Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 67

Sáng sớm, ánh mặt trời từ chân trời chiếu dài, xuyên qua khe hở rèm cửa sổ trút vào phòng, Quý Nhiêu từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt Thương Ngôn Tân.

Anh còn đang ngủ, hô hấp nhẹ nhàng trầm tĩnh, ngủ rất sâu.

Gần đây công việc anh bận rộn, thường xuyên đi công tác, đi sớm về khuya. Tối hôm qua trước khi ngủ Quý Nhiêu gửi tin nhắn cho anh, anh còn đang trên đường, cuối cùng không biết mấy giờ trở về.

Công việc bận rộn mấy ngày khiến dưới mắt anh hơi phiếm xanh, mang theo một chút mệt mỏi. Quý Nhiêu thấy đau lòng, tiến đến môi anh nhẹ nhàng hôn một cái, rón rén từ trên giường xuống, ra phòng tắm bên ngoài rửa mặt, không quấy rầy anh nghỉ ngơi.

Dì giúp việc trong nhà đã chuẩn bị xong bữa sáng, Quý Nhiêu ở trong phòng ăn ăn xong bữa sáng thì đến phòng thay đồ thay quần áo, trang điểm nhẹ nhàng đơn giản, rón rén đẩy cửa phòng ngủ ra, Thương Ngôn Tân vẫn chưa tỉnh.

Thời gian đã không còn sớm, buổi chiều hôm qua Thương Ngôn Tân mới nói cho Quý Nhiêu biết anh kết thúc công việc sớm, kế hoạch ban đầu là ngày mốt về nhà, sáng hôm qua Quý Nhiêu không biết Thương Ngôn Tân sẽ về sớm, đã hẹn với ông cụ Thương ở trong điện thoại rằng hôm nay sẽ đến nhà cũ của nhà họ Thương thăm ông cụ.

Gần đây, Quý Nhiêu thường xuyên đến nhà cũ của nhà họ Thương thăm ông cụ, ngoại trừ lần đầu tiên ở nhà họ Quý vì lừa cô ký thư đính hôn mà cố ý giả bộ hung ác với cô thì thời gian còn lại ông cụ đối xử với cô đều rất hiền lành. Ông cụ Thương kinh nghiệm phong phú, bác học đa tài, thường xuyên kể cho Quý Nhiêu nghe những chuyện mà ông đã trải qua ở trên thương trường lúc còn trẻ, nghe giống như là câu chuyện nhưng thật ra lại là kinh nghiệm của chính ông cụ.

Trước kia khi ông nội cô còn sống, ông cũng thường xuyên kể cho cô những chuyện khi ông còn trẻ. Ở cùng với ông cụ Thương, Quý Nhiêu dần dần cảm nhận được một chút cảm giác vô lo vô nghĩ khi ở cùng với ông nội năm đó. Lúc rảnh rỗi cô liền thích chạy đến nhà cũ của nhà họ Thương, giống như trước kia khi ở cùng với ông nội. Ông cụ ngồi trên xe lăn tắm nắng, cô ngồi yên ở trên ghế nhỏ bên cạnh nghe ông cụ kể chuyện lúc còn trẻ ở trên thương trường. Thỉnh thoảng, ông cụ còn có thể phân tích một chút tình thế kinh tế hiện tại, cho dù là sinh bệnh, đầu óc dần hồ đồ nhưng ông cụ vẫn rất nhạy cảm với ý thức kinh doanh. Ở chỗ của ông cụ, Quý Nhiêu học được rất nhiều mẹo đầu tư.

Quán bar của cô đã mở cửa, cô nói với ông cụ lý tưởng kinh doanh của cô, ông cụ còn đưa ra rất nhiều ý kiến cho cô.

Ông cụ dốc túi truyền thụ cho cô, cô đã đồng ý với ông cụ rằng hôm nay phải đi đến đó với ông cụ, đương nhiên không thể lỡ hẹn. Chỉ là Thương Ngôn Tân ngủ không đủ giấc trong thời gian dài, thật vất vả mới có thời gian rảnh rỗi ngủ bù, Quý Nhiêu cũng không nỡ quấy rầy anh, liền nhẹ nhàng đóng cửa lại, để cho anh tiếp tục ngủ, một mình đến nhà cũ của nhà họ Thương.

Lúc đi qua phòng khách, thấy dì giúp việc đang quét dọn vệ sinh, cô nói với dì: "Trưa nay cháu không về ăn cơm, không cần làm cơm cho cháu.”

Dì đáp lời, lại hỏi: "Lát nữa có cần gọi ngài Thương dậy ăn cơm không?”

“Không cần gọi đâu, cứ để cho anh ấy ngủ.”

So với ăn cơm, bây giờ Thương Ngôn Tân cần ngủ hơn.

Thương Ngôn Tân ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh, kéo rèm cửa sổ trong phòng, sau khi tỉnh ngủ anh không có thói quen nằm ườn trên giường, động tác dứt khoát đứng dậy xuống giường, mặc quần áo, vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Từ trong phòng ngủ đi ra, anh đi một vòng trong nhà, ánh mắt đảo qua phòng sách, phòng chiếu phim, phòng mà Quý Nhiêu chuyên môn loay hoay với những đồ chơi nhỏ của mình cũng không thấy bóng dáng cô đâu, anh hỏi dì giúp việc mới biết được hôm nay Quý Nhiêu không ở nhà, đến nhà cũ nhà họ Thương với ông cụ.

“Thưa ngài, bà chủ nói buổi trưa không quay về ăn cơm, bây giờ ngài muốn ăn cơm không?”

Dì giúp việc đã chuẩn bị cơm trưa cho Thương Ngôn Tân.

“Không cần.” Vợ không ở nhà, cơm này ăn một mình không có ý nghĩa.

“Dì ăn đi.” Thương Ngôn Tân nói với dì: “Cơm tối, dì không cần làm.”

Tối nay xác suất lớn phải ở lại nhà cũ.

Dì gật đầu, nói: "Được.”

Thương Ngôn Tân không gửi tin nhắn báo cho Quý Nhiêu biết mình sắp đến, bây giờ là giờ cơm trưa, nếu Quý Nhiêu và ông cụ biết anh muốn tới thì nhất định muốn chờ anh cùng ăn cơm trưa nên không cần phải để bọn họ chờ.

Lúc Thương Ngôn Tân đến nhà cũ của nhà họ Thương, Quý Nhiêu và ông cụ Thương vừa ăn cơm trưa xong không bao lâu, Quý Nhiêu đang đỡ ông cụ Thương đi dạo trong vườn hoa.

Một tay ông cụ chống quải trượng, cánh tay kia được Quý Nhiêu đỡ, quản gia phía sau đẩy xe lăn đi theo, phòng ngừa ông cụ đi mệt muốn ngồi. Từ xa nhìn thấy Thương Ngôn Tân đi tới, Quý Nhiêu cười giơ cánh tay lên vẫy vẫy với anh.

Mắt trái của ông cụ đã dần dần không nhìn rõ, mắt phải cũng mơ hồ, thấy Quý Nhiêu vẫy tay với ai đó, ông cụ nghiêng mặt hỏi: "Nhiêu Nhiêu, ai tới?"

Quý Nhiêu nói: "Là Ngôn Tân.”

Ông cụ Thương cười nói: "Ba đã đoán được hôm nay nó nhất định sẽ đến.”

Quý Nhiêu miệng ngọt tâng bốc: "Ba liệu như thần.”

Ông cụ Thương cười ha hả nói: "Cái này không phải là dự liệu như thần, con ở chỗ này, chỉ cần nó không phải chạy ra khỏi Bắc Thành thì nhất định sẽ tới tìm con, phải không Ngôn Tân?”

Trong lúc nói chuyện, Thương Ngôn Tân đã đi tới trước mặt, ánh mắt ông cụ Thương chuyển sang Thương Ngôn Tân.

Thương Ngôn Tân cười nói vâng, đưa tay nắm tay Quý Nhiêu, nhéo lòng bàn tay cô.

“Ăn cơm trưa chưa?” Ông cụ Thương hỏi.

Thương Ngôn Tân: "Vẫn chưa.”

“Chưa ăn cơm trưa sao không nói một tiếng.” Ông cụ Thương vẫy vẫy tay với quản gia, bảo quản gia đẩy xe lăn qua.

“Nhiêu Nhiêu và Ngôn Tân đi ăn cơm trưa đi.”

Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân liếc nhau, Thương Ngôn Tân cười nói: "Là con quấy rầy ba nói chuyện phiếm với Nhiêu Nhiêu, Nhiêu Nhiêu cứ tiếp tục ở đây với ba, con tự đi ăn cơm trưa là được rồi.”

“Không cần không cần.” Ông cụ Thương khoát tay, nói với Quý Nhiêu: “Con và Ngôn Tân đi ăn cơm trước, lát nữa lại đây, ba sẽ nói cho con biết ba làm thế nào để giành được hạng mục quan trọng nhất trong cuộc đời bằng một tách trà.”

Quý Nhiêu nhảy nhót nói: "Vâng ạ, vâng ạ.”

“Được rồi được rồi, mau đi ăn cơm đi, đừng nghĩ ba già rồi. Ở trong vườn hoa nhà mình mà chẳng lẽ còn có thể chạy mất à, không phải còn có Tiểu Lưu ở đây sao?”

Quản gia Lưu đẩy xe lăn, cung kính nói với Thương Ngôn Tân và Quý Nhiêu: "Yên tâm, có tôi ở đây với ngài ấy.”

Thương Ngôn Tân khẽ gật đầu, nắm tay Quý Nhiêu đi đến nhà ăn.

“Sao không gọi anh dậy?” Thương Ngôn Tân hỏi Quý Nhiêu.

Quý Nhiêu ăn ngay nói thật: "Thấy anh đang ngủ, không đành lòng quấy rầy anh, lần này anh trở về nên nghỉ ngơi thêm vài ngày.”

Thương Ngôn Tân ừ một tiếng, nói: "Hai tuần sắp tới không sắp xếp đi công tác.”

“Vậy tối nay chúng ta ở nhà cũ đi.” Quý Nhiêu đề nghị.

Thương Ngôn Tân không có ý kiến: "Gần đây hình như em rất thích chạy về nhà cũ, không sợ ba anh à?”

Mấy ngày Thương Ngôn Tân đi công tác bên ngoài, rất nhiều lần anh gửi tin nhắn cho Quý Nhiêu, khi Quý Nhiêu trả lời tin nhắn cho anh thì đều nói cô đang ở nhà cũ.

Quý Nhiêu lắc đầu, nói: "Không sợ, ba rất hòa nhã dễ gần, mỗi lần đều kể cho em nghe chuyện xưa lúc còn trẻ của ba, nghe rất hấp dẫn, em cũng có thể học được rất nhiều thứ.”

Đi vào phòng ăn, Thương Ngôn Tân giúp Quý Nhiêu kéo ghế ra, vừa ngồi xuống, chân Quý Nhiêu liền không thành thật gõ lên người Thương Ngôn Tân, hỏi: "Tối hôm qua mấy giờ anh về đến nhà?”

Thương Ngôn Tân nói: "Ba giờ.”

Quý Nhiêu nắm tay lại, nhẹ nhàng đấm lên vai anh: "Tổng giám đốc Thương vất vả rồi, em đấm vai cho giám đốc Thương.”

Thương Ngôn Tân cười cầm tay cô, ngón tay v**t v* mu bàn tay cô, cười hỏi: "Gọi anh là gì?”

“Tổng giám đốc Thương.”

Thương Ngôn Tân nheo mắt.

Quý Nhiêu cười khẽ ghé vào bên tai anh, gọi anh: “Ông xã.”

Khóe mắt Thương Ngôn Tân hiện lên một cái móc nhỏ.

Người làm đi vào dọn thức ăn lên, không dừng lại lâu, nhanh chóng lui ra ngoài.

Quý Nhiêu vừa mới ăn no, không đói bụng nên cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào bát Thương Ngôn Tân.

“Hôm qua về muộn quá.” Quý Nhiêu nói: “Sau này trễ thế thì đừng về nữa, buổi tối chạy xe trên đường không an toàn.”

Thương Ngôn Tân nhìn chằm chằm vào mắt Quý Nhiêu nói: "Muốn gặp em sớm một chút.”

Một câu nói ẩn chứa tình yêu bất thình lình làm cho ngực Quý Nhiêu đập mạnh, dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

“Không ngờ vừa tỉnh ngủ, vợ đã không ở nhà.”

Mặc dù anh cười nói nhưng Quý Nhiêu vẫn nghe ra oán trách trong những lời này, rõ ràng chỉ là một câu nhẹ nhàng nhưng dường như Quý Nhiêu lại nghe được anh hỏi có phải em hết yêu anh rồi không.

Quý Nhiêu lập tức giải thích: "Sáng hôm qua em đã hẹn với ba rồi, lúc ấy anh còn chưa nói cho em biết anh sẽ về nhà, nếu biết tối qua anh về nhà, hôm nay em nhất định sẽ không vội vã tới đây.”

Ít nhất cũng phải chờ anh về đến nhà điều chỉnh lịch làm việc và nghỉ ngơi rồi mới cùng nhau tới.

“Em không nhớ anh sao?” Thương Ngôn Tân dường như không nghe cô giải thích.

“Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ chứ, ông trời có thể chứng giám cho em.” Quý Nhiêu giơ ngón tay lên thề.

Thương Ngôn Tân nhìn cô, ý tứ sâu xa: "Nhớ anh mà đêm nay vẫn muốn ở nhà cũ.”

Gần như trong nháy mắt, Quý Nhiêu đã hiểu ý anh muốn nói.

Nhà cũ nhiều người, làm người cầm quyền nhà họ Thương, mỗi lần Thương Ngôn Tân trở về nhà cũ đều có một đống con cháu tới hỏi thăm Thương Ngôn Tân. Nhất là mấy đứa cháu trai cháu gái con của Thương Nguyên Đạt. Có đôi khi người không ở nhà cũ nhưng nghe nói Thương Ngôn Tân trở về, họ đều sẽ lập tức trở về nhà cũ. Rất nhiều lần cũng đã đến tối rồi, lúc Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân tắm rửa xong chuẩn bị thân mật thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, quấy rầy vợ chồng bọn họ thân mật.

Đại khái là Thương Ngôn Tân trước kia ở nhà cũ của nhà họ Thương đều nghỉ ngơi rất muộn, để lại ấn tượng cho các cháu trai cháu gái rằng anh không cần ngủ, bất luận chạy về muộn bao nhiêu cũng phải hỏi thăm Thương Ngôn Tân, Quý Nhiêu thật sự là sợ bọn họ.

Có một lần đã ở trên giường, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng “chú nhỏ” vang dội, Quý Nhiêu sợ tới mức lập tức xốc chăn lên đưa cơ thể trơn bóng trốn vào trong. Tuy rằng âm thanh kia là ở ngoài cửa nhưng ở thời điểm đó luôn dễ dàng làm cho người ta run sợ. Từ đó về sau, khi lại trở về nhà cũ, Quý Nhiêu liền kiên quyết cấm Thương Ngôn Tân cùng cô làm chuyện thân mật, một mặt là sợ đang thân mật giữa chừng đột nhiên có con cháu đến hỏi thăm quấy rầy hứng thú, mặt khác là cô sợ mình không kiềm chế được mà phát ra âm thanh quá lớn sẽ bị các cháu trai cháu gái anh tới rồi nghe thấy.

Mà hiện tại Thương Ngôn Tân hỏi cô có phải không nhớ anh không, rất rõ ràng chính là đang biểu đạt bất mãn ở đây thì không thể thân mật được.

“Chỉ là đêm nay ở nhà cũ, ngày mai chúng ta sẽ trở về.” Quý Nhiêu giải thích: “Một mình ông cụ thì rất cô đơn, chúng ta là con cái nên phải ở bên ông cụ nhiều hơn.”

Thương Ngôn Tân nói: "Nếu anh không tính sai, tháng này em tới nhà cũ không dưới mười lần, thích nhà cũ như vậy chứng tỏ em vẫn cố ý muốn trốn anh.”

Quý Nhiêu thấy anh hiểu lầm mình, vội vàng giải thích: “Thành thật mà nói, tuy rằng gần đây anh rất cầm thú nhưng em tuyệt đối không có ý định trốn tránh, em thật sự rất thích ở cùng với ông cụ. Em cảm thấy ở cùng với ông cụ giống như trở lại cảm giác khi còn bé ở cùng với ông nội của em.”

Thương Ngôn Tân ngoài cười nhưng trong không cười: “Em cảm thấy ba anh giống ông nội em, vậy anh là gì?”

Quý Nhiêu đảo tròng mắt: “Nếu tính như thế, hình như là chú.”

Thương Ngôn Tân buông đũa xuống, đưa tay bắt lấy cô.

Quý Nhiêu quay đầu bỏ chạy.

Bình Luận (0)
Comment