Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 63

"Tại sao lại đổ nước giặt ở hành lang?"

Quý Nhiêu và Thương Nguyên Đạt không thù không oán, Thương Ngôn Tân đại khái đoán ra nguyên nhân cô làm như vậy, kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, biết rõ còn cố hỏi.

Quý Nhiêu không biết chắc tình cảm anh em giữa Thương Ngôn Tân và Thương Nguyên Đạt rốt cuộc sâu đậm bao nhiêu, ánh mắt chuyển động, lặng lẽ tìm tòi nghiên cứu biểu cảm của anh, thấy trong mắt anh ẩn chứa ý cười thì mới yên lòng, tủi thân oán giận: “Đều là bởi vì anh ta lăng nhăng, thay vợ nhiều như thay áo nên mới gặp phải nợ ân tình, lại còn liên lụy đến anh, nếu không phải tại anh ta thì làm sao anh có thể xảy ra tai nạn xe, rách trán. Chuyện anh ta gây ra nhưng anh ta lại không có bất cứ tổn hại nào mà người bị thương lại là anh, em cảm thấy anh ta nên bị trừng phạt.”

Thương Ngôn Tân cười nói: “Cho nên em là vì anh mà bất bình.”

“Cũng không thể nói là em vì anh mà bất bình.” Quý Nhiêu khẽ nâng cằm, vô cùng quyến rũ: “Anh là chồng chưa cưới của em, anh đi cùng với anh ta, bị anh ta liên lụy mà bị thương, em đương nhiên muốn tìm anh ta tính sổ.”

Quý Nhiêu kiêu ngạo ương ngạnh nói xong, lại quan sát sắc mặt anh, cẩn thận hỏi: “Anh... anh sẽ không tức giận chứ?”

Ánh mắt nhỏ của cô trông mong nhìn anh, nếu không hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối, thoạt nhìn không giống như là cô giở trò nhỏ chỉnh anh cả mà cứ như cô là người bị bắt nạt.

Hơn nửa năm, bản lĩnh tỏ ra yếu thế giả bộ vô tội của cô lại tăng lên.

Thương Ngôn Tân đưa tay nhéo má cô: “Vợ chưa cưới của anh đau lòng vì anh, anh tức giận cái gì?”

“Em biết anh sẽ không giận em.” Quý Nhiêu mở mắt cười, hai má cọ cọ vào ngón tay anh: “Thương Ngôn Tân là tốt nhất.”

Khóe mắt Thương Ngôn Tân cong cong, hoàn toàn không nghĩ đến thủ đoạn nhỏ như đổ nước giặt quần áo trên hành lang này, sau này anh phải giải thích với Thương Nguyên Đạt như thế nào đây.

Sau khi cơm nước xong, Kha Trạm tới báo cáo công việc, Thương Ngôn Tân và Kha Trạm ở trong phòng bệnh nói chuyện công việc, Quý Nhiêu ngồi ở bên cạnh, tay nâng cằm, không e dè nhìn chằm chằm Thương Ngôn Tân.

Tuy rằng không có vết thương nào nghiêm trọng nhưng lúc tai nạn xe Thương Ngôn Tân đang ngủ, không chắc được các bộ phận khác trên cơ thể có bị va chạm hay không nên phải tiếp tục ở lại bệnh viện quan sát hai ngày.

Lúc Tạ Tri Tụng và Giang Minh Nguyệt tới thăm Thương Ngôn Tân, thấy Quý Nhiêu ở bên cạnh mê muội nhìn Thương Ngôn Tân đến mắt đầy sao thì liền nở nụ cười.

“Ơ, Ngôn Tân, cậu tìm đâu ra cô gái mê muội này vậy, đôi mắt này sắp dán vào người cậu rồi.”

Tạ Tri Tụng cười trêu ghẹo, buổi sáng anh và Giang Minh Nguyệt nhận được tin Thương Ngôn Tân gặp tai nạn xe nên lập tức qua đây một chuyến, chỉ là không thể vào cửa, ở hành lang bị Tề Hành Châu cản đuổi về, mặt đỏ tới mang tai nói với bọn họ, mợ nhỏ của cậu ta đang ở trong phòng c** nh*.

Nhìn tình hình này, xem ra tai nạn xe lần này của Thương Ngôn Tân là trong cái rủi có cái may, làm lành với Quý Nhiêu.

Tạ Tri Tụng cười thoải mái, thật lòng thật dạ vui vẻ vì Thương Ngôn Tân.

Quý Nhiêu cũng không cảm thấy xấu hổ, nói: "Đúng vậy đúng vậy, tôi chính là fan ruột của Thương Ngôn Tân, khuôn mặt đẹp trai của Thương Ngôn Tân mê hoặc tôi khiến tôi không dời mắt được.”

Thương Ngôn Tân ngẩng đầu nhìn ra cửa, chống lại ánh mắt trêu chọc của Tạ Tri Tụng, cười đưa tay xoa xoa tóc Quý Nhiêu.

Tạ Tri Tụng nắm tay Giang Minh Nguyệt đi tới trước giường, đặt giỏ trái cây trong tay lên đầu giường, nhìn Thương Ngôn Tân vẫn ngồi trên giường bệnh, hỏi: "Không sao chứ, trên người có chỗ nào không thoải mái không?"

“Không sao, chỉ bị trầy trán thôi.” Thương Ngôn Tân nhìn Quý Nhiêu bên cạnh: “Nhiêu Nhiêu không yên tâm, bắt tôi nằm trên giường nghỉ ngơi.”

“Không sao là tốt rồi.” Tạ Tri Tụng nghĩ mà còn sợ: “Sau này cậu tránh xa anh ta ra một chút, không được ngồi xe của anh ta, phụ nữ đâu có thể dễ dàng đắc tội, đắc tội một người là chịu đựng thêm một người, mà anh ta còn cưới nhiều người như vậy.”

“Ý anh là gì, Tạ Tri Tụng.” Giang Minh Nguyệt hất tay anh ta ra, lạnh lẽo nói: “Ý của anh là anh phải chịu đựng em?”

Tạ Tri Tụng cười lấy lòng: “Không, bà xã, anh không nói em.”

Giang Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

Tạ Tri Tụng ôm eo cô ấy, ngoan ngoãn dỗ dành: “Bà xã, anh thật sự không nói em, hai người họ đang nhìn đấy, em cho anh chút mặt mũi đi mà.”

Giang Minh Nguyệt khó chịu, nửa cái mặt mũi cũng không cho: “À, anh chê em làm anh mất mặt.”

“Sao có thể.” Tạ Tri Tụng xin lỗi: “Bà xã, anh sai rồi, anh nói sai rồi.”

Giang Minh Nguyệt khẽ nâng cằm: “Vậy anh nói, phụ nữ không thể dễ dàng đắc tội là có ý gì, làm sao anh biết phụ nữ không thể dễ dàng đắc tội, phụ nữ nào không thể dễ dàng đắc tội?”

Tạ Tri Tụng im bặt.

Anh ta im cũng vô dụng.

“Anh cũng biết anh đã đắc tội với em mà.” Giang Minh Nguyệt học giọng của Tạ Tri Tụng, nói móc: “Tôi không bao giờ thích loại con gái kiêu căng bốc đồng như Giang Minh Nguyệt, ai thích cưới cô ấy thì đi mà cưới, tóm lại, tôi không thể cưới cô ấy.”

Hiện tại Tạ Tri Tụng hận không thể trở lại bốn năm trước khi mình nói những lời này.

Kết hôn cũng sắp bốn năm, mỗi ngày Giang Minh Nguyệt vẫn phải nhắc tới những lời này tám trăm lần, giống như niệm thần chú, có vui hay không đều phải niệm hai câu, không chỉ riêng lúc chỉ có hai người bọn họ mà trước mặt người khác cô cũng thích nói những lời này, nhất là lúc ở trước mặt Thương Ngôn Tân.

Lúc trước Giang Minh Nguyệt nghe được Tạ Tri Tụng nói những lời này là lúc anh ta nói với Thương Ngôn Tân, dường như là cảm thấy trước mặt người chứng kiến Thương Ngôn Tân này mà nói thì càng có thể ghi lại thời khắc Tạ Tri Tụng mất mặt, Giang Minh Nguyệt chỉ cần nhìn thấy Thương Ngôn Tân, dù thời điểm có thích hợp hay không nhưng ít nhất cũng phải nói những lời này một lần.

“Trời ạ.” Quý Nhiêu không thể tưởng tượng nổi: “Ai lại nói ra những lời như ai mà thèm thích chị Giang Minh Nguyệt chứ? Chị Giang Minh Nguyệt quả thực chính là tiên nữ đó nha!”

“Chính là anh ta.”

Giang Minh Nguyệt lạnh lùng hất cằm về phía Tạ Tri Tụng, ánh mắt chuyển sang Quý Nhiêu, nháy mắt mặt mày hớn hở: “Vẫn là em gái Nhiêu Nhiêu nói chuyện dễ nghe.”

Giang Minh Nguyệt hất tay Tạ Tri Tụng ra, ôm lấy cánh tay Quý Nhiêu.

Tình bạn của con gái rất dễ thành lập, chưa nói được mấy câu đã trở nên thân thiết, cầm điện thoại di động thêm WeChat của nhau.

Tạ Tri Tụng ngồi trước giường, thay thế vị trí Kha Trạm vừa ngồi, giọng điệu cảnh giác hỏi Thương Ngôn Tân: “Điều tra rõ chưa?”

Dù sao lúc ấy Thương Ngôn Tân ở trên xe, Tạ Tri Tụng lo lắng mục tiêu của vụ tai nạn này không phải Thương Nguyên Đạt, mà là Thương Ngôn Tân.

Thương Nguyên Đạt sống hay chết, đối với Tạ Tri Tụng không quan trọng, anh ta chỉ lo lắng cho Thương Ngôn Tân.

“Điều tra rõ ràng rồi, không ai sai khiến, sau khi sinh cô ta bị trầm cảm, muốn kéo anh trai tôi cùng đi chầu trời.” Giọng điệu Thương Ngôn Tân thản nhiên: “Tôi chỉ là đúng lúc ngồi xe của anh trai tôi.”

Tạ Tri Tụng đặt tay lên vai Thương Ngôn Tân: “Lần này quá nguy hiểm, sống chết mong manh.”

Buổi sáng Tạ Tri Tụng đã xem đoạn video tai nạn đó, khi vợ trước của Thương Nguyên Đạt lái xe đâm qua hơi do dự nên mới bị đám vệ sĩ kịp thời ép dừng lại, nếu lúc ấy cô ta không do dự, bây giờ chỉ sợ Thương Ngôn Tân lành ít dữ nhiều.

Bọn họ ở bên này nói chuyện phiếm không cố ý hạ giọng, Quý Nhiêu ở trên sofa bên cạnh cùng Giang Minh Nguyệt nói chuyện phiếm cũng có thể nghe thấy, chỉ cần vừa nghĩ tới Thương Ngôn Tân thiếu chút nữa xảy ra chuyện, tim Quý Nhiêu lại run lên, nghiêng đầu nhìn về phía Thương Ngôn Tân.

Giang Minh Nguyệt nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, an ủi vỗ vỗ mu bàn tay cô.

“Không nói cái này nữa.”

Nhận thấy ánh mắt lo lắng của Quý Nhiêu, Thương Ngôn Tân không cho Tạ Tri Tụng nhắc lại chuyện này.

Tạ Tri Tụng biết nghe lời, nói sang chuyện khác: “Chúc mừng.”

Thương Ngôn Tân biết anh ta nói chúc mừng là vì cái gì, cười một tiếng.

Tạ Tri Tụng nhíu mày với anh, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy, nói: “Trâu già gặm cỏ non, tâm trạng bây giờ thế nào?”

Thương Ngôn Tân liếc anh ta một cái, thản nhiên đáp trả: “Sau khi kết hôn bốn năm còn phải chờ Giang Minh Nguyệt lật thẻ mới có thể vào phòng Giang Minh Nguyệt, tâm trạng của cậu thế nào?”

Tạ Tri Tụng ung dung nói: “Ít nhất tôi cũng có danh phận, hơn cậu ở cái giấy chứng nhận kết hôn.”

Sắc mặt Thương Ngôn Tân bình tĩnh, thoạt nhìn không thèm để ý: “Chỉ là một tờ giấy mà thôi.”

Tạ Tri Tụng cười nói: “Giả vờ đi, nếu có bản lĩnh thì cậu thử cả đời không cần tờ giấy đó đi.”

“Không giả vờ.” Thương Ngôn Tân thấp giọng nói: “Cả đời không cần cũng được.”

Trước đây, anh nhìn ra trong lòng cô không có anh, biết bất cứ lúc nào cô cũng muốn thoát khỏi anh nên anh luôn muốn mau chóng đăng ký kết hôn, để cho cô chết mới được rời khỏi mình. Quá vội vàng dụ dỗ cô ký giấy kết hôn nên đã dọa cô sợ tới mức nhanh chóng muốn rời khỏi anh.

Hiện tại, anh đã nghĩ rõ ràng, nếu cô cảm thấy hôn nhân là trói buộc, muốn cả đời tự do tự tại không kết hôn, vậy thì không kết hôn.

Chỉ là một tờ giấy mà thôi, chỉ cần cô yêu anh, khi ở bên ngoài chơi chán rồi lại quay về bên anh, vậy thì tờ giấy kia cũng không quan trọng như vậy.

Tạ Tri Tụng giật mình, thu lại khuôn mặt cợt nhả: “Ý của cậu là, Nhiêu Nhiêu còn...” Còn chưa muốn kết hôn với anh.

Nửa câu sau bị Thương Ngôn Tân cắt ngang, không thể nói ra miệng.

“Tôi nghĩ thế.” Anh và Quý Nhiêu vừa mới quay lại, còn chưa nói về những thứ liên quan đến hôn nhân.

“Nghĩ gì?” Quý Nhiêu đột nhiên lại gần, bưng ly nước trên tay, đưa cho Tạ Tri Tụng: “Tri Tụng, uống nước đi.”

Tạ Tri Tụng và Giang Minh Nguyệt tới thăm Thương Ngôn Tân, Quý Nhiêu tự giác đảm nhận trách nhiệm vợ chưa cưới của Thương Ngôn Tân mà chiêu đãi khách.

Tạ Tri Tụng nhận lấy ly nước, cười nói cảm ơn.

“Anh vừa nói nghĩ gì?” Quý Nhiêu tiến đến bên cạnh Thương Ngôn Tân, nhìn anh, lại hỏi thêm một lần.

“Không có gì.” Thương Ngôn Tân xoa tóc cô: “Bọn anh đang nói về một dự án.”

Quý Nhiêu ồ một tiếng, ngoan ngoãn khéo léo không hỏi nữa.

Đại khái là lo lắng Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân vừa mới làm hòa, không muốn quấy rầy thời gian riêng tư của hai người, Tạ Tri Tụng và Giang Minh Nguyệt ở đây không lâu liền rời đi.

Trước bữa cơm tối, Quý Nhiêu trở về khách sạn một chuyến, cầm quần áo thay, chào hỏi Từ Tĩnh Viện, đêm nay cô vẫn ở bệnh viện.

Từ Tĩnh Viện dựa vào cửa, cười hỏi: “Làm hòa với người yêu cũ của cậu rồi à?”

“Không chỉ là làm hòa.” Quý Nhiêu nói: “Chúng tớ quay về mối quan hệ vợ chồng sắp cưới.”

Vợ chồng sắp cưới là quan hệ gần hơn với bạn trai bạn gái, là sắp kết hôn.

Từ Tĩnh Viện cẩn thận hiểu hàm nghĩa của những chữ này: “Cậu sẽ kết hôn với anh ấy sao?”

Quý Nhiêu gật đầu: “Đương nhiên, không kết hôn thì gọi gì là vợ sắp cưới.”

Từ Tĩnh Viện không tin được: “Không phải cậu theo chủ nghĩa không kết hôn sao?”

Quý Nhiêu thản nhiên nói: “Tớ đổi ý rồi.”

Từ Tĩnh Viện: “…”

Bình Luận (0)
Comment