Quý Nhiêu ngẩng đầu, thấy Thương Ngôn Tân đã tỉnh, cô khàn giọng nói: “Thương Ngôn Tân, anh tỉnh rồi… Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, anh... trên người anh có đau không, anh choáng váng không, bác sĩ đâu, sao bác sĩ còn chưa tới?”
Nước mắt cô rơi như mưa, không biết hiện tại cơ thể anh cụ thể ra sao, trái tim treo lơ lửng còn chưa buông xuống, thấy không có bác sĩ đi vào kiểm tra cơ thể cho Thương Ngôn Tân, cô quay đầu muốn đi tìm bác sĩ.
Thương Ngôn Tân đặt tay lên mặt cô, ngón cái v**t v* cô, lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói: “Không sao, đừng khóc.”
Nước mắt Quý Nhiêu không ngừng rơi, rơi vào mu bàn tay anh, bả vai run rẩy, nghẹn ngào nói: “Sao lại không sao, tai nạn xe nghiêm trọng như vậy.”
Cô ở bên cạnh anh khóc lâu như vậy anh mới tỉnh.
Cô đột nhiên nhớ tới trước khi ông nội qua đời cũng là mê man rất lâu, rồi đột nhiên tỉnh lại, cười nói với cô mấy câu, sau đó liền đi. Cô sợ hãi ôm chặt cổ anh, cầu xin anh: “Thương Ngôn Tân, anh đừng đi, đừng... đừng rời khỏi em.”
Quần áo bệnh nhân trên người Thương Ngôn Tân đều bị cô khóc làm cho ướt đẫm, nhìn cô khóc đến mí mắt sưng đỏ, trong lòng anh dâng lên chua xót, xoa xoa tóc cô, lại vỗ vỗ lưng cô, cười khẽ nói: “Anh không đi, anh có thể đi đâu, đừng khóc, anh thật sự không sao.”
Anh nói không sao, Quý Nhiêu lại chỉ cảm thấy anh đang an ủi cô, hai mắt khóc đến nỗi sưng như hạch đào, vì tránh việc cô vẫn còn cảm thấy mạng anh sắp không còn nữa mà khóc đến ruột gan đứt từng khúc, Thương Ngôn Tân lập tức thẳng thắn: “Chỉ là đầu có một chút trầy da nhẹ, không nghiêm trọng, yên tâm, sẽ không chết.”
Sợ cô không tin, anh vén chăn lên.
Quần áo bệnh nhân dưới chăn được mặc chỉnh tề, toàn thân trên dưới không có bất kỳ chỗ nào băng bó vết thương, hoàn toàn không giống như là gặp phải tai nạn xe nghiêm trọng trí mạng.
Quý Nhiêu thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, không sao là tốt rồi.”
Tiếng nức nở nhỏ dần, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng vẫn chưa tiêu tan, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt có chút mệt mỏi của Thương Ngôn Tân, nhỏ giọng nghẹn ngào: “Vừa rồi anh... mãi không tỉnh.”
Lúc ấy cô thật sự cho rằng anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Thương Ngôn Tân nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, nở nụ cười, nói: “Bây giờ là rạng sáng, đúng thời gian ngủ.”
Hôm nay anh uống chút rượu, bị tai nạn xe, đến bệnh viện lại dùng chút thuốc, tác dụng của thuốc làm cho giấc ngủ của anh sâu hơn so với bình thường. Trong lúc ngủ loáng thoáng nghe được giọng của cô, anh tưởng rằng là nằm mơ thấy cô trở lại bên cạnh mình, vì để cho cô ở bên cạnh mình lâu một chút, anh liền theo bản năng kiềm chế mà không mở mắt ra, không nghĩ tới thật sự là cô đang ở bên cạnh mình.
Cho nên anh chỉ ngủ, cô lại cho rằng anh sắp chết, khóc đến trời long đất lở.
Quý Nhiêu ngẩn ra, bất giác hai má dần nóng lên, ngón chân mang dép lê hơi cuộn lại, quay đầu nhìn Tề Hành Châu bên cạnh, người đã đưa cho mình một tin gây hiểu lầm.
Tề Hành Châu đang đưa tay che miệng, nín cười.
Còn có cái gì không hiểu.
Quý Nhiêu khóc quá lâu, tâm trạng lên lên xuống xuống, mất bình tĩnh rồi lại bình tĩnh, giờ phút này ngay cả tức giận cô cũng không còn hơi sức, chỉ là có chút xấu hổ nhìn Tề Hành Châu, lên án: “Sao cậu nói với tôi tai nạn xe rất nghiêm trọng, cậu có biết tôi sắp bị cậu hù chết hay không.”
Tề Hành Châu buông tay che môi xuống, nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Tôi chỉ thuận miệng nói, lúc trước chị đá cậu tôi dứt khoát như vậy, tôi còn tưởng rằng chị sẽ không quan tâm đến sống chết của cậu tôi, ai mà biết chị khóc đến sắp làm sập mái nhà rồi.”
Những lời này nói trúng tim đen của Quý Nhiêu.
Quý Nhiêu nghẹn một tiếng, lại nhìn thoáng qua Thương Ngôn Tân. Xác nhận Thương Ngôn Tân thật sự chỉ bị trầy đầu một chút, cô mím môi, từ bên giường đứng lên, xoay người, nhưng mới đi được một bước, Thương Ngôn Tân đã nắm chặt tay cô.
“Lại muốn đi?” Giọng anh trầm thấp và hơi khàn.
Quý Nhiêu quay đầu lại, ánh mắt va vào ánh mắt anh.
Anh nằm trên gối, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào mắt cô, quầng mắt xanh xanh, rõ ràng là khuôn mặt trầm ổn anh tuấn nhưng thoạt nhìn lại có vài phần chua xót.
Đáy lòng Quý Nhiêu tràn đầy áy náy cùng tự trách vô biên vô hạn, cổ họng chua xót, biết mình không có tư cách cảm thấy tủi thân, nhưng giọng nói vẫn rất tủi thân: “Em cho rằng, anh sẽ không muốn gặp lại em.”
Ban ngày hôm nay, ánh mắt anh nhìn cô xa lạ như vậy, cô cho rằng anh rất ghét cô.
Không biết Tề Hành Châu rời khỏi phòng bệnh lúc nào, trong phòng chỉ còn lại Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân.
Thương Ngôn Tân trầm mặc một lát, buông tay cô ra.
Quý Nhiêu vội vã chạy ra ngoài, phía sau truyền đến giọng nói chậm rãi của Thương Ngôn Tân, như là chất vấn cô, nhưng lại như là lẩm bẩm: “Trong lòng không có anh, vậy em tới đây khóc làm gì?”
Tim Quý Nhiêu như bị chạm trúng, cô dừng bước, đưa tay sửa sang lại tóc, xoay người, nhìn anh nhắm mắt lại, dường như anh không muốn nhìn cô thêm một lần nữa, hốc mắt cô nóng lên: “Không phải, không phải em muốn đi, em...”
“Vậy em chạy ra ngoài làm gì?” Thương Ngôn Tân nhấc mí mắt lên, lạnh nhạt hỏi.
Quý Nhiêu không kiềm chế được chua xót trong lòng, trong cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, bả vai run rẩy thút thít vài cái, nói không ra lời.
Im lặng một lát, Thương Ngôn Tân nhìn cô khóc đến đáng thương, cuối cùng vẫn không nỡ, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, anh không cản em.”
Quý Nhiêu căn bản không khống chế được mà khóc thút thít, hít mũi nói: “Em không... không muốn đi.”
Cô lại đưa tay vén tóc, giọng nói có chút tủi thân, lại khó có thể mở miệng: “Em chỉ muốn ra ngoài trước một chút, tìm gương, chải tóc, tìm nhà vệ sinh, rửa mặt. Em... em nghe Hành Châu nói anh đã xảy ra chuyện, em vọt xuống giường, không rửa mặt, không chải đầu, đã chạy tới đây. Em... em xấu quá, em không muốn anh nhìn thấy.”
Quý Nhiêu càng nói càng sụp đổ, xoay mặt sang bên kia, đưa lưng về phía anh, vừa khóc vừa sửa sang lại tóc.
Đối mặt với sống chết, cô không quan tâm đến vẻ bề ngoài.
Nhưng xác nhận Thương Ngôn Tân không bị làm sao, sau khi biết thì Quý Nhiêu cảm thấy mình tóc tai bù xù từ khách sạn chạy ra lại còn khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, chắc chắn chẳng còn hình tượng gì nữa nên muốn nhanh chóng sửa sang lại dáng vẻ của mình trước.
Hơn nửa năm không gặp, giờ gặp lại, làm sao có thể để cho anh nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình.
Thương Ngôn Tân vốn tưởng rằng cô vội vã chạy ra ngoài là muốn đi. Lúc anh cho rằng trong lòng cô có lẽ đã có anh, cô đột nhiên đâm một dao vào tim anh, mặc dù cô ôm anh khóc đầy nước mắt, anh cũng không thể xác định được cô có thật sự để ý đến anh hay không. Không nghĩ tới cô vội vã là vì muốn đi rửa mặt, chải tóc.
Một hồi lâu không nói gì, gò má Quý Nhiêu càng nóng hơn, cũng không thể chịu đựng được dáng vẻ luộm thuộm của mình đứng ở trước mặt anh nên nhấc chân đi vệ sinh.
Lúc này cô không chạy ra phòng vệ sinh bên ngoài, anh biết ý của cô rồi nên cô trực tiếp đi vào phòng vệ sinh trong phòng bệnh, rửa mặt sạch sẽ trong tầm mắt của anh.
Khóc quá lâu, mắt sưng dữ dội, Thương Ngôn Tân cầm khăn lông, dùng nước nóng làm ướt, Quý Nhiêu ngồi trên sofa, dùng khăn lông nóng đắp lên mắt.
Trong phòng im ắng, Quý Nhiêu cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân anh, vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, căn bản không tiện ngẩng đầu đối diện với anh.
Tâm tình bình phục được một lúc, Quý Nhiêu nghe Thương Ngôn Tân hỏi cô: “Khóc cái gì?”
Quý Nhiêu cầm khăn lông trong tay, mím môi, đầu cúi thấp hơn, nhỏ giọng nói: “Anh biết mà.”
Thương Ngôn Tân lui về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách với cô, giọng nói lạnh lùng: “Anh không biết.”
Quý Nhiêu: “Anh có biết.”
Thương Ngôn Tân thản nhiên nói: “Anh biết cái gì, em không nói, làm sao anh biết trong lòng em đang nghĩ gì?”
Dường như anh lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt xa cách với cô.
Chua xót trong lòng Quý Nhiêu lại dâng lên, nói chuyện đứt quãng: “Hành Châu... Hành Châu nói anh bị tai nạn xe”
Thương Ngôn Tân: “Sau đó thì sao?”
Trong lòng Quý Nhiêu sợ hãi: “Cậu ấy nói rất nghiêm trọng, sống chết chưa biết.”
Giọng nói Thương Ngôn Tân nhàn nhạt: “Quý Nhiêu, em đã nói em đối với anh không có nửa phần chân tình, cho nên mặc dù anh thật sự sống chết chưa biết thì em cũng sẽ không lo lắng, vậy rốt cuộc em khóc cái gì?”
Cổ họng Quý Nhiêu nghẹn đến khó chịu: “Em... em...”
Quý Nhiêu cắn cắn môi, theo bản năng muốn phản bác anh rằng cô làm sao có thể không lo lắng, cô nghe được Hành Châu nói anh xảy ra chuyện, cô sợ tới mức hồn cũng muốn bay.
Nhưng cô phản bác anh như thế nào.
Lúc trước là chính cô muốn đi, lại còn dứt khoát như vậy.
Cô luôn lừa anh, miệng đầy dối trá, lừa gạt tình cảm của anh, mặc dù bây giờ cô nói cô lo lắng cho anh, anh cũng sẽ không tin.
Quý Nhiêu ấp úng, nửa ngày nói không ra lời.
Một lúc lâu sau, Thương Ngôn Tân hỏi: “Em ở đâu?”
Quý Nhiêu không biết vì sao anh đột nhiên hỏi vấn đề này: “Khách sạn.”
“Khách sạn nào?” Thương Ngôn Tân nói: “Anh bảo người đưa em về.”
Quý Nhiêu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt Thương Ngôn Tân thâm thúy dịu dàng nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt: “Bây giờ là bốn giờ sáng, trời còn chưa sáng, em là một cô gái nhỏ, ở trong phòng đàn ông, không tiện.”
Đây rõ ràng là vạch ranh giới với cô.
Ngón tay Quý Nhiêu cầm khăn lông hơi dùng sức, móng tay trắng bệch, giọng nói khẽ run: “Em... em không cần đưa, em tự về.”
Cô đứng lên, tầm mắt nhìn chằm chằm anh, bước chân thong thả đi ra ngoài cửa, lúc đi qua bên cạnh anh, cô ngửi được thoang thoảng mùi nước khử trùng trên người anh.
“Thương Ngôn Tân.” Cô dừng bước, nhìn chằm chằm băng gạc trên trán anh, giọng khàn khàn: “Thật sự không đau chứ?”
Thương Ngôn Tân thản nhiên ừ một tiếng.
Quý Nhiêu há miệng, muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết nói như thế nào.
Thương Ngôn Tân kiên nhẫn nhìn cô, chờ cô nói.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, không biết qua bao lâu, vẫn là Thương Ngôn Tân mở miệng trước: “Trở về đi.”
Giọng anh trầm thấp, nghe có vẻ mệt mỏi.
Quý Nhiêu nhìn thân hình gầy gò hơn trước rất nhiều, đột nhiên không kiềm chế được: “Thương Ngôn Tân, em có thể ôm anh một cái không?”
Cô dang tay về phía anh.
Thương Ngôn Tân lui về phía sau một bước, ánh mắt thâm thúy nhìn cô: “Em lấy thân phận gì ôm anh?”
Quý Nhiêu nói: “Em chỉ muốn ôm anh một cái.”
“Không được.” Giọng điệu Thương Ngôn Tân lạnh lùng: “Em không được ôm anh.”
Quý Nhiêu nước mắt tràn mi, nghẹn ngào nói: “Ôm một cái, chỉ một cái thôi.”
Thương Ngôn Tân mím môi, trầm mặc nhìn cô, không lên tiếng, dường như đang chờ một đáp án rõ ràng.
Quý Nhiêu hít sâu một hơi, cuối cùng hạ quyết tâm: “Thương Ngôn Tân, hôm nay ở tiệc cưới nhà họ Diệp, anh nói anh đã có vợ sắp cưới.”
Trên mặt Thương Ngôn Tân không có biểu cảm gì, vẫn không mở miệng.
Quý Nhiêu cắn cắn môi, nói tiếp: “Anh còn nói, không biết vợ sắp cưới đã đi đâu.”
Thương Ngôn Tân vẫn không nói lời nào.
“Diệp Tuần gọi em là em dâu, Tạ Tri Tụng gọi em là chị dâu, anh không nói với họ chuyện chúng ta chia tay, vậy người vợ sắp cưới mà anh nói, chắc là em.”
Cô cẩn thận nhìn anh.
Thương Ngôn Tân bất động: “Vậy thì sao?”
Quý Nhiêu nghẹn một tiếng.
“Em đâu thừa nhận.” Ánh mắt Thương Ngôn Tân thâm trầm, đáy mắt xẹt qua một tia tự giễu.
Trái tim Quý Nhiêu bị ánh mắt châm chọc của anh đụng phải, vô cùng chua xót: “Em... Em thừa nhận.”
Thương Ngôn Tân cười lạnh: “Em thừa nhận thì có ích gì, lúc nào cũng có thể thay đổi mà.”
Quý Nhiêu lập tức nói: “Em sẽ không.”
Thương Ngôn Tân lạnh lùng nhìn cô.
Quý Nhiêu vội vàng nói: “Thương Ngôn Tân, lần này em sẽ không thay đổi.”
Cô vươn tay kéo góc áo anh.
Môi Thương Ngôn Tân khẽ mấp máy, đang định nói gì đó thì Quý Nhiêu nhào vào lòng anh, cánh tay bám chặt lấy lưng anh: “Thương Ngôn Tân, em nhớ anh, anh ôm em một cái đi.”
“Ôm em một chút thôi, được không?” Cô ngẩng đầu, mắt tràn đầy hơi nước nhìn anh.
“Ôm em, ôm em đi mà.”
Dường như sợ anh từ chối, cô không ngừng lặp lại.
“Em lấy thân phận gì để anh ôm em?” Một lần nữa, anh xác nhận quan hệ của bọn họ.
Quý Nhiêu hít hít mũi: “Vợ chưa cưới.”
“Em chắc chứ?” Thương Ngôn Tân nhìn chằm chằm vào mắt cô, dường như đang tìm hiểu xem lời cô nói lúc này có phải là thật lòng hay không.
Quý Nhiêu gật đầu: “Em chắc chắn.”
Thương Ngôn Tân ừ một tiếng.
Quý Nhiêu không chắc chắn được anh có ý gì, cánh tay ôm anh chặt hơn, cẩn thận thăm dò: “Em... em là vợ chưa cưới của anh, chẳng phải anh nên hôn em sao.”
“Không phải chỉ cần mỗi ôm.”
Thương Ngôn Tân đột nhiên bế ngang cô lên.
Hai tay Quý Nhiêu ôm lấy cổ anh, tính cách được voi đòi tiên vẫn không thay đổi, cô vừa được anh bế lên, lập tức tự giác có thêm tự tin, ghé vào bên tai anh, làm nũng: “Em muốn anh hôn em.”