Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 68

Thương Ngôn Tân bước dài chân, không nhanh không chậm đi theo phía sau Quý Nhiêu. Quý Nhiêu vốn chạy trốn đến phòng ngủ nhưng lúc chạy đến giữa phòng khách, ánh mắt thoáng nhìn thấy quản gia Lưu đỡ ông cụ Thương từ trong sân đi tới, lập tức đổi hướng chạy về phía ông cụ Thương.

“Chạy chậm một chút, cẩn thận ngã.”

Thương Ngôn Tân ở phía sau cô nhắc nhở một câu, bước nhanh hơn một chút, vươn cánh tay kéo eo cô, dễ dàng kéo cô vào trong ngực.

“Ba, cứu mạng...” Quý Nhiêu ở trong lòng Thương Ngôn Tân vừa kéo cánh tay anh, vừa cầu cứu ông cụ Thương: “Mau tới cứu con, Thương Ngôn Tân muốn bắt nạt vợ.”

Ông cụ Thương nhận được ánh mắt đáng thương của con dâu, cũng không thèm hỏi câu nào, giơ gậy trong tay lên gõ lên cánh tay Thương Ngôn Tân: “Mau buông Nhiêu Nhiêu ra, đừng hòng bắt nạt con dâu ba, ba đánh con đó tên khốn nạn bắt nạt vợ này.”

Ông cụ Thương ngoài miệng nói dạy dỗ Thương Ngôn Tân nhưng khóe mắt lại có nếp cười rất sâu.

Quý Nhiêu Nhân còn ở trong lòng Thương Ngôn Tân, giọng điệu hân hoan giật dây ông cụ Thương: “Đánh anh ấy, đánh anh ấy.”

Ông cụ Thương gần đây tinh thần không tệ, giọng nói vang dội, ở khắp nơi trong phòng khách đều nghe thấy tiếng vang: “Dám bắt nạt Nhiêu Nhiêu, xem ba có đánh con một trận ra trò hay không.”

Ông cụ Thương nói tàn nhẫn, tư thế vung gậy mười phần, kỳ thật cũng chỉ là làm bộ làm tịch, không thật sự dùng sức, ông cụ cũng không phải già mắt mờ đến mức nhìn không ra hai vợ chồng trẻ đang chơi đùa.

Thương Ngôn Tân buông cánh tay giữ Quý Nhiêu ra, Quý Nhiêu lập tức chạy đến phía sau ông cụ Thương bám dính như keo, túm lấy góc áo ông cụ lên án: "Ba, Thương Ngôn Tân ỷ vào vóc dáng cao hơn con, sức lực lớn hơn con mà bắt nạt con. Con ở trước mặt anh ấy chính là một cô vợ nhỏ yếu đuối, không có sức đánh trả, ba phải làm chủ cho con.”

Ông cụ Thương giả vờ giận dữ trừng mắt nhìn Thương Ngôn Tân: "Nhiêu Nhiêu là một cô gái ngoan, không cho phép con bắt nạt nó.”

Quý Nhiêu trốn sau lưng ông cụ Thương giương giương tự đắc với Thương Ngôn Tân.

Trong giọng nói Thương Ngôn Tân mang theo ý cười, phụ họa ông cụ: "Vâng, không bắt nạt cô ấy.”

Ông cụ Thương quay mặt nói với Quý Nhiêu: "Nhiêu Nhiêu đừng sợ, Ngôn Tân nói không bắt nạt con, nếu nó còn muốn bắt nạt con, con cứ nói với ba, ba làm chủ cho con.”

“Vâng, con cảm ơn ba.” Quý Nhiêu ngọt ngào cười: “Có ba làm chỗ dựa, con không sợ anh ấy.”

Ông cụ Thương lớn tuổi, cơ thể lại có bệnh, cùng Quý Nhiêu náo loạn một hồi liền bắt đầu mệt rã rời. Quý Nhiêu thấy ông cụ híp mắt ngáp, lập tức không làm ầm ĩ nữa, kéo cánh tay ông cụ nói: "Ba, con đỡ ba về phòng nghỉ ngơi.”

Ông cụ Thương cố giữ vững tinh thần nói: "Còn chưa nói với con ba dùng một tách trà để giành được hạng mục quan trọng nhất trong đời.”

Quý Nhiêu nói: “Ba ngủ trước đi, ngủ dậy rồi nói với con, tối nay con và Ngôn Tân không đi.”

Ông cụ Thương nghe Quý Nhiêu nói đêm nay không đi, khóe mắt cười càng sâu, lại quay đầu nói với Thương Ngôn Tân: "Nhiêu Nhiêu là cô gái tốt, đối tốt với con, đối với ba cũng hiếu thuận.”

Thời gian này Quý Nhiêu luôn chạy đến nhà cũ của nhà họ Thương, không phải chỉ vì cảm thấy ông cụ Thương giống ông nội cô mà còn nhận ra thời điểm ông cụ ở một mình rất cô độc.

Nhà họ Thương lớn như vậy, dường như rất náo nhiệt, thường xuyên người đến người đi, dường như mỗi ngày đều có người đến nhà cũ thăm ông cụ Thương, nhưng kỳ thật không có mấy người là thật lòng đến với ông cụ tuổi già sức yếu này. Chủ tịch Thương năm đó ở trên thương trường mạnh mẽ vang dội chung quy cũng đã tiến vào tuổi xế chiều, đầu óc hay hồ đồ, gần đất xa trời, phàm là những người có quan hệ thân thiết với nhà họ Thương đều muốn kiếm chút chỗ tốt ở chỗ ông cụ trước khi ông cụ hoàn toàn ngã xuống, lại cảm thấy hiện tại ông cụ bởi vì sinh bệnh nên trở nên rất dễ nói chuyện. Mỗi khi những người đó ở cùng ông cụ, chỉ được vài phút là liền bắt đầu nói bóng nói gió khóc than với ông cụ, hầu hết đều có thể từ đây nhận được chút lợi ích.

Ông cụ cũng không hồ đồ đến mức nhìn không ra những người kia là cố ý làm bộ làm tịch, chỉ là ông cụ đã bước nửa chân đến quan tài rồi nên cũng không muốn vì những chuyện nhỏ này mà so đo, có thể dùng tiền đuổi đi thì sẽ dùng tiền đuổi, cả đời ông cụ kiếm tiền vốn dĩ cũng là bởi vì những đứa con cháu trong gia tộc này.

Chỉ là người đến bước gần đất xa trời này vẫn chưa hoàn toàn hồ đồ, trong đầu rõ ràng nhìn ra con cháu đối xử hiếu thuận với mình đều là bởi vì tiền, khó tránh khỏi chua xót.

Với đôi mắt tinh tường của ông cụ, ai là thật lòng, ai là vì lợi ích, ông cụ liếc mắt một cái liền nhìn ra được.

“Ngôn Tân, hãy sống thật tốt cùng Nhiêu Nhiêu, tương lai sinh con thì nhất định phải dạy dỗ thật tốt. Không nên giống như lúc ba còn trẻ, chỉ lo công việc, bỏ quên anh cả con, biến nó thành một tên khốn nạn.”

Thương Ngôn Tân vâng một tiếng, nói: "Con biết.”

Đỡ ông cụ nằm xuống giường, Thương Ngôn Tân nắm tay Quý Nhiêu trở về phòng ngủ, phòng của bọn họ ở lầu ba, vừa vào cửa Quý Nhiêu đã bị Thương Ngôn Tân ấn ở trên cửa hôn môi, tiểu biệt thắng tân hôn(*). Lần này Thương Ngôn Tân đi công tác ở bên ngoài rất nhiều ngày, tối hôm qua trở về Quý Nhiêu cũng đã ngủ say, ngay cả nói chuyện cũng không nói được, buổi sáng cô rời giường anh lại còn chưa tỉnh, mãi cho tới bây giờ hai vợ chồng mới xem như thời khắc chân chính có thể quấn quýt thân mật. Mặc dù trước đó Quý Nhiêu đã dứt khoát tuyên bố rằng anh không được phép thân mật với cô trong nhà cũ, bao gồm hôn môi nhưng nỗi nhớ mấy ngày không gặp cũng làm cho cô hoàn toàn không thể từ chối anh, cô bám cánh tay lên lưng anh, mặc cho anh ép mình ở trên cửa mà hôn.

(*) Tiểu biệt thắng tân hôn: là một câu tục ngữ dân gian Trung Quốc, có nghĩa là nếu những người yêu nhau hoặc các cặp đôi đoàn tụ sau một thời gian ngắn xa cách thì tình cảm họ dành cho nhau sẽ sâu sắc hơn, niềm vui, sự hài lòng khi đoàn tụ thậm chí sẽ to lớn hơn khi họ mới cưới‌.

Nhưng rốt cuộc vẫn còn một chút giới hạn, cảm giác được ngón tay anh thò vào quần áo, cởi áo sau lưng ra, Quý Nhiêu lập tức tỉnh táo đưa tay đẩy trên vai anh: "Đừng... ban ngày.”

Cô thở hổn hển.

Động tác trên tay Thương Ngôn Tân tạm thời dừng lại, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm gò má cô, giọng nói trầm thấp: “Ban ngày thì sao?”

Ban ngày hình như quả thật không có gì, lúc trước bọn họ thường xuyên làm vào ban ngày.

Quý Nhiêu nhất thời không biết nói gì.

Thương Ngôn Tân cúi đầu tiếp tục hôn lên cổ cô, hô hấp Quý Nhiêu không ổn định, lo lắng nói: "Các cháu trai cháu gái nhà anh trai cả sẽ đến, sẽ bị nghe thấy, đừng.”

Thương Ngôn Tân nắm cằm cô, hôn lên đôi môi hồng hào của cô, hỏi: "Mấy ngày rồi mà còn nói đừng.”

Trong đầu Quý Nhiêu nhanh chóng nhảy ra một con số rất rõ ràng, mười bốn ngày, lần này Thương Ngôn Tân đi công tác bên ngoài mười bốn ngày, cũng chính là mười bốn ngày không tiếp xúc.

"Ngày mai... Ngày mai về nhà rồi lại..." Quý Nhiêu đẩy anh nhưng đẩy không nổi, anh luôn mạnh mẽ trong chuyện này.

“Anh bắt nạt người khác.” Quý Nhiêu chớp chớp mắt, lên án anh.

Thương Ngôn Tân xoa xoa tóc cô: “Anh bắt nạt em lúc nào?”

“Ngay bây giờ.”

Thương Ngôn Tân vùi đầu m*t cổ cô, Quý Nhiêu chịu không nổi, vội vàng thở hổn hển, trong cổ họng bất giác phát ra tiếng than nhẹ, thân trên cũng không khống chế được chủ động dán lên lồng ngực rắn chắc của anh.

Thương Ngôn Tân nhìn dáng vẻ thành khẩn của cô, cười khẽ một tiếng, cắn vành tai cô, hơi thở ấm áp phả lên vành tai cô, giọng nói mang theo một chút trêu tức: "Không phải em cũng rất thích sao?”

Quý Nhiêu đỏ mặt nói: "Đó là bởi vì em thích anh, cơ thể của em cũng rất thích cơ thể của anh, đây đều là phản ứng chân thật nhất của cơ thể, anh khống chế được cơ thể của em nhưng anh không khống chế được miệng của em.”

“Ồ?” Thương Ngôn Tân giật giật lông mày: “Miệng em còn gì muốn nói nữa?”

Tay anh nhéo eo cô, cơ thể Quý Nhiêu như nhũn ra, sắp đứng không vững, cô rụt eo trốn sang bên cạnh: “Miệng của em… Miệng của em muốn nói rằng anh chính là ỷ vào sức lực lớn hơn em mà bắt nạt em, anh hoàn toàn không nghe em nói.”

Ngón tay Thương Ngôn Tân di chuyển trên người cô, chậm rãi s* s**ng cô, nhìn cô không ngừng run rẩy dưới sự trêu đùa của ngón tay mình, rồi lại ngăn miệng cô: “Được, em nói đi, anh nghe.”

“…” Quý Nhiêu liếc anh một cái: "Em đã nói rồi, ở chỗ này không được, lúc các cháu trai cháu gái nhà anh cả tới sẽ nghe thấy, chờ ngày mai về nhà, anh đừng..."

Lời còn chưa dứt, dưới chân trống rỗng, Thương Ngôn Tân đã bế cô lên.

Bị Thương Ngôn Tân đặt lên giường, cô đứng dậy chạy trốn trước khi Thương Ngôn Tân cởi cúc áo sơ mi, nhưng nhảy xuống giường chạy chưa được hai bước đã bị Thương Ngôn Tân túm lấy cổ tay kéo vào trong ngực.

“Chạy đi đâu, lại muốn đi mách ông cụ?” Thương Ngôn Tân đè eo cô lại, không cho cô chạy.

Vừa rồi Quý Nhiêu chỉ là chạy loạn không có mục đích, nghe anh nhắc tới ông cụ thì liền cong khóe miệng cậy thế làm càn: "Đúng vậy, gần đây em ở với ông cụ rất vui, anh còn không nghe lời em, em sẽ đi mách ông cụ, bảo ông cụ lấy gậy đánh anh.”

“Vất vả rồi.” Thương Ngôn Tân hôn lên miệng cô.

Đột nhiên nói cô vất vả, Quý Nhiêu không hiểu anh có ý gì.

Quý Nhiêu: "Vất vả cái gì?”

“Chăm sóc ông cụ.” Thương Ngôn Tân lời ít ý nhiều, sao anh lại không nhìn ra, cô thường xuyên chạy sang bên này là đang tận hiếu thay anh - người bộn bề công việc.

“Cái này có gì mà vất vả.” Quý Nhiêu nghiêng đầu cười với anh: “Em ở chung với ông cụ rất vui vẻ, mỗi lần ông cụ đều kể chuyện xưa cho em, dạy em làm sao kiếm tiền, còn chuẩn bị cho em một đống lớn đồ ăn vặt, ông cụ rất thích em.”

Quý Nhiêu đặt cằm lên vai anh: "Hơn nữa ông cụ là ba của anh, chúng ta là vợ chồng, anh đối tốt với em, ông cụ đối tốt với anh, đương nhiên em phải hiếu thuận với ông ấy, đây đều là việc nên làm.”

"Cho nên, em thích đến nhà cũ là vì thay anh làm bạn với ông cụ, dỗ ông cụ vui vẻ, không phải đơn thuần bởi vì ông cụ giống ông nội em và anh giống chú em."

Khóe miệng Thương Ngôn Tân mang theo nụ cười, lời nói ra lại làm cho Quý Nhiêu ý thức được mình sắp gặp xui xẻo.

Thì ra là đi một vòng như vậy, ở chỗ này chờ cô.

Đây là muốn tính sổ với cô.

Quý Nhiêu lập tức muốn nhảy xuống từ trên đùi anh, cô vẫn chưa kịp nhảy xuống thì đã bị anh túm được cổ tay ấn lên giường, ngón tay anh đẩy vạt áo cô ra, đầu ngón tay v**t v* bên hông cô.

Quý Nhiêu sợ nhột, cuộn tròn chân tránh nhưng không được, mềm giọng cầu xin tha thứ: “Không... không cảm thấy anh giống chú em. Anh còn trẻ như vậy, sao có thể giống chú em.”

Thương Ngôn Tân không để ý đến sự ngụy biện của cô, môi đặt lên môi cô, hôn xuống từng chút từng chút một.

“Không được, sẽ có người tới, sẽ nghe thấy.”

“Không đâu.” Thương Ngôn Tân dỗ dành cô: “Anh đã nói với họ rồi, sau này không cho họ tùy tiện lên đây.”

Hai má Quý Nhiêu phiếm hồng: “Trước kia đều để cho bọn họ đi lên, đột nhiên bây giờ không cho họ đi lên nữa, nhỡ bọn họ đoán ra chúng ta…”

“Nhiêu Nhiêu.” Thương Ngôn Tân trầm giọng, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

Quý Nhiêu liền nói không ra lời, ngoan ngoãn khéo léo tùy ý anh.

Hai người ở trong phòng cả buổi chiều, lúc trời sắp tối, điện thoại di động của Thương Ngôn Tân vang lên tiếng chuông, là người giúp việc trong nhà gọi điện thoại tới, bảo bọn họ xuống lầu ăn cơm tối.

Thương Ngôn Tân để điện thoại xuống, ánh mắt nhìn Quý Nhiêu vẫn nằm thẳng trên cánh tay mình, ánh mắt cô nhìn chằm chằm trần nhà và ổn định lại hô hấp, anh ôm cô, môi tiến lại gần hôn môi cô: “Có đói bụng không, rời giường ăn cơm.”

Quý Nhiêu nghiêng đầu tránh né nụ hôn của anh, môi mím chặt, không cho anh hôn, con ngươi mờ ảo xoay chuyển, dường như mang theo ghét bỏ.

Thương Ngôn Tân biết cô có ý gì, nhéo nhéo mũi cô, từ trên giường đứng dậy, đến phòng tắm đánh răng, bàn chải đánh răng chạy bằng điện ong ong rung động, hết thời gian tự động dừng lại. Thương Ngôn Tân bưng ly nước lên súc miệng, bên ngoài giường truyền đến giọng nói mềm mại của Quý Nhiêu: “Đánh răng thêm lần nữa đi, đánh sạch một chút.”

Bình Luận (0)
Comment