Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 66

Một lần nữa trở lại Bác Cảnh Công Quán, căn nhà mà hai người đã từng cùng nhau chung sống trong suốt hơn ba tháng, nhớ tới năm ngoái mình vì rời khỏi nơi này mà sử dụng cách thức dứt khoát tuyệt tình, nhớ tới ánh mắt hoảng loạn, mệt mỏi và tự giễu ngày đó của Thương Ngôn Tân, trong lòng cô đột nhiên lại dâng lên áy náy vô hạn.

Cô nghĩ, gặp được anh thật sự là may mắn lớn nhất đời này của cô, lừa anh nhiều lần như vậy, dùng cách đau đớn đó để chia tay với anh như vậy nhưng anh lại có thể tha thứ cho cô mà không hề oán hận, thậm chí cũng chưa từng trách cứ cô một câu nào.

Thương Ngôn Tân đặt túi xách của cô lên tủ, khom người thay giày, quay đầu lại phát hiện cô đứng ở phía sau mình không nhúc nhích, vẻ mặt giật mình không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Sao lại ngơ ra đó?” Thương Ngôn Tân lấy một đôi dép nữ từ trong tủ giày ra đặt trước mặt cô, ngồi xổm xuống trước mặt cô, vươn tay cởi cúc giày cao gót: “Nhấc chân lên.”

Quý Nhiêu hoàn hồn, cúi đầu nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh, nghe lời nhấc chân lên, Thương Ngôn Tân giúp cô cởi giày cao gót ra, bàn tay ấm áp nắm bàn chân nhỏ trắng nõn mềm mại của cô, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* mu bàn chân và gót chân bị giày cao gót mài đỏ: "Giày này xước chân, sau này ít đi thôi.”

“Giày cao gót đều như vậy, không sao đâu.” Quý Nhiêu rút chân khỏi tay anh, đút chân vào trong dép lê.

“Uống nước không?” Thương Ngôn Tân hỏi.

Quý Nhiêu ừ một tiếng, nhìn anh đi vào bếp, nhắm mắt theo đuôi đi theo sau anh.

Thương Ngôn Tân vào phòng bếp mở vòi nước rửa tay trước, rồi lấy ra một cốc nước màu hồng nhạt từ trong tủ bát bên cạnh, giống hệt chiếc cô thường dùng ở chỗ anh lúc trước, chỉ là chiếc cốc đó cô đã mang đi khi rời khỏi chỗ anh năm ngoái.

Cuối cùng Quý Nhiêu cũng nhận ra tại sao mình lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm khi nhìn vào cách bài trí quen thuộc trong nhà ngay từ khi bước vào.

Dép lê trên chân cô, thảm lông nhỏ màu hồng nhạt trên sofa, khối rubik cô thích chơi khi nhàm chán trên bàn trà, ly nước màu hồng nhạt tay anh bưng ngay lúc này, tất cả những thứ bố trí trong phòng, lớn như đồ dùng trong nhà, nhỏ như đồ dùng hàng ngày đều giống hệt với tình trạng khi cô ở nơi này trong ba tháng hơn vào năm ngoái.

Nhưng trước khi chia tay, để hoàn toàn kết thúc với anh, cô đã mang đi tất cả những thứ thuộc về cô, bao gồm cả những món đồ chơi xả stress lúc nhàm chán anh tặng cô. Vậy mà bây giờ tất cả mọi thứ trong phòng đều giống như lúc cô chưa rời đi, khắp nơi đều là dấu vết khi bọn họ ở bên nhau, giống như cô vẫn sống ở đây, chưa bao giờ rời đi vậy.

Chỉ có thể có một cách giải thích, đó chính là sau khi cô rời đi, anh cố ý đi mua những thứ cô thường dùng ở đây, không biết là tin rằng cô nhất định sẽ trở lại nơi này lần nữa, hay là lừa mình dối người, cảm thấy như vậy có thể coi như cô vẫn còn ở đây.

Vào thời khắc này, áy náy của Quý Nhiêu đạt tới đỉnh điểm. Cô đưa tay ôm eo anh từ sau lưng, nghiêng mặt dán lên lưng anh, xót xa nói: "Em xin lỗi.”

Thương Ngôn Tân quay đầu xoa xoa đầu cô: “Sao lại nói xin lỗi, không phải đã nói rồi sao, em không cần xin lỗi, em không có gì cần phải xin lỗi anh.”

Quý Nhiêu hít hít mũi: “Nhưng mà… em xin lỗi.”

Thương Ngôn Tân bất đắc dĩ: “Rốt cuộc em muốn nói bao nhiêu câu xin lỗi nữa?”

“Anh không mắng em.” Quý Nhiêu nói: “Lúc trước em vô liêm sỉ như vậy, giờ quay lại với anh, anh lại không mắng em câu nào. Nếu anh mắng em vài câu, có thể trong lòng em sẽ không cảm có lỗi với anh như vậy, nhưng không mắng dù chỉ một lời. Thương Ngôn Tân, anh đối xử với em quá tốt.”

Thương Ngôn Tân xoay người, ngón tay nâng cằm cô lên, buồn cười nói: "Có phải anh đánh em một trận là em sẽ thoải mái không?”

Thương Ngôn Tân cầm tay cô, đặt hai tay cô lên quầy bếp, bảo cô xoay người đưa lưng về phía mình, một tay nắm eo mảnh khảnh của cô, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô: “Vểnh mông lên.”

Tay còn lại của anh vỗ nhẹ vào hông cô, ý bảo cô nâng lên.

Quý Nhiêu rất nhanh liền phản ứng lại anh muốn làm gì, giãy giụa muốn tránh ra. Thương Ngôn Tân gắt gao đè chặt eo không cho cô động đậy, nghiêm túc nói: "Không phải em nói xin lỗi anh, trong lòng áy náy, muốn anh dạy dỗ em sao?”

Quý Nhiêu nghe anh xuyên tạc ý của mình, cắn cắn môi, đỏ mặt nói: “Em bảo anh mắng em, không phải bảo anh đánh em, làm sao anh có thể… có thể...”

“Anh làm sao?” Thương Ngôn Tân đột nhiên vỗ mông cô một cái, không nặng, nhưng làm cô rất xấu hổ, rất nhiều lúc da mặt Quý Nhiêu đều rất dày, cho dù ở trên giường c** s*ch cũng rất ít thẹn thùng, duy chỉ không chịu nổi anh đánh mông cô như dạy dỗ một đứa trẻ.

“Anh không thể đánh mông em." Mặt Quý Nhiêu đỏ tới mang tai: “Em là bạn gái anh, không phải bạn nhỏ, sao anh có thể đánh em như vậy.”

Thương Ngôn Tân lại vỗ một cái: "Không phải em luôn nói em có lỗi với anh sao? Nếu đã thấy có lỗi với anh thì đó chính là làm sai, làm sai sẽ bị trừng phạt, sao có thể vừa mở miệng đã xóa bỏ được sai lầm.”

“Nhưng anh đã nói không trách em." Quý Nhiêu cãi lại.

“Anh đã nói không trách em." Giọng điệu Thương Ngôn Tân nghiêm khắc vài phần: “Nhưng em luôn xin lỗi anh, cảm thấy anh không nói gì tức là anh tha thứ cho em, đối xử với em quá tốt khiến lòng em áy náy. Anh không nghiêm khắc dạy dỗ em một trận thì không được, mông vểnh cao lên, đứng trốn.”

Thương Ngôn Tân dùng biểu cảm lạnh lùng nhất nói ra những lời có chút chua xót.

Quý Nhiêu giãy giụa đẩy tay anh nhưng đẩy không ra, chỉ có thể bị anh tạo thành tư thế xấu hổ, mặt và cổ đều đỏ. Cô mở to hai mắt đáng thương nhìn anh: "Không được, anh không thể đánh em, anh như vậy, thật...”

“Thật cái gì?” Vẻ mặt Thương Ngôn Tân nghiêm túc.

Quý Nhiêu cũng không sợ anh cố ý xụ mặt dọa người, cô biết anh sẽ không thật sự tức giận cô, nhưng bàn tay to lớn uy h**p anh đặt ở mông cô thì cô thật sự sợ, bởi vì cô biết anh thật sự có thể sẽ đánh mông cô, trước kia đâu phải chưa từng đánh.

“Thật là b**n th**.” Quý Nhiêu lắc đầu, hai tay nắm chặt cổ tay anh, phòng ngừa anh đột nhiên đánh xuống, đột nhiên cô nghĩ đến Thương Ngôn Tân khi đ*ng t*nh cũng thích vỗ vỗ mông cô, cô đột nhiên tỉnh ngộ: “Thương Ngôn Tân, thực ra là anh thích đánh mông em, anh là đang kiếm cớ để đánh mông em.”

Ánh mắt thâm thúy của Thương Ngôn Tân chăm chú nhìn cô, nhìn cô gái thông minh trong sáng này, không e dè: “Quả thật, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ đỏ bừng mặt mũi của em, anh đều vô cùng hưng phấn, đây là thú vui cá nhân của anh.”

Thương Ngôn Tân nói rất đúng.

Mặt Quý Nhiêu đỏ hồng như máu: “Thương Ngôn Tân, đây có phải là sở thích đặc biệt của anh không?”

Thương Ngôn Tân cười nói: "Chắc vậy, thật ra anh rất thích nhìn em khóc, nhưng chỉ giới hạn ở trên giường thôi.”

Môi Quý Nhiêu run rẩy: "Thương Ngôn Tân, anh đang dọa em đúng không?”

Tuy rằng có đôi khi ở trên giường anh có chút tàn nhẫn nhưng nhìn không ra là có sở thích đặc biệt này.

Thương Ngôn Tân cúi đầu hôn lên môi cô, cười khẽ nói: "Không phải hù dọa em, Nhiêu Nhiêu, đàn ông trên giường ít nhiều đều có chút thú vui xấu xa, anh cũng không ngoại lệ.”

Cho nên đây chỉ là thú vui xấu xa của đàn ông bình thường, thích làm bạn gái của mình khóc chứ cũng không phải sở thích đặc biệt gì.

Quý Nhiêu thở phào nhẹ nhõm.

Thương Ngôn Tân nhìn vẻ mặt như trút được gánh nặng của cô, buồn cười nói: “Không sợ sao?”

Quý Nhiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy giống như lúc trước ở trên giường khi cô * l**n t*nh m*, thỉnh thoảng anh vỗ vỗ mông cô, cũng không phải không chấp nhận được. Dù sao đều ở trên giường, tất cả hành vi đều là vì trợ hứng mà thôi, có điều không ở trên giường thì cô không thể để cho anh dạy dỗ như trẻ con được.

“Ở… Ở trên giường thì được.” Lúc Quý Nhiêu nói lời này gò má càng nóng: “Nhưng hiện tại thì không được.”

Cô đẩy cánh tay anh nhưng vẫn không đẩy ra được, chớp chớp mắt, tủi thân nhìn anh, làm nũng nói: "Thương Ngôn Tân, anh không được bắt nạt em.”

Thương Ngôn Tân nhéo nhéo miếng thịt mềm trong tay, Quý Nhiêu trợn tròn mắt lên án: “Em đồng ý lúc ở trên giường thì anh được làm thế nhưng anh không thể ngang ngược như vậy, không ở trên giường cũng đánh em, đây là anh bạo lực gia đình.”

Thương Ngôn Tân nói: "Không ở trên giường nhưng em làm sai thì anh vẫn muốn dạy dỗ em.”

“Em cũng đâu có làm gì sai.”

Thương Ngôn Tân: "Không làm gì sai mà em xin lỗi.”

Quý Nhiêu nghẹn ngào, quay đầu nhìn anh một hồi lâu, cổ mỏi, thắt lưng cũng mỏi, cơ thể cô dần dần không chống đỡ được nữa, nằm úp sấp trên bàn bếp.

Thương Ngôn Tân thở dài, rời tay khỏi mông cô, ôm cô vào lòng: "Vẫn còn cảm thấy có lỗi với anh sao?”

Quý Nhiêu mím môi, trầm mặc một lát, lấy lòng hôn nhẹ miệng anh: "Em chính là... lúc ấy...”

“Lúc ấy làm sao?” Thương Ngôn Tân hỏi.

Quý Nhiêu giơ tay ôm cổ anh: "Lúc ấy em dám đánh vỡ bình hoa, giẫm lên mảnh sứ vụn uy h**p anh, thật ra là em nhìn ra trong lòng anh để ý em, biết uy h**p như vậy sẽ có tác dụng. Nếu anh vẫn cứ trừng mắt lạnh lùng với em thì chỉ có chơi đùa chứ không thật lòng. Thật ra em sẽ không thông qua phương thức tự mình hại mình để uy h**p anh.”

“Có phải em rất xấu không?" Giọng Quý Nhiêu càng lúc càng nhỏ: “Rõ ràng nhìn ra trong lòng anh để ý em, còn cố ý nói anh chơi đùa em, làm tổn thương trái tim anh.”

Bàn tay Thương Ngôn Tân lại chuyển đến mông cô: "Nếu em thật sự áy náy, anh vẫn nên đánh em một trận đi.”

Quý Nhiêu cảm nhận được sự uy h**p của bàn tay anh, sự áy náy trong lòng thoáng chốc tiêu tan, đỏ mặt trừng anh: "b**n th**!”

Thương Ngôn Tân bình tĩnh nhẹ nhàng tiếp nhận cách xưng hô mới này, cười khẽ nói: "Biết anh là b**n th** thì đừng cho b**n th** lý do để trừng phạt em. Nếu như em còn nói xin lỗi anh, anh nhất định sẽ trừng phạt em. Anh cho em biết, anh không phải là một người đàn ông đáng để thương hại, rồi em sẽ mắng anh trong lòng, oán hận anh quá hung dữ với em.”

“Sẽ không.” Quý Nhiêu lắc đầu: “Em sẽ không oán hận anh trong lòng.”

Thương Ngôn Tân cười nói: “Vậy nên, bây giờ em muốn anh đánh em?”

“Đương nhiên không phải.” Quý Nhiêu lắc đầu càng thêm mãnh liệt, sửa miệng nói: “Anh không được đánh em, nếu không em sẽ oán hận anh trong lòng.”

Thương Ngôn Tân thu lại nụ cười trên mặt, dùng giọng điệu dạy dỗ bạn nhỏ hỏi: "Vậy nên, bây giờ em còn cảm thấy có lỗi với anh không?”

Thương Ngôn Tân b**n th** uy h**p rất hữu dụng, ít nhất thì giờ phút này, đối với khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của anh, áy náy trong lòng Quý Nhiêu đã bị ném lên chín tầng mây, cô duỗi tay ra, tạo giúp anh một nụ cười: "Làm gì hung dữ vậy!"

Thương Ngôn Tân cầm tay cô, hôn lên ngón tay cô, đột nhiên nói: "Đừng cảm thấy có lỗi với anh, ở bên anh cả đời là được.”

Bình Luận (0)
Comment