệng, thay anh trả lời: "Tám tuổi.”
“Gần tám tuổi.” Lục Nghiễn Lễ làm bộ thờ ơ hỏi: “Sẽ không có khoảng cách thế hệ chứ?”
Thương Ngôn Tân như bị đâm vào ống phổi, mặt lạnh như tiền, bình tĩnh trả lời: “Cậu và đối tượng yêu đương qua mạng trên điện thoại của cậu có sự khác biệt.”
Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Lúc này màn hình điện thoại di động trong túi Lục Nghiễn Lễ lóe lên, cũng sắp bị các bạn tốt phân tích ra đối tượng trò chuyện trên mạng của anh ta là ai, Lục Nghiễn Lễ cũng không che giấu nữa, thẳng thắn vô tư lấy điện thoại di động ra nhìn, nhíu mày.
“Sao vậy? "Tạ Tri Tụng cười hỏi: “Vẻ mặt này, không giống nhìn thấy tin tốt?”
Lục Nghiễn Lễ mím môi, trong mắt có chút buồn bực, một lát sau, lại hỏi Thương Ngôn Tân: “Tôi không phải châm ngòi quan hệ của câu và chị dâu, tôi chỉ muốn hỏi một chút, những cô gái tầm tuổi với chị dâu, có phải cách nghĩ rất kỳ lạ không?”
Nhắc tới Quý Nhiêu, khóe miệng Thương Ngôn Tân nhếch lên, giọng điệu mang theo ý cười: “Không phải suy nghĩ kỳ lạ, mà là tinh quái.”
Môi Lục Nghiễn Lễ giật giật, còn muốn hỏi gì nữa nhưng di động của Thương Ngôn Tân vang lên.
Thương Ngôn Tân nhìn lướt qua màn hình điện thoại, là Quý Nhiêu gọi tới.
“Alo, Nhiêu Nhiêu.”
Trên bàn mạt chược, ba người khác tự giác câm miệng.
“Thương Ngôn Tân.” Giọng điệu Quý Nhiêu tủi thân: “Em nói trước với anh, em không có chuyện gì, anh không cần lo lắng.”
Thương Ngôn Tân: "Ừ, em nói đi.”
Quý Nhiêu: "Em vừa va chạm, vừa rồi em lái xe tấp vào lề, bên cạnh đột nhiên có một ông lão lớn tuổi đi tới, ngã xuống trước xe em, nói em đụng phải ông ấy.”
Thương Ngôn Tân đứng dậy khỏi ghế, đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Ở đâu, bây giờ anh qua đó.”
“Không cần, không phải anh đang tụ tập với Tạ Tri Tụng sao? Anh không cần tới, cũng không cần lo lắng.” Quý Nhiêu nói: “Một mình em có thể xử lý.”
Thương Ngôn Tân lại không lo lắng về Quý Nhiêu, chút chuyện bị người ta ăn vạ nhỏ nhặt này, với sự thông minh của Quý Nhiêu hoàn toàn có thể ứng phó, mấy người ăn vạ kiểu này gặp Quý Nhiêu sẽ không kiếm được chút lợi ích nào.
Chẳng qua Quý Nhiêu có thể ứng phó là do cô thông minh, lúc này anh vẫn phải đến bên cạnh Quý Nhiêu.
“Anh qua đó, gửi địa chỉ cho anh.”
“Không cần, anh thật sự không cần tới đây, em chỉ nói trước với anh một tiếng để anh không phải lo lắng cho em, nếu anh tới đây thì sẽ rất dễ ảnh hưởng đến sự phát huy của em.”
“Phát huy?” Thương Ngôn Tân cười hỏi: “Em muốn phát huy cái gì?”
“Ai da, cái này anh cũng không cần lo, tóm lại anh đừng tới đây.”
Quý Nhiêu nói xong liền cúp điện thoại.
Tạ Tri Tụng, Lục Nghiễn và Lễ Diệp Tuần cũng đứng dậy, đi tới bên cạnh Thương Ngôn Tân hỏi: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
Thương Ngôn Tân nói: "Không sao, va chạm xe thôi.”
Tạ Tri Tụng nói: "Muốn qua đó sao?”
Thương Ngôn Tân ừ một tiếng, tìm người tra vị trí hiện tại của Quý Nhiêu.
Quý Nhiêu gặp đám ăn vạ ở bên ngoài trung tâm thương mại Bắc Thành, đi cùng Tô Duyệt Nghiên.
Quý Nhiêu rất ít khi tự mình lái xe, cách lần tự lái xe trước cũng đã nửa năm, nửa năm mới lái xe một lần, không nghĩ tới sẽ gặp phải va chạm, tâm trạng Quý Nhiêu vô cùng khó chịu.
Đối phương đã lên kế hoạch từ trước, vừa mới nằm xuống đất, bên cạnh liền lao ra một đám người chỉ trỏ, chỉ trích cô khiến người già đó bị thương, lúc này lại có một người phụ nữ tự xưng là con gái ông ta xuất hiện, bảo Quý Nhiêu trả tiền.
Âm mưu rõ ràng như vậy, sao Quý Nhiêu có thể nhìn không ra.
Đối phương đòi Quý Nhiêu một vạn tệ rồi buông lời khó nghe, nếu như không trả một vạn tệ, việc hôm nay sẽ không xong.
Đại khái là cho rằng loại con gái có tiền như Quý Nhiêu này sẽ không quá coi trọng một vạn tệ, tất nhiên sẽ không vì một vạn tệ mà lãng phí thời gian cùng bọn họ lao tâm khổ tứ nên mới dám trắng trợn ăn vạ như vậy.
Quả thật Quý Nhiêu không quan tâm tới một vạn tệ, nhưng tiền của cô cho dù là rơi vào trong nước cũng không muốn cho loại lừa đảo này. Họ cho rằng loại con gái như Quý Nhiêu cô rất dễ bị bắt nạt sao?
Không phải là chơi xấu à, ai mà không biết.
Quý Nhiêu nhìn ông bác nằm trên mặt đất không đau nhưng r*n r* không đứng dậy, cô đi tới bên chân ông ta, giả bộ lảo đảo một cái, bị chân của ông ta làm cho vấp ngã, nằm xuống bên cạnh ông ta.
Lúc đám người Thương Ngôn Tân và Lục Nghiễn Lễ đến thì thấy Quý Nhiêu và một ông bác tóc hoa râm xếp hàng nằm, tay ôm bụng, hai mắt đẫm lệ: "Bụng của tôi, bụng của tôi đau quá, tôi mang thai, tôi là phụ nữ có thai.”
Ba người Lục Nghiễn Lễ, Tạ Tri Tụng và Diệp Tuần thấy thế vội vàng lao xuống xe, quay đầu lại nhìn vẻ mặt ung dung của Thương Ngôn Tân ngồi trên xe, không nhúc nhích, rất bình tĩnh.
Lục Nghiễn Lễ nhíu mày: "Ngôn Tân, chị dâu đang khóc, trong bụng chị ấy mang thai con của cậu.”
Lục Nghiễn Lễ dùng ánh mắt như nhìn tên đàn ông khốn nạn mà nhìn Thương Ngôn Tân.
Diệp Tuần cũng nhìn với ánh mắt khiển trách Thương Ngôn Tân, không biết Thương Ngôn Tân biến thành người đàn ông cặn bã từ lúc nào, bà xã mang thai nằm trên mặt đất cũng thờ ơ.
Thương Ngôn Tân thản nhiên nói: "Không sao, giả vờ thôi.”