Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 62

“Được, anh hôn em.” Thương Ngôn Tân đặt cô lên giường, cúi đầu hôn mí mắt sưng đỏ của cô, cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ: “Đáng thương thật, sao lại khóc như vậy.”

Hai má Quý Nhiêu hơi phiếm hồng, cánh tay ôm cổ anh siết chặt hơn, cơ thể dán vào trong ngực anh, lòng còn sợ hãi, run rẩy: “Em tưởng rằng… Em tưởng rằng… Thương Ngôn Tân, chúng ta không bao giờ chia tay nữa, được không?”

Cô cho rằng, cô thiếu chút nữa là phải vĩnh viễn mất đi anh, loại cảm giác này, cô không bao giờ muốn trải qua nữa.

Cô hơi ngẩng đầu, hít hít mũi, không đợi anh nói liền nói liên miên cằn nhằn: “Dù sao, em đã quyết định sau này không bao giờ rời khỏi anh nữa, cho dù anh không cần em, em cũng sẽ quấn chặt lấy anh, cả đời này anh cũng không bỏ rơi em được.”

“Nhóc con vô lương tâm.”

Thương Ngôn Tân đột nhiên cúi đầu cắn môi cô.

Quý Nhiêu bất ngờ không kịp đề phòng, nhẹ nhàng rít lên, tay bám chặt sau gáy anh, giọng nói tủi thân: “Đừng, đừng không cần em.”

Thương Ngôn Tân thở dài, ngón tay nắm cằm cô, giọng điệu gần như là nghiến răng nghiến lợi: “Anh không cần em lúc nào, em nói những lời như vậy, có lương tâm không?”

Quý Nhiêu sững sờ vài giây rồi ồ một tiếng, ngượng ngùng nói: “Em cũng... Em cũng cảm thấy em rất không có lương tâm, sau này... sau này sẽ có, em cam đoan.”

Cô đưa tay ra khỏi cổ anh, giơ tay thề.

Thương Ngôn Tân cầm tay cô, ngón tay thon dài đan vào kẽ ngón tay cô, đan chặt mười ngón tay cô, đè cô lên gối, ánh mắt nhìn cô trở nên nóng rực, cúi đầu hôn môi cô.

Quý Nhiêu dường như chờ giờ khắc này đã rất lâu, trong nháy mắt môi anh phủ lên, cô lập tức thò đầu lưỡi ra.

Đã lâu không gặp mặt, một nụ hôn căn bản không có cách nào xoa dịu hết, Thương Ngôn Tân muốn kìm nén, lo lắng quá vội vàng sẽ dọa đến cục cưng trong lòng. Giờ còn là rạng sáng, nửa đêm cô từ khách sạn chạy tới, khóc đến khàn cả cổ họng, Thương Ngôn Tân vốn không định làm gì, nhưng cô ở trong lòng anh luôn không thành thật, m** l*** d** d**, ngón tay cô trượt xuống cổ anh, cởi cúc áo trước ngực anh, ngón tay thò vào, v**t v* ngực anh.

Ánh mắt Thương Ngôn Tân nóng rực, nắm lấy cổ tay cô, m*t mạnh môi cô, giọng nói trầm thấp, hơi thở nóng bỏng: “Khóc lâu như vậy rồi, em còn có thể tiếp tục khóc sao?”

Hơi thở Quý Nhiêu theo tiếng tim đập trầm ổn của anh tăng tốc, hai má kề vào cổ anh cọ cọ, giọng nói mềm mại: “Anh dịu dàng một chút, đừng làm em khóc.”

Thương Ngôn Tân nhéo má cô, yết hầu chuyển động: “Không dịu dàng được, em nhất định sẽ khóc, nghĩ kỹ đi, có nên nghỉ ngơi trước không.”

Quý Nhiêu cắn cắn môi, đôi mắt ẩn tình ngập nước nhìn thẳng vào mắt anh, bị ánh mắt nóng rực của anh làm đỏ mặt: “Không muốn nghỉ ngơi, muốn anh ôm em.”

Cô cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên yết hầu anh, mi mắt khẽ mở, giọng mê hoặc: “Nhớ anh, ôm chặt lấy em đi.”

Bàn tay Thương Ngôn Tân đặt trên lưng cô hơi siết chặt, Quý Nhiêu theo bản năng run lên, muốn né tránh, nhưng động tác cuối cùng là dán vào lòng anh chặt hơn. Cằm cô đặt trên vai anh, hô hấp không ổn định, thổ lộ nỗi nhớ hơn nửa năm nay của mình đối với anh: “Nhớ anh, Thương Ngôn Tân, em rất nhớ anh, khoảnh khắc rời khỏi nhà anh, em đã bắt đầu nhớ anh.”

Hơn nửa năm nay, lúc nửa đêm cô luôn mơ về, nhớ tới đôi mắt tổn thương khi anh đồng ý để cô đi.

Rất châm chọc, trong khoảnh khắc khi cô hoàn toàn có thể rời khỏi anh, cô phát hiện cô yêu anh.

May mắn rằng, anh vẫn chờ cô.

“Thương Ngôn Tân, lúc đó anh có ghét em không?” Quý Nhiêu hỏi thật cẩn thận.

Thương Ngôn Tân thật sự không biết phải làm gì với cô mới tốt, kéo cánh tay cô từ trên cổ mình xuống, dễ dàng khống chế eo cô để cô trở mình.

Quý Nhiêu nằm sấp trên gối đầu, không nhìn thấy mặt anh, đang muốn xoay đầu để anh quay mình lại, mông đã bị anh vỗ một cái.

“Thương Ngôn Tân, sao anh...” Cô xấu hổ gọi anh một tiếng, vùi mặt vào gối, bên tai mơ hồ nóng lên.

Thương Ngôn Tân cúi đầu cắn vành tai ửng đỏ của cô, hơi nóng chui vào tai cô: “Em muốn khóc mấy lần?”

Ngón tay Quý Nhiêu bấu vào gối, đột nhiên có chút căng thẳng, nhỏ giọng nói: “Tùy anh, mấy lần cũng được.”

“Tùy anh?” Thương Ngôn Tân cười khẽ một tiếng: “Hơn nửa năm không gặp, em chắc chắn muốn tùy anh?”

Quý Nhiêu ngoan ngoãn gật đầu, lời nói ra cũng ngoan ngoãn: “Tùy anh, đều tùy anh, Thương Ngôn Tân, em là vợ chưa cưới của anh, sau này còn có thể là vợ của anh, anh muốn thế nào cũng được.”

Lúc này cô đang nghĩ đến việc đền bù cảm giác tội lỗi, chỉ muốn cố gắng hết sức để đối xử tốt với anh, nhưng mà lại không suy xét đầy đủ đến việc anh và cô đã hơn nửa năm chưa gặp mặt, cô biểu hiện ngoan ngoãn như vậy, anh lại vô cùng chăm chỉ. Vừa mới bắt đầu cô còn nghiêm túc cố gắng phối hợp, cảm thấy cũng sắp xong rồi. Nhưng về sau lại không kiềm chế được mà thu hồi sự mạnh miệng ban đầu của mình, cô không ngừng cầu xin tha thứ, rụt eo trốn sang bên cạnh.

Thương Ngôn Tân nắm chặt eo cô, ghé vào tai cô nhắc nhở: “Bé yêu, em nói rồi, tùy anh.”

Quý Nhiêu run rẩy, khóc đến đáng thương: “Vậy anh hôn em đi.”

“Được, anh hôn em.” Thương Ngôn Tân cười cười, nâng cằm cô lên, trao cho cô một nụ hôn ướt át.

Khi Quý Nhiêu mở mắt ra, rèm cửa sổ trong phòng được kéo kín, nhìn không ra bây giờ là lúc nào, trên lưng bị một cánh tay ôm chặt, hơn nửa cơ thể cô ghé vào lồng ngực tr*n tr** của Thương Ngôn Tân. Cô hơi sững sờ vài giây, ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt anh, còn có chút cảm giác không thật.

Thương Ngôn Tân nhắm mắt, vẫn còn đang ngủ.

Quý Nhiêu nhìn chằm chằm mặt anh một lúc, nâng cánh tay lên, ngón tay sờ lên lông mày anh, theo lông mày của anh trượt xuống phía dưới, xẹt qua ánh mắt của anh từng chút một, đến mũi, rồi cuối cùng dừng ở trên miệng của anh. Cô hơi chống cơ thể lên, nhẹ nhàng hôn lên miệng anh, môi vừa rời khỏi miệng, anh liền mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, thấy đáy mắt anh mang theo ý cười, Quý Nhiêu lại hôn lên miệng anh.

Thương Ngôn Tân xoa xoa tóc cô, hỏi: “Đói bụng không?”

Quý Nhiêu gật đầu, rất nhanh lại lắc đầu.

Thương Ngôn Tân cười hỏi: “Đây là ý gì, rốt cuộc có đói hay không?”

“Hơi đói.” Quý Nhiêu nói: “Nhưng bây giờ em không muốn rời giường, em muốn anh ôm em nhiều một chút.”

“Được, anh ôm em.”

Một tay Thương Ngôn Tân ôm cô, bàn tay kia hướng xuống, sờ đến bụng dưới bằng phẳng của cô, cô run rẩy dưới lòng bàn tay anh, sợ hãi trốn sang bên cạnh, cánh tay Thương Ngôn Tân ôm cô trở về, nhẹ nhàng m*t trên bả vai trắng nõn của cô: “Em gầy đi rồi.”

“Không gầy.” Quý Nhiêu khoát tay lên lưng anh, nói: “Là tối hôm qua không ăn cơm, trưa hôm qua cũng không ăn nhiều.”

Cho nên bụng đói xẹp xuống.

Trưa hôm qua anh ngồi bên cạnh cô, cô không ăn bao nhiêu, anh biết.

“Sao tối qua không ăn cơm?” Thương Ngôn Tân hỏi.

“Khó chịu, tâm trạng không tốt.” Quý Nhiêu ăn ngay nói thật, mi mắt khẽ nâng, giọng nói có chút tủi thân: “Trưa hôm qua, ánh mắt anh nhìn em rất xa lạ, giọng nói cũng rất lạnh lùng, em rất khổ sở, buổi tối không muốn ăn cơm.”

Thương Ngôn Tân nhéo má đang phồng lên thành bánh bao nhỏ của cô, cười hỏi: “Lúc ấy là ai không muốn thừa nhận quan hệ của hai chúng ta?”

Quý Nhiêu mím môi, rất tự giác nói: “Lỗi của em, tha thứ cho em, được không?”

Từ trước đến nay cô đều nhận sai rất nhanh.

Thương Ngôn Tân cọ cọ mũi cô: “Tối hôm qua em đã xin lỗi rất nhiều lần, đừng xin lỗi nữa, còn dùng vẻ mặt đáng thương này nhìn anh, rốt cuộc là còn muốn anh đau lòng bao nhiêu nữa.”

“Anh nhìn ra rồi đó.” Quý Nhiêu mở to hai mắt: “Em chính là muốn cho anh đau lòng vì em nhiều hơn, sau đó nói với em, không sao, anh không trách em, anh hoàn toàn không trách em. Như vậy trong lòng em sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Bởi vì em biết, em chính là một kẻ lừa đảo tình cảm, em không có lương tâm.”

Cô nói xong, lại tỏ vẻ tủi thân, bĩu môi, dùng biểu cảm đáng thương nhìn anh.

Thương Ngôn Tân cười cười, nói: “Không sao, anh không trách em, anh không trách em chút nào cả.”

Quý Nhiêu xoa xoa ngực anh: “Làm sao bây giờ, anh nói không trách em, hình như em càng cảm thấy mình không có lương tâm.”

“Vậy sau này phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.” Thương Ngôn Tân vỗ vỗ lưng cô.

Quý Nhiêu nói: “Chỉ cần anh đối tốt với em, em sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.”

Thương Ngôn Tân nhéo mũi cô: “Anh đối xử không tốt với em lúc nào?”

“Ngày hôm qua.” Quý Nhiêu lên án anh: “Anh biết em lo lắng cho anh, anh còn bảo em đi.”

Thương Ngôn Tân nói: “Anh mà giữ em lại thì làm sao em có thể vì muốn ở lại mà chấp nhận thân phận vợ sắp cưới được.”

Quý Nhiêu ồ một tiếng, nói: “Lạt mềm buộc chặt sao?”

Thương Ngôn Tân cười, nói: “Đúng, lạt mềm buộc chặt.”

Cằm Quý Nhiêu cọ cọ ngực anh: “Em còn tưởng anh thật sự trách em, không cần em nữa.”

Ngón tay Thương Ngôn Tân hướng xuống dưới, di chuyển qua mông cô.

Tối hôm qua Quý Nhiêu bị đánh mấy lần, hai tay cảnh giác che về phía sau, trừng to mắt, xấu hổ nhìn anh: “Anh không được đánh.”

Thương Ngôn Tân trầm giọng: “Nếu em mà nói thêm những lời như là anh không cần em thì em sẽ biết anh có đánh em không.”

Quý Nhiêu bĩu môi: “Hung dữ.”

Thương Ngôn Tân còn chưa nói gì, cô lại nhớ ra điều gì đó, nói: “Còn Hành Châu.”

“Hành Châu làm sao?” Thương Ngôn Tân hỏi.

“Hành Châu không lễ phép với em.” Quý Nhiêu ghé vào bên tai anh, thì thầm: “Cho dù em làm không đúng thì em cũng là bậc trên của em ấy, sao em ấy có thể không lễ phép với em như vậy, anh phải dạy dỗ em ấy, trút giận cho em.”

“Được, đợi nó tới, anh sẽ dạy dỗ thằng bé.”

Quý Nhiêu cười đến cong mắt, không quên dặn dò: “Anh cứ nói là anh cảm thấy em ấy không lễ phép, đừng nói là em mách.”

Thương Ngôn Tân ừ một tiếng, nói: “Anh sẽ không nói cho nó biết là em mách.”

Hai người lại ôm nhau trên giường một hồi, lúc rời giường, Quý Nhiêu liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, đã là hơn một giờ chiều. Thương Nguyên Đạt tới thăm Thương Ngôn Tân, Thương Ngôn Tân rửa mặt xong đi ra phòng khách bên ngoài nói chuyện với Thương Nguyên Đạt.

Quý Nhiêu không đi ra ngoài gặp mặt Thương Nguyên Đạt, ngồi trên sofa trong phòng, nghe tiếng cười giòn tan của Thương Nguyên Đạt rồi nghĩ đến băng gạc quấn trên đầu Thương Ngôn Tân, trong lòng cô liền hận Thương Nguyên Đạt.

Nếu không phải là anh ta tạo nghiệt duyên thì làm sao Thương Ngôn Tân có thể bị anh ta liên lụy mà gặp phải tai nạn xe.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Thương Nguyên Đạt: “Không sao thì tốt rồi, may mà chỉ là một phen hú hồn.”

Cái gì gọi là không sao thì tốt rồi, trán bị rách, quấn băng gạc, không nhìn ra sao?

Trong lòng Quý Nhiêu càng tức giận, lặng lẽ lấy di động gửi tin nhắn ra ngoài.

Tiễn Thương Nguyên Đạt đi, Thương Ngôn Tân đi vào gọi Quý Nhiêu ra ngoài ăn cơm, trong phòng có phòng ăn, từ trước khi Thương Nguyên Đạt tới thì cơm nước cũng đã dọn xong.

Quý Nhiêu kéo cánh tay Thương Ngôn Tân, mới vừa đi tới bên cạnh cửa phòng ăn thì bên ngoài hành lang truyền đến một loạt thanh âm ồn ào.

Một lát sau, Kha Trạm đi vào nói với Thương Ngôn Tân: “Tổng giám đốc Thương, anh trai ngài ngã trên hành lang, bị dập đầu.”

Thương Ngôn Tân ừ một tiếng, lơ đễnh kéo ghế ăn cho Quý Nhiêu.

Quý Nhiêu nín cười ngồi xuống, Kha Trạm nhìn thoáng qua Quý Nhiêu, nói: “Trên hành lang bị người ta đổ nước giặt, ngài ấy giẫm phải nước giặt nên trượt chân.”

Thương Nguyên Đạt vừa mới bị vợ thứ tám trả thù khiến bị tai nạn xe, hôm nay lại giẫm phải nước giặt quần áo trượt chân, rất khó để không khiến cho người ta hoài nghi lại là hành động trả thù từ tình nhân nào đó của ông ta.

Trên hành lang sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện nước giặt quần áo, bệnh viện sẽ không để xảy ra loại sơ suất này, hơn nữa tầng này chỗ nào cũng có vệ sĩ của anh.

Thương Ngôn Tân nhíu mày: “Điều tra xem là ai làm.”

Quý Nhiêu bưng ly nước trước mặt lên uống một ngụm nước, cẩn thận hỏi: “Thương Ngôn Tân, quan hệ giữa anh và anh trai anh rất tốt à?”

Thương Ngôn Tân cụp mắt nhìn cô.

Quý Nhiêu cắn cắn môi, vẻ mặt tủi thân lại vô tội nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Em... Em làm.”

Thương Ngôn Tân trầm mặc một lát, giơ tay ấn huyệt thái dương.

Hôm nay cô ở bên cạnh anh quá ngoan, ngoan đến nỗi anh nhất thời không nhớ ra, vì trả thù người khác mà đổ nước giặt quần áo trên hành lang là chuyện thất đức, quả thật nên nghĩ đến cô đầu tiên mới phải.

Bình Luận (0)
Comment