Sau khi Thương Ngôn Tân xuất viện cũng không lập tức đưa Quý Nhiêu về Bắc Thành, công việc của anh ở Hải Thành chưa xử lý xong, phải ở lại bên này tiếp tục xử lý, anh bận rộn công việc, Quý Nhiêu cũng không nhàn rỗi, nghiêm túc cùng Từ Tĩnh Viện chọn địa chỉ cho quán bar sắp hợp tác.
Trong lúc đó Giang Minh Nguyệt hẹn Quý Nhiêu ra ngoài một lần để thử áo cưới, cô và Tạ Tri Tụng đăng ký kết hôn bốn năm, trước đó tình cảm vẫn bất hòa, ở bên nhau thì ít mà cách xa nhau thì nhiều, người lớn hai bên đều cảm thấy hôn sự này đại khái không thể lâu dài, chỉ đợi Tạ Tri Tụng và Giang Minh Nguyệt sinh hạ người thừa kế cho nhà họ Giang thì sẽ đồng ý hai người ly hôn cho nên hai người vẫn không tổ chức hôn lễ, không nghĩ tới hôn nhân đi tới năm thứ tư, tình cảm hai người lại tốt lên như kỳ tích, tâm ý tương thông, liền lên kế hoạch cử hành hôn lễ.
Áo cưới là của nhà thiết kế mà Giang Minh Nguyệt tự mình chọn, thiết kế hơn mười cái áo cưới, Giang Minh Nguyệt không muốn Tạ Tri Tụng nhìn thấy bộ dạng mình mặc áo cưới sớm như vậy, lúc thử áo cưới không cho Tạ Tri Tụng đi theo, bảo Quý Nhiêu ở bên cạnh hỗ trợ cùng nhau chọn ra áo cưới chính trong ngày hôn lễ.
“Cái này có đẹp không?”
Giang Minh Nguyệt thay một bộ áo cưới màu trắng, đứng ở trước gương thử đánh giá một lát, nghiêng đầu hỏi ý kiến Quý Nhiêu.
Chiếc váy cưới được thiết kế tinh xảo và lộng lẫy thể hiện trọn vẹn vẻ đẹp của Giang Minh Nguyệt, khiến người ta không thể rời mắt.
Quý Nhiêu ngắm nhìn mỹ nhân không chớp mắt: "Đẹp, đều rất đẹp, cái này đẹp nhất.”
Giang Minh Nguyệt cũng cảm thấy bộ trên người đẹp nhất: "Hôn lễ ngày đó dùng cái này làm váy cưới chính đi.”
Ánh mắt cô chuyển về trên gương thử quần áo, tiếp tục quan sát áo cưới trên người, không biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng nhếch lên, gợi lên một nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Quý Nhiêu ngồi ở ghế sofa bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, hỏi: "Chị Minh Nguyệt, hôn lễ của hai người chuẩn bị bao lâu rồi?"
Giang Minh Nguyệt nói: "Đầu năm đã bắt đầu chuẩn bị, hơn nửa năm rồi.”
Quý Nhiêu nói bóng nói gió: "Là ai đề nghị cử hành hôn lễ trước?”
“Đương nhiên là Tạ Tri Tụng.” Giang Minh Nguyệt nói: “Anh ấy cầu hôn thì chị mới đồng ý cử hành hôn lễ với anh ấy, nếu không chị sẽ không cử hành hôn lễ với anh ấy đâu.”
Xem ra các cô gái khác đều được cầu hôn.
Quý Nhiêu ồ một tiếng, mi mắt cụp xuống, có chút không yên lòng.
Cảm xúc của thiếu nữ, Giang Minh Nguyệt liếc mắt một cái liền nhìn ra, hỏi: "Em và Thương Ngôn Tân đã lên kế hoạch lúc nào kết hôn chưa?"
Quý Nhiêu lắc đầu, nói: "Vẫn chưa.”
Gần đây Thương Ngôn Tân cũng không đề cập tới chuyện muốn kết hôn.
“Không cần gấp.” Giang Minh Nguyệt nói: “Giám đốc Thương thích em như vậy, nhất định sẽ cầu hôn em.”
Tâm tư Quý Nhiêu bị vạch trần, vẻ mặt lúng túng: "Không, em không sốt ruột.”
Giang Minh Nguyệt nhíu mày, cười nói: "Lo lắng cũng không sao, chuyện này rất bình thường, em nên biết mấy năm trước quan hệ giữa chị và Tạ Tri Tụng không được hòa hợp.”
Quý Nhiêu trả lời cô: "Em đã nghe qua một chút.”
Giang Minh Nguyệt nói: "Lúc trước chị và anh ấy ở chung không tốt, cũng không muốn tổ chức hôn lễ, năm ngoái sau khi quan hệ dịu đi, mỗi lần chị thấy người khác cầu hôn hay cử hành hôn lễ, trong lòng đều sốt ruột, nghĩ khi nào Tạ Tri Tụng mới cầu hôn chị. Chị và anh ấy kết hôn đã mấy năm rồi, anh ấy sẽ không nghĩ cứ tiếp tục như vậy, không cầu hôn chị, không cho chị một đám cưới đấy chứ? Lúc ấy mỗi ngày chị đều chờ mong Tạ Tri Tụng cầu hôn mình, sắp sốt ruột muốn chết, chị đã quyết định nếu Tạ Tri Tụng không cầu hôn thì chị sẽ đuổi anh ấy ra khỏi nhà họ Giang.”
Cô mô phỏng giống y như đúc, Quý Nhiêu bị cô chọc cười: "Vậy sau đó Tạ Tri Tụng đã chủ động cầu hôn sao? Chị có ám chỉ gì với anh ấy không? Hoặc là trực tiếp nói với anh ấy rằng chị muốn anh ấy cầu hôn?”
“Chị không trực tiếp nói với anh ấy, là anh ấy chủ động cầu hôn chị nhưng lúc ấy bọn chị cùng nhau đi dạo phố thì gặp người khác đang cầu hôn, hoặc là xem ti vi đến đoạn cầu hôn, chị đều nổi giận với anh ấy.” Nụ cười Giang Minh Nguyệt tràn đầy hạnh phúc, bắt chước biểu cảm của Tạ Tri Tụng giống y như đúc: “Cả khuôn mặt anh ấy đều hoang mang hỏi chị là “Vợ, sao em lại cáu?”
Quý Nhiêu nâng cằm cười.
Giang Minh Nguyệt đưa tay sửa sang lại tóc, liếc mắt một cái: “Chị sẽ không để ý tới anh ấy, nhìn anh ấy bằng nửa con mắt, để anh ấy tự mình lĩnh hội.”
Đại khái mỗi một cô gái khi có người thật lòng muốn gả, trong lòng đều sẽ âm thầm chờ mong đối phương cầu hôn, lời nói của Giang Minh Nguyệt nhất định sẽ an ủi tâm lý Quý Nhiêu, làm cho cô tạm thời không lo lắng chuyện liệu có phải Thương Ngôn Tân bị cô lừa nhiều rồi không tin cô nữa, từ đó không có ý định muốn kết hôn với cô hay không.
Thương Ngôn Tân xử lý xong công việc ở Hải Thành, đến tháng Chín, Quý Nhiêu và anh cùng nhau trở về Bắc Thành. Trên đường Quý Nhiêu thấp thỏm bất an, lo lắng ông cụ Thương sẽ không thích cô, kéo cánh tay Thương Ngôn Tân, lo lắng: "Nhỡ mà chú Thương không thích em thì làm sao bây giờ?"
Thương Ngôn Tân xoa tóc cô, cười nói: "Sao có thể, em và ba gọi điện thoại nói chuyện chẳng phải rất tốt sao?”
Quý Nhiêu ôm cổ anh cọ cọ vào lòng anh: "Nhưng không phải lúc trước em ký thư đính hôn rồi lại không kết hôn với anh sao? Chú Thương nhất định sẽ cảm thấy em không có trách nhiệm, làm sao bây giờ, trong lòng em hoảng sợ, anh sờ thử xem.”
Quý Nhiêu cầm tay Thương Ngôn Tân đặt tay anh lên ngực mình, để anh cảm nhận nhịp tim đập nhanh của mình.
“Không sao đâu, không cần căng thẳng." Thương Ngôn Tân cúi đầu hôn lên trán cô: “Chuyện thư đính hôn không phải là vấn đề của em, là anh quá sốt ruột, không cho em thời gian suy nghĩ cẩn thận, dọa em sợ.”
Bàn tay rộng rãi của Thương Ngôn Tân vỗ vỗ trên lưng cô, giọng nói ôn hòa chậm rãi: "Không sợ, ông cụ cũng rất thích em, ngày đó ở nhà họ Quý, ba cố ý giả bộ hung dữ, không phải thật sự tức giận với em.”
“Nhỡ, nhỡ thì sao?” Quý Nhiêu chớp đôi mắt to nhìn anh: “Nhỡ mà chú ấy không hài lòng em thì anh phải che chở em, nói tốt giúp em đấy.”
“Được." Thương Ngôn Tân cười nói: “Anh che chở em, nói tốt giúp em, không sợ.”
“Vẫn sợ, làm sao bây giờ?” Ngón tay Quý Nhiêu cào cào lòng bàn tay anh.
Thương Ngôn Tân đối diện với đôi mắt to mờ ảo của cô, biết cô lại muốn trêu chọc người khác, thuận theo lời cô nói: "Em muốn làm gì?"
Quý Nhiêu bĩu môi: "Anh hôn em đi.”
“Được, hôn em một cái." Thương Ngôn Tân cúi đầu hôn lên miệng cô.
Quý Nhiêu cười cong mắt, hai má dán vào ngực anh, giống như một con mèo nhỏ lười biếng, cọ cọ vào ngực anh, nhỏ giọng nói thầm: "Thì ra trên Baidu nói thật.”
“Nói thật cái gì?” Thương Ngôn Tân hỏi.
“Phụ nữ có cảm tình với một người đàn ông, khi thích anh ta sẽ cảm thấy trên người anh ta có một mùi vị đặc thù, rất thơm.”
Quý Nhiêu ôm lấy cổ anh, duỗi thẳng eo, hai má kề sát vào mặt anh, hít hít mũi, ngửi mùi trên người anh, giọng nói mang theo mê hoặc, âm cuối nhấn lên: "Thương Ngôn Tân, anh thơm quá.”
Ánh mắt Thương Ngôn Tân tối tăm không rõ, cầm lấy cái chăn bên cạnh đắp lên người cô, đưa tay xuống dưới, vỗ nhẹ mông cô, giọng nói trầm thấp: "Đừng trêu anh.”
Trên máy bay không tiện, Thương Ngôn Tân ghé sát vào tai cô, cắn vào vành tai trắng nõn của cô, giọng nói càng thấp: “Về nhà rồi trêu.”
Quý Nhiêu ghé vào môi anh cắn một miếng, rầm rì lên án: "Thương Ngôn Tân, anh bắt nạt người khác.”
Thương Ngôn Tân cười cười, từ chối cho ý kiến.
Quý Nhiêu xấu hổ liếc anh một cái, véo mu bàn tay anh một cái: "Sau này không được đánh em nữa.”
Thương Ngôn Tân vỗ vỗ lưng cô, nói: "Em ngoan.”
Cả một đường đi đầy sến súa đến Bắc Thành, từ sân bay đi ra, hai người trực tiếp đến nhà cũ của nhà họ Thương.
Thời điểm tới gần nhà họ Thương, Quý Nhiêu nhớ tới những chuyện trái lương tâm mình đã làm, lại bắt đầu căng thẳng, gắt gao kéo cánh tay Thương Ngôn Tân, hoàn toàn là dáng vẻ con dâu nhỏ sợ hãi. Đến khi vừa bước vào cửa chính nhà họ Thương thì cô liền buông cánh tay Thương Ngôn Tân ra, nắm tay anh, vẻ mặt thong dong, ngay cả khi ở trước mặt ông cụ Thương cũng không tỏ ra chút sợ hãi nào, giọng nói trong trẻo gọi một tiếng chú.
Hôm nay ông cụ Thương vì muốn gặp con dâu mà cố ý thay áo sơ mi đỏ, ngồi ở sofa chính giữa phòng khách, tinh thần rất hăng hái. Vừa thấy Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân nắm tay nhau đi vào, ông cụ liền nhếch môi cười: “Nhiêu Nhiêu à.”
“Chú.” Quý Nhiêu lại gọi một tiếng, giọng nói ngọt ngào như mật: “Chào chú, con là Quý Nhiêu, là vợ chưa cưới của Ngôn Tân, con đến thăm chú.”
Cũng không cần Thương Ngôn Tân giới thiệu, cô tự giới thiệu cho mình.
Ông cụ Thương nghe được ba chữ vợ chưa cưới cười càng thêm vui vẻ, lấy từ phía sau ra một bao lì xì lớn cùng một cái hộp.
“Nhiêu Nhiêu đến đây, chú lì xì cho con.”
Quý Nhiêu không khách sáo từ chối, đi tới trước mặt ông cụ Thương, cúi người, hai tay lễ phép nhận bao lì xì và hộp.
Trong hộp đặt một khối ngọc Phật, là lễ gặp mặt ông cụ dành cho cô.
Miệng Quý Nhiêu rất ngọt, nói: "Cảm ơn chú.”
“Không cần khách sáo.” Ông cụ Thương cười ha hả nói: “Đều là người một nhà.”
Ở ngay trước mặt ông cụ, Quý Nhiêu đưa ngọc Phật cho Thương Ngôn Tân, bảo Thương Ngôn Tân đeo lên giúp mình.
Cơm tối ăn ở nhà cũ của nhà họ Thương, cơm nước xong Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân lại ở cùng ông cụ thêm một lát. Lúc gần đi, ông cụ Thương không nhịn được hỏi: "Ngôn Tân, con và Nhiêu Nhiêu chuẩn bị khi nào thì kết hôn?”
Thương Ngôn Tân vẫn là câu nói kia: “Không vội.”
Ông cụ Thương không nói với anh, ánh mắt chuyển sang Quý Nhiêu, đang muốn mở miệng thì Thương Ngôn Tân chặn lời ông cụ: "Ba, khi con và Nhiêu Nhiêu chuẩn bị kết hôn, con sẽ nói cho ba biết, ba không cần lo lắng, yên tâm chăm sóc tốt cơ thể của mình là được.”
“Vậy hai con có kết hôn không?”
Nhớ tới mấy ngày trước con trai mịt mờ ám chỉ với mình đời này cứ như vậy sống cùng một chỗ với Quý Nhiêu mà không kết hôn, ông cụ Thương lo lắng vô cùng, nếp nhăn trên trán cũng nhiều hơn vài đường, nếu như không phải Quý Nhiêu cũng ở đây thì ông cụ nhất định phải nghiêm khắc răn dạy Thương Ngôn Tân một trận.
Cứ như vậy cùng nhau cả đời, không kết hôn, vậy sao được. Danh bất chính ngôn bất thuận, về sau sinh con thì phải làm sao. Nghĩ tới đứa nhỏ, ông cụ Thương càng sầu, nhìn ý tứ của con trai, là ngay cả đứa nhỏ cũng không quá muốn, chỉ muốn cùng Quý Nhiêu ở chung, không danh không phận.
“Nhiêu Nhiêu à.” Ông cụ Thương lại gọi Quý Nhiêu.
Lúc này không đợi Thương Ngôn Tân lấy lời chặn ông cụ, Quý Nhiêu nói thẳng: “Kết hôn chứ, đương nhiên phải kết hôn rồi.”
Thương Ngôn Tân hơi giật mình.
Ông cụ Thương vui mừng nhướng mày: “Thật sự kết hôn?”
“Thật ạ.” Quý Nhiêu nắm tay Thương Ngôn Tân, cười khanh khách nói: “Chuyện kết hôn chúng con còn đang thương lượng, chú không cần lo lắng, chúng con sẽ tự sắp xếp, chờ chúng con thương lượng xong sẽ nói cho chú biết.”
“Được rồi được rồi.” Nghe được lời nói chính xác từ Quý Nhiêu, ông cụ Thương vui vẻ vô cùng: “Kết hôn là tốt rồi, kết hôn là tốt rồi.”
Trên đường từ nhà cũ của nhà họ Thương trở về Bác Cảnh Công Quán, Quý Nhiêu ngồi trong lòng Thương Ngôn Tân, cúi đầu ỉu xìu, tâm sự nặng nề, dọc theo đường đi cũng không nói gì với Thương Ngôn Tân.
Cô có chút buồn bực.
Lúc trước ở Hải Thành, cả ngày cô đều bày tỏ tình cảm với anh, mỗi ngày đều nói muốn cùng anh đầu bạc răng long, không trực tiếp nói muốn kết hôn với anh, ám chỉ không rõ ràng, anh không đề cập tới chuyện kết hôn thì thôi đi vậy mà hôm nay cô ở trước mặt ông cụ nói trắng ra như vậy, rằng cô muốn kết hôn với anh, kết quả từ nhà cũ đi ra, anh vẫn không có một chút phản ứng nào, nửa câu có liên quan đến kết hôn cũng không đề cập tới, chẳng lẽ anh thật sự không muốn kết hôn với cô?
Xe đến Bác Cảnh Công Quán, Thương Ngôn Tân xuống xe, từ đầu xe vòng qua bên Quý Nhiêu, giúp cô mở cửa xe.
Quý Nhiêu chẳng buồn nâng mí mắt, ngồi ở trên xe bất động.
Thương Ngôn Tân cúi người, ánh mắt nhìn cô, ấm áp hỏi: "Sao vậy?”
Lúc này Quý Nhiêu mới nghiêng đầu bĩu môi, tủi thân nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Thương Ngôn Tân, có phải anh không yêu em nữa không?”
“Đến đây.” Thương Ngôn Tân dang cánh tay với cô: “Em tới chạm vào trái tim anh đi.”
Quý Nhiêu bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, xoay đầu sang bên kia: “Em không chạm, em tức giận, anh đừng hỏi em tức giận chuyện gì, em sẽ không nói cho anh biết. Anh tự nghĩ đi, anh thông minh như vậy, em không tin anh không nhìn ra tâm tư thiếu nữ của em.”
Lời đã nói vô cùng rõ ràng, tâm tư thiếu nữ.
Quý Nhiêu cảm thấy nếu như vậy mà Thương Ngôn Tân còn không nhìn ra tâm tư của cô, vậy anh không phải là Thương Ngôn Tân.
Nói xong, nước mắt liền rơi xuống, bả vai co rút, nhỏ giọng khóc nức nở, cũng không phải thật sự tủi thân muốn khóc mà chính là cố ý khóc cho Thương Ngôn Tân xem.
Thương Ngôn Tân nắm cằm cô xoay má cô lại, nói: "Sao lại biến thành mít ướt rồi?”
Quý Nhiêu thút thít nghẹn ngào: “Không phải mít ướt mà là tâm tư thiếu nữ, anh hiểu không? Người ta đây là tâm tư thiếu nữ không được thỏa mãn. Thương Ngôn Tân, từ lúc nào mà anh biến thành con ngỗng ngốc rồi, anh nghiêm túc ngẫm lại xem, thiếu nữ khi yêu đương sẽ muốn cái gì?"
“Được, anh nghiêm túc suy nghĩ xem." Thương Ngôn Tân nói: “Em ra khỏi xe trước, chúng ta về nhà nói.”
Quý Nhiêu hừ một tiếng: “Em không ra ngoài, hôm nay anh nghĩ mà không ra thì anh tự về đi, em không về nhà nữa.”
“Em không về nhà thì về đâu?” Thương Ngôn Tân hỏi.
Quý Nhiêu khóc sướt mướt, nước mắt đầm đìa: “Em một mình ở trên xe mắng đồ ngỗng ngốc này, để anh ở nhà không ngừng hắt xì, ngủ cũng ngủ không yên.”
Thương Ngôn Tân lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, Quý Nhiêu xoay mặt sang bên kia, đánh vào mu bàn tay anh, không cho anh chạm vào.
Thương Ngôn Tân đưa tay muốn ôm cô, Quý Nhiêu trốn sang bên kia xe, núp ở góc xe, cũng không cho anh ôm, dáng vẻ tức giận không dỗ được.
Cô cho rằng anh vẫn đoán không ra tâm tư thiếu nữ của mình nên lại lần nữa nhắc nhở anh: “Trước kia là em vô liêm sỉ một chút, luôn miệng nói dối anh nhưng lần này, em vẫn luôn nói với anh, em muốn bên anh cả đời, vì sao mà anh…anh…”
Còn hơn nữa thì chính là nói rõ ràng rồi, Quý Nhiêu dừng một chút, nói: "Tóm lại, anh chính là đồ ngỗng ngốc.”
“Đúng, anh là ngỗng ngốc.” Thương Ngôn Tân cũng không tức giận, lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, mở ra, đưa tới trước mặt cô, giọng nói mang ý cười: “Thiếu nữ, em đang chờ cái này sao?”
Những ngày ở Hải Thành, mỗi ngày Quý Nhiêu đều ghé vào tai anh nói yêu anh, muốn nắm tay anh cả đời, không phải anh không nhìn ra cô đang ám chỉ cái gì, chỉ là trước đây Quý Nhiêu cũng luôn treo lời yêu anh ở bên miệng, mỗi lần đều là tình ý miên man. Khi anh cho rằng cô thật sự yêu anh, cô lại đột nhiên trở mặt nói rằng cô đối với anh không có một chút chân tình nào, nên trước khi cô không nói rõ ràng muốn kết hôn, anh cũng không thể chắc chắn cô có thật sự có dự định kết hôn với anh hay không. Mãi cho đến vừa rồi khi ở nhà cũ, cô nói rõ ràng với ông cụ, cô muốn kết hôn với anh, anh mới xác định được lần này cô thật sự nghĩ kỹ muốn kết hôn với anh.
Cầu hôn là nhất định phải có, nhẫn anh vẫn luôn mang theo trên người, vốn nghĩ đêm nay sau khi trở về liền lên kế hoạch cầu hôn, không nghĩ tới còn chưa kịp lên kế hoạch, Quý Nhiêu đã tủi thân làm rõ với anh nên chuyện cầu hôn nhất định không thể đợi thêm nữa, đợi thêm nữa thì cô thật sự sẽ biến thành đồ mít ướt tủi thân.
Quý Nhiêu thấy rõ nhẫn hồng ngọc trong hộp, sắc mặt hơi ngẩn ra, không biết vì sao anh lại đột nhiên lấy nhẫn ra như ảo thuật.
Thương Ngôn Tân lại đưa tay ôm cô, cô không từ chối.
Ngay dưới lầu khu chung cư, thỉnh thoảng có chủ khu chung cư đi qua, không có hoa tươi, không có nến, thực sự có chút không thích hợp nhưng Thương Ngôn Tân cứ như vậy giơ nhẫn quỳ một gối trước mặt cô, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Năm ngoái chúng ta ở Hải Thành, em vuốt ngón tay của anh, nói ngón tay của anh dài hơn ngón tay của em một đoạn, sau này đeo nhẫn lớn hơn ngón tay của em một vòng, đêm hôm đó anh tìm người thiết kế nhẫn, chiếc nhẫn này anh vẫn mang trên người từ năm ngoái, chờ thời điểm thích hợp cầu hôn em.”
Quý Nhiêu nghĩ đến năm ngoái ở Hải Thành, cô nói sau này ngón tay anh đeo nhẫn lớn hơn cô một vòng, là bởi vì lúc ấy gặp Tưởng Minh Hiên, cô lo lắng Tưởng Minh Hiên nói với anh chuyện cô đã làm ở nước ngoài thì anh sẽ chia tay với cô, cô muốn tiến thêm một bước dụ dỗ anh động lòng nên mới dùng nhẫn dẫn dắt anh, khiến anh cảm thấy sau này mình sẽ kết hôn với anh.
Lúc ấy cô chỉ vì dụ dỗ anh, còn chưa thật lòng với anh, không nghĩ tới anh lại đi thiết kế nhẫn.
Mũi Quý Nhiêu cay cay, nước mắt càng rơi dữ dội.
“Thương Ngôn Tân, xin lỗi.”
“Nhiêu Nhiêu, anh không muốn nghe câu xin lỗi." Thương Ngôn Tân cầm ngón tay cô: “Anh muốn em gả cho anh, em có bằng lòng không?”
Quý Nhiêu kìm chế không gật đầu, đưa ra điều kiện với anh: “Anh phải đối tốt với em cả đời.”
Thương Ngôn Tân cười nói: “Được.”
“Phải bao dung em, phải nuông chiều em.”
Thương Ngôn Tân: "Ừ.”
“Cả đời đối tốt với em, bao dung em, nuông chiều em." Thương Ngôn Tân lặp lại lời của cô, lại hỏi lại một lần: “Quý Nhiêu, em có bằng lòng gả cho anh không?”
Quý Nhiêu cười cong mắt, dùng sức gật đầu: "Em bằng lòng.”