Lần đầu tiên Từ Tĩnh Viện thấy có người nói thẳng chuyện đổi ý này như vậy, cô buồn cười nói: “Tối hôm qua cậu khóc nguyên đường tới bệnh viện, bộ dạng như muốn khóc ngập Trường Thành, tớ biết ngay cái chủ nghĩa không kết hôn này của cậu sớm muộn gì cũng chỉ là phù du.”
Trong lòng Quý Nhiêu vẫn còn sợ hãi: “Trước đây tớ luôn cảm thấy, hôn nhân không thể lâu dài, mười năm, hai mươi năm, một ngày nào đó sẽ biến chất, khi tình yêu không còn, một tờ giấy chứng nhận sẽ biến thành một gông xiềng. Tớ sợ một ngày nào đó trong tương lai có thể sẽ bị hôn nhân trói buộc, nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, tớ đột nhiên phát hiện, chẳng ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, ngày mai và chuyện ngoài ý muốn, không biết được cái nào sẽ đến trước, so với lo lắng tương lai có thể sẽ bị hôn nhân không có tình cảm trói buộc, tớ càng sợ đoạn tình cảm này của tớ và anh ấy sẽ phải tiếc nuối.”
Tuy rằng tai nạn xe lần này của Thương Ngôn Tân cũng không nghiêm trọng nhưng Quý Nhiêu thật sự cảm nhận được cái loại đau đớn thấu xương, tê lòng liệt phổi này. Trải qua chuyện lần này, cô hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận, tương lai một ngày nào đó tình cảm của anh và cô có thể biến chất hay không là một ẩn số, nhưng giờ này khắc này, cô và anh yêu nhau, vì ngày mai còn chưa tới, đi phủ định tất cả hôm nay, cố ý xem nhẹ tình cảm đã tồn tại trong lòng mình, cũng không thể có được tự do chân chính, ngược lại là một loại giam cầm đối với chính mình.
Từ Tĩnh Viện cười nói: “Thời gian hôn lễ đã định chưa? Đến lúc đó tớ nhất định phải đi uống rượu mừng.”
“Vẫn chưa quyết định.” Quý Nhiêu nói: “Chờ sau khi Thương Ngôn Tân xuất viện, tớ và anh ấy thương lượng một chút, nhưng cũng sắp rồi, bây giờ đã là tháng Tám, chuẩn bị hôn lễ ít nhất cũng phải hai ba tháng, hôn lễ đại khái là tháng Mười một, sau khoảng thời gian đó thời tiết sẽ lạnh, không thích hợp mặc áo cưới.”
Quý Nhiêu vẫn luôn là một người theo phái hành động, sau khi trong lòng cô có suy nghĩ kết hôn, lập tức suy nghĩ một lượt trong đầu chuyện đăng ký kết hôn, cử hành hôn lễ.
Từ Tĩnh Viện nghe cô còn chưa bàn bạc chuyện kết hôn với Thương Ngôn Tân đã nghĩ kỹ thời gian cử hành hôn lễ, tay khoác lên vai cô: “Cậu chờ một chút, Thương Ngôn Tân cầu hôn cậu chưa?”
Quý Nhiêu: “Chưa.”
Từ Tĩnh Viện mím môi, muốn nói lại thôi.
Quý Nhiêu hỏi: “Sao vậy?”
“Tớ cảm thấy, chuyện kết hôn này, vẫn là muốn nhà trai nói thì tốt hơn, nếu không cậu cũng không biết trong lòng đối phương nghĩ như thế nào.”
Giống lúc trước cô vẫn luôn lên kế hoạch kết hôn với bạn trai cũ, kết quả trong lòng bạn trai cũ vẫn luôn nghĩ làm sao để bỏ rơi cô mà cưới con gái hào môn.
“Hơn nữa loại chuyện đăng ký kết hôn này, đối với con gái mà nói, vẫn cần một nghi thức cảm giác, chẳng lẽ cậu chưa từng mong chờ người cậu thích giơ nhẫn ở trước mặt cậu cầu hôn cậu, cho cậu cảm giác vui mừng kinh ngạc hay sao?”
Quý Nhiêu: “Quả thật chưa từng nghĩ tới.”
Từ Tĩnh Viện: “…”
“Thật ngại quá, tớ quên mất, lúc trước cậu không theo chủ nghĩa hôn nhân, hôm nay vừa mới đổi ý là có ý định kết hôn. Nhưng tớ thật sự cảm thấy chuyện kết hôn này phải do nhà trai đề cập, nếu anh ấy yêu cậu, nhất định sẽ chủ động cầu hôn cậu.”
“Có lý.” Quý Nhiêu nâng cằm, gật đầu: “Vậy tạm thời tớ sẽ không chủ động nói chuyện kết hôn với Thương Ngôn Tân, chờ anh ấy nói trước.”
“Nhưng hẳn là cũng rất nhanh.” Quý Nhiêu tràn đầy tự tin: “Anh ấy vẫn luôn muốn kết hôn sớm.”
“Muốn kết hôn với cậu mới là biểu hiện có trách nhiệm.” Từ Tĩnh Viện căm giận: “Loại người chỉ muốn hẹn hò với cậu mà không muốn kết hôn đều là cặn bã làm chậm trễ tuổi thanh xuân của người khác.”
Người mà Từ Tĩnh Viện nhắc đến là bạn trai cũ, Quý Nhiêu lại không hiểu sao cảm thấy có gì đó mà chột dạ một phen.
Chỉ muốn yêu đương, không muốn kết hôn, đó không phải là cô lúc trước sao?
Đổi vai một chút, những người bạn bè bên cạnh Thương Ngôn Tân chắc hẳn đều cảm thấy cô là một tên cặn bã vô trách nhiệm.
Lúc Quý Nhiêu trở lại phòng bệnh, Thương Ngôn Tân cầm di động ngồi trên sofa trong phòng khách, không biết đang gọi điện thoại cho ai, anh nghe được tiếng cô đẩy cửa, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Quý Nhiêu đi tới trước mặt anh, ôm cổ anh ngồi lên đùi anh, cằm đặt lên vai anh.
Thương Ngôn Tân v**t v* lưng cô, tiếp tục nói điện thoại: “Không sao, ba không cần lo lắng.”
Giọng nói khàn khàn già nua truyền vào tai Quý Nhiêu, Quý Nhiêu nghe ra người đầu dây bên kia là ông cụ Thương.
“Là thằng anh trai trời đánh của con, ba đã sớm bảo nó mau tu tâm dưỡng tính, nó không nghe, cả ngày lăn lộn với đám phụ nữ, không quan tâm đến bất cứ đứa con nào, bây giờ còn suýt nữa góp cả mạng của con vào.”
Ông cụ Thương tức giận từ đáy lòng, giọng điệu cao lên vài phần: “Hiện tại nó ở trong bệnh viện cùng con đúng không? Con cho người giam nó lại, không cho nó ra ngoài lang thang tìm phụ nữ, chờ đến khi con xuất viện, trở về Bắc Thành thì đem nó tới đây, lần này ba nhất định sẽ trừng phạt nó thật nặng.”
Thương Nguyên Đạt ph*ng đ*ng đã quen, ngày thường rất ít khi trở về nhà cũ của nhà họ Thương, cho dù ông cụ gọi anh ta trở về thì anh ta cũng luôn kiếm cớ. Người phong lưu hơn nửa đời người đâu phải chỉ cần một trận răn đe là có thể sửa ngay. Lúc trước ông cụ Thương xem như mặc kệ anh ta, chỉ cần không làm ra chuyện gây họa cho gia tộc là được. Không nghĩ tới lần này thiếu chút nữa thì anh ta khiến Thương Ngôn Tân gặp chuyện không may. Đã không thể trông đợi gì vào anh ta mà giờ còn hại trụ cột của gia tộc nhà họ Thương. Ông cụ Thương càng nghĩ càng giận, mắng chửi liên hồi.
“Thằng khốn đó sớm muộn gì cũng phải chết trong tay phụ nữ, thay vì để nó chết trong tay phụ nữ khiến nhà họ Thương trở thành trò cười thì thà rằng để ba tự mình đánh chết nó.”
Bệnh của ông cụ Thương không thể tức giận, Thương Ngôn Tân liền nói sang chuyện khác: “Ba, Nhiêu Nhiêu ở cạnh con, ba giữ mặt mũi cho anh trai một chút.”
Nghe Thương Ngôn Tân nói Quý Nhiêu ở chỗ anh, tâm tình Ông cụ Thương trong nháy mắt sáng hẳn lên: “Lần này Nhiêu Nhiêu sẽ theo con về nhà chứ?”
Ông cụ Thương nói Quý Nhiêu có thể nghe thấy, ánh mắt Thương Ngôn Tân hỏi thăm nhìn về phía cô.
Kỳ thật trong lòng Quý Nhiêu có hơi sợ ông cụ Thương một chút, không đề cập tới lúc trước ông cụ Thương cố ý hù dọa cô ở nhà họ Quý mà chính là cô vừa nghe ông cụ mắng Thương Nguyên Đạt rất hung dữ.
Nhưng ông cụ Thương là ba của Thương Ngôn Tân, cô và Thương Ngôn Tân sắp kết hôn, nhất định phải đi gặp người lớn.
Quý Nhiêu gật đầu, bên kia điện thoại ông cụ Thương sốt ruột hỏi lại một lần: “Sao không nói nữa, Nhiêu Nhiêu có về với con không?”
Thương Ngôn Tân còn chưa lên tiếng, Quý Nhiêu đã đến bên cạnh điện thoại của anh, xen vào: “Có ạ, chú, con về cùng Ngôn Tân.”
Ông cụ Thương mặt mày hớn hở: “Là Nhiêu Nhiêu phải không?”
Trong lòng Quý Nhiêu thấp thỏm nhưng ngoài miệng đã ngọt ngào như bôi mật: “Là con, chú, gần đây sức khỏe chú có tốt không?”
“Tốt chứ tốt chứ.” Giọng điệu ông cụ Thương không ngừng cười: “Sức khỏe chú rất tốt.”
Ông cụ hoàn toàn không nhắc đến chuyện Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân chia tay hơn nửa năm mà chỉ nói: “Ngôn Tân đối xử tốt với con không?”
Quý Nhiêu nói: “Tốt ạ, anh ấy đối xử với con rất tốt.”
Ông cụ Thương cười ha hả: “Vậy là tốt rồi, hai người các con phải thật hòa thuận đấy.”
“Vâng, chúng con sẽ thật hòa thuận ạ.” Quý Nhiêu nói: “Trước mắt Ngôn Tân kiểm tra không có vấn đề gì lớn, chỉ là đầu có một ít trầy da, bác sĩ nói ở lại bệnh viện quan sát hai ngày, giờ đã qua một ngày, ngày mai có thể xuất viện. Chờ anh ấy xuất viện, chúng con sẽ cùng nhau quay về Bắc Thành, con sẽ cùng anh ấy đến nhà họ Thương thăm chú.”
Ông cụ Thương bị dỗ đến tâm tình sung sướng, hoàn toàn quên mất chuyện muốn dạy dỗ con trai lớn. Quý Nhiêu nói với ông cụ vài câu liền trả điện thoại di động lại cho Thương Ngôn Tân.
Thương Ngôn Tân nhận điện thoại, nói với ông cụ Thương: “Lần này con và Nhiêu Nhiêu sẽ cùng nhau trở về, còn về phía anh trai, sợ là con không thể lo được.”
Ý là lần này anh không thể mang Thương Nguyên Đạt về Bắc Thành.
Kỳ thật mang Thương Nguyên Đạt trở về không khó, anh là lo lắng ông cụ sau khi nhìn thấy Thương Nguyên Đạt lửa giận càng lớn, tức giận hại thân.
Con dâu nhỏ sắp theo con trai về nhà, làm sao ông cụ Thương còn để ý đến con trai lớn phong lưu ph*ng đ*ng, cười ha hả nói: “Vậy mặc kệ nó, con mang con dâu về cho ba là được.”
Kết thúc cuộc trò chuyện với ông cụ Thương, Thương Ngôn Tân cất di động, cúi đầu nhìn Quý Nhiêu trong lòng, xác nhận lần nữa: “Thật sự muốn cùng anh trở về nhà cũ của nhà họ Thương sao?”
Quý Nhiêu gật đầu xác định: “Em là vợ chưa cưới của anh, đương nhiên phải về nhà với anh, vợ chồng sắp...”
Quý Nhiêu vốn định nói vợ chồng sắp kết hôn nhưng nghĩ đến loại chuyện kết hôn này phải do nhà trai đề cập thì dừng một chút, sửa lời nói: “Những cặp tình nhân bên ngoài không phải đều muốn theo đối phương về nhà gặp phụ huynh sao?”
Thương Ngôn Tân cười xoa xoa tóc cô, dịu dàng nói: “Ông cụ vẫn hy vọng anh kết hôn sớm một chút, em theo anh trở về, có lẽ ba muốn nói với em về chuyện kết hôn.”
Quý Nhiêu gật đầu, còn chưa lên tiếng, lại nghe Thương Ngôn Tân nói: “Ông cụ sức khỏe không tốt, lúc ba nói những lời này, em cứ nghe là được rồi, không cần phản bác ông cụ, cũng không cần để trong lòng.”
Ánh mắt không thể nhìn thấu của Quý Nhiêu xẹt qua một chút giật mình.
Không cần để trong lòng là có ý gì, chẳng lẽ anh không muốn kết hôn với cô?
Quý Nhiêu uyển chuyển nói: “Ông cụ thúc giục kết hôn mà em không phụ họa thì có phải không lễ phép lắm không?”
Thương Ngôn Tân nói: “Ba có suy nghĩ của ba, em có suy nghĩ của em, không thể vì làm cho ba vui vẻ mà làm em chịu thiệt thòi.”
Không, em không thiệt thòi, em có thể kết hôn.
Quý Nhiêu gần như đã chắc chắn, vậy mà bây giờ Thương Ngôn Tân lại cảm thấy cô không muốn kết hôn cho nên tạm thời anh cũng không có ý định kết hôn.
Ở trước mặt Từ Tĩnh Viện, Quý Nhiêu có thể thẳng thắn vô tư nói mình không cần mặt mũi nhưng giờ mới quay lại với Thương Ngôn Tân, biết trong lòng anh không có dự định kết hôn, cô quả thật không thể mặt dày chủ động nói mình muốn kết hôn. Hơn nữa từ khi Từ Tĩnh Viện nói với cô muốn Thương Ngôn Tân chủ động cầu hôn cô, trên đường từ khách sạn tới bệnh viện trong đầu cô đều nghĩ đến dáng vẻ Thương Ngôn Tân quỳ một gối trước mặt cô cầu hôn.
“Ai nói em chịu thiệt thòi.” Quý Nhiêu nhỏ giọng nói thầm.
“Sao cơ?” Thương Ngôn Tân không nghe rõ cô nói, hơi nghiêng người, lỗ tai kề sát vào cô.
“Không có gì.” Quý Nhiêu ôm cổ anh, ghé vào miệng anh hôn một cái: “Thương Ngôn Tân, em rất thích anh.”
Nếu Thương Ngôn Tân cảm thấy cô không muốn kết hôn, vậy cô liền cho anh chút ám chỉ, để cho anh biết lần này mình đối với anh thật sự là tình cảm chân thành.
Đoán chừng Thương Ngôn Tân bị cô lừa nhiều rồi nên đáy lòng căn bản không tin lần này cô sẵn sàng ở bên anh cả đời.
“Thương Ngôn Tân, hơn nửa năm nay, em rất nhớ anh, mỗi ngày đều nhớ anh.” Quý Nhiêu ngồi trong lòng anh, nói một đống lời tâm tình sến súa.
Thương Ngôn Tân bị lời ngon tiếng ngọt của cô dỗ dành, cô còn nhìn anh bằng ánh mắt hoa đào quyến rũ, anh muốn kìm chế cũng không kìm chế được mà đè cô lên sofa.
Toàn bộ quá trình Quý Nhiêu đều ôm cổ anh, ngoan ngoãn khéo léo tùy anh đùa nghịch, khi * l**n t*nh m* hay khi sợ hãi cũng không quên nói lời tâm tình dễ nghe.
“Nhiêu Nhiêu.” Thương Ngôn Tân đưa tay che đôi môi bị hôn sưng húp của cô.
Ngón tay Quý Nhiêu nắm chặt áo sơ mi anh, đôi mắt mờ mịt nhìn anh, lên tiếng trả lời: “Ưm?”
Thương Ngôn Tân: “Đừng nói nữa.”
“Vì sao?” Quý Nhiêu không hiểu.
Thương Ngôn Tân cắn lỗ tai cô, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Là muốn ép anh phát điên lên?”
Quý Nhiêu cười nói: “Vậy em không nói nữa.”
Nói xong, Thương Ngôn Tân cảm giác ngón tay cô đang viết chữ trên lưng mình.
Viết một chữ dừng một chút, dừng ba lần, viết ba chữ.
Cô cong mắt, cười như một chú hồ ly, thò đầu lưỡi l**m lòng bàn tay anh: “Thương Ngôn Tân, anh đoán xem em viết chữ gì.”
Ánh mắt Thương Ngôn Tân nhìn cô nóng rực, cánh tay ôm eo cô hơi siết chặt, hận không thể bóp cô đến tận xương tủy nhưng lúc hôn lên môi cô lại rất dịu dàng, giọng nói khàn khàn: “Anh yêu em.”
Những gì cô viết trên lưng anh là, em yêu anh.