Quý Nhiêu kéo Từ Tĩnh Viện ngồi vào vị trí bên cạnh Thương Ngôn Tân, cúi đầu, ánh mắt hoàn toàn không dám nhìn về phía anh.
Vừa mới ngồi xuống liền cảm giác vài ánh mắt rơi trên người mình, Diệp Tuần, Tạ Tri Tụng, Giang Minh Nguyệt, cùng với bà Tạ vừa mới bắt chuyện với Thương Ngôn Tân. Duy chỉ không có Thương Ngôn Tân, anh không nhìn cô dù chỉ một lần.
Vị trí ngồi khá gần, chóp mũi cô thoang thoảng ngửi được mùi vị quen thuộc trên người anh. Lòng Quý Nhiêu rối như tơ vò, nhất thời không biết dùng loại phản ứng nào đối mặt với anh, là làm như không có việc gì chủ động tươi cười đáp lời, hay là cứ lúng ta lúng túng ngồi như vậy.
Một vòng người đều rất tập trung, tầm mắt đều di chuyển trên người hai người.
Tuy rằng lúc trước Từ Tĩnh Viện không biết Thương Ngôn Tân, nhưng trải qua lời chào hỏi vừa rồi của đám người Diệp Tuần với Quý Nhiêu, cơ bản đã đoán ra người đàn ông ngồi bên tay phải Quý Nhiêu lúc này chính là người mà Quý Nhiêu gọi tên trong mơ - Thương Ngôn Tân.
Ánh mắt cô ấy nhìn Thương Ngôn Tân, lại nhìn Quý Nhiêu cúi đầu không nói, lặng lẽ lấy điện thoại di động, gửi tin nhắn WeChat cho Quý Nhiêu.
[Đẹp trai.]
[Thảo nào trong mơ cậu đều gọi tên anh ấy.]
[Nếu anh ấy không phạm sai lầm nghiêm trọng gì thì cho anh ấy một cơ hội.]
[Để ý đến anh ấy, mau, nói chuyện với anh ấy, đừng không để ý đến anh ấy.]
Quý Nhiêu nhìn tin nhắn cô ấy gửi tới, dở khóc dở cười.
Quan niệm về phương diện tình cảm của Từ Tĩnh Viện và cô là hai thái cực, cô ấy vẫn có khát vọng hôn nhân, cùng người mình yêu xây dựng một gia đình yên ổn hạnh phúc, cho dù là bạn trai bên nhau tám năm vì muốn trèo lên thiên kim nhà giàu mà không chút do dự vứt bỏ cô ấy ở đường phố nước Pháp, cô ấy vẫn tràn ngập khát khao đối với tình yêu tốt đẹp.
Bà Tạ không nghĩ tới Thương Ngôn Tân lại thật sự có vị hôn thê, bà ngồi ở đối diện, Quý Nhiêu vừa tới bà liền nhìn thấy, chỉ là lúc ấy vẫn chưa nghĩ đến việc cô và Thương Ngôn Tân ở bên nhau, nghĩ đến mình vừa mới muốn giới thiệu em họ của mình cho Thương Ngôn Tân ở trước mặt Quý Nhiêu, trên mặt có chút xấu hổ, lập tức giải thích với Quý Nhiêu: “Tôi vốn là người luôn biết nắm bắt thời cơ, nhìn thấy tổng giám đốc Thương ngọc thụ lâm phong(*), liền nhịn không được muốn kéo dây tơ hồng, nhất thời lại quên người giống như tổng giám đốc Thương tất nhiên sớm gặp được người tốt, quả nhiên, cô Quý xinh đẹp cùng tổng giám đốc Thương thật là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.”
(*) ngọc thụ lâm phong: nói về người đàn ông thanh cao, ý chí sắt đá
Quý Nhiêu không biết nói gì chỉ khẽ gật đầu, khóe miệng gợi lên một nụ cười lễ phép.
Rất rõ ràng, bà Tạ tin lời Diệp Tuần nói với bà, cảm thấy cô chính là người vợ chưa cưới trong miệng Thương Ngôn Tân.
Mà Thương Ngôn Tân nói không biết vợ chưa cưới đã đi đâu, người đó hẳn là cô.
Nghĩ tới đây, theo bản năng Quý Nhiêu ngẩng đầu nhìn về phía Thương Ngôn Tân, dường như nhận ra tầm mắt của cô, anh hơi nghiêng đầu, tầm mắt giống như thờ ơ quét về phía cô.
Bốn mắt nhìn nhau, ngực Quý Nhiêu đập mạnh vài cái, nhưng rất nhanh, Thương Ngôn Tân thu hồi tầm mắt, dường như cái nhìn không chút để ý kia là nhìn về phía người khác chẳng may đảo qua cô.
Thương Ngôn Tân gầy đi, khí chất thâm thúy trầm ổn tản ra sự xa cách nhàn nhạt, ánh mắt nhìn cô rất lạnh lùng, như là đang nhìn người xa lạ.
Trong lòng Quý Nhiêu có những cảm giác khó tả, ngực dâng lên một cảm lạnh lẽo, rầu rĩ, nhưng lại cảm thấy theo lý nên như thế, chia tay gặp lại vốn nên coi nhau là người xa lạ.
Nhưng tại sao trong lòng cô lại khổ sở chứ, cô đang khổ sở cái gì, có tư cách gì khổ sở.
Hơn nửa năm không gặp, gặp lại dường như đã qua mấy đời.
Quý Nhiêu thở dài, dời tầm mắt đi chỗ khác làm như không có việc gì.
Cả bữa tiệc, Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân không nói câu gì, người thường đều có thể nhìn ra hai người có vấn đề. Đám người Tạ Tri Tụng và Diệp Tuần lại giống như hoàn toàn không nhìn ra bầu không khí khác với người yêu bình thường giữa cô và Thương Ngôn Tân, nhìn Quý Nhiêu một người gọi chị dâu, một người gọi em dâu, hoàn toàn vẫn coi cô là bạn gái của Thương Ngôn Tân, bảo cô có thời gian thì cùng Thương Ngôn Tân tụ tập với bọn họ.
Quý Nhiêu mỉm cười gật đầu với lời nói của bọn họ mà không xác thực rõ ràng cô và Thương Ngôn Tân đã chia tay, vì như vậy sẽ khiến mọi người ngại ngùng mất hứng.
Toàn bộ quá trình Từ Tĩnh Viện ngồi ở bên cạnh Quý Nhiêu, yên lặng nhìn cô dâu chú rể hoàn thành buổi lễ với sự chúc phúc của tất cả quan khách, cũng không vì trả thù chú rể mà cố ý đi mời rượu cô dâu chú rể và nói thiệp mời là chú rể đưa cô ấy như kế Quý Nhiêu bày, ngay cả khi cô dâu chú rể tay trong tay đến bàn này mời rượu, cô ấy cũng bình tĩnh không nói câu nào, giống như chính là một quan khách bình thường tới tham gia tiệc cưới.
Nhưng bề ngoài kiên cường rốt cuộc không chống đỡ được lâu, yến tiệc vừa kết thúc hốc mắt Từ Tĩnh Viện liền đỏ lên, nhanh chóng đứng dậy rời tiệc. Quý Nhiêu nhanh chóng cầm túi lên vội vàng chào hỏi đám người Diệp Tuần, ánh mắt xẹt qua Thương Ngôn Tân, dừng một chút, thấy anh không có phản ứng gì, ngay cả lời tạm biệt cô cũng không nói nữa, đứng dậy đi theo phía sau Từ Tĩnh Viện.
Có lẽ là sợ nếu rơi nước mắt thì quá xấu hổ nên Từ Tĩnh Viện chạy rất nhanh, chạy vào hướng nhà vệ sinh. Quý Nhiêu mang giày cao gót chạy theo cô ấy, lúc quẹo cua cô đụng phải một người.
“Tôi xin lỗi.” Đối phương nói xin lỗi trước, giọng nói lạnh lùng có chút quen thuộc.
“Hành Châu.”
Quý Nhiêu ngẩng đầu, thấy rõ mặt đối phương, cười khanh khách chào hỏi.
Trải qua việc ăn cơm cùng bàn với Thương Ngôn Tân thì việc gặp Tề Hành Châu ở đây, Quý Nhiêu cũng không có gì bất ngờ.
Ngũ quan Tề Hành Châu không có gì thay đổi, nhưng nhóc đầu vàng đã trở thành nhóc đầu đen, trên tai không đeo khuyên tai, phong cách ăn mặc cũng hoàn toàn khác với lúc trước, tay áo ngắn màu đen đơn giản, sạch sẽ, đầy năng lượng.
Cậu ta cụp mắt nhìn cô, trong ánh mắt không có nửa phần quen thuộc, thậm chí sau khi thấy rõ mặt cô thì lại lui về phía sau một bước, nhíu mày, vẻ mặt xa lạ: “Chị là ai vậy?”
Trong nháy mắt, Quý Nhiêu liền hiểu rõ, mỉm cười, không nói thêm gì, nhấc chân vòng qua bên cạnh cậu ta.
“Đứng lại.”
Đi chưa được mấy bước, Tề Hành Châu gọi cô lại: “Ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, có người không biết điều như chị hay sao?”
Quý Nhiêu quay đầu lại, cười xin lỗi cậu ta: “Ngại quá, va phải cậu rồi.”
Tề Hành Châu lạnh mặt: “Cũng chỉ là va vào tôi thôi sao, không có lời xin lỗi nào khác muốn nói?”
Ánh mắt sâu thẳm của Tề Hành Châu nhìn chằm chằm vào mặt cô, mang theo oán niệm.
Ngũ quan của cậu ta rất giống Thương Ngôn Tân, nhất là ánh mắt, chỉ là Thương Ngôn Tân chưa bao giờ dùng loại ánh mắt dỗi hờn lên án này nhìn chằm chằm cô.
Quý Nhiêu thở dài: “Không phải em không nhận ra chị là ai sao?”
Tề Hành Châu cười lạnh: “Lời tức giận của tôi, chị nghe không ra?”
Quý Nhiêu: “Nghe ra rồi.”
Tề Hành Châu: “Nghe ra mà chị còn làm như chẳng có gì, cười vui cợt nhả, bạc tình bạc nghĩa, phụ lòng tôi lúc trước còn giúp chị theo đuổi cậu của tôi, theo đuổi đươc rồi thì liền đá đi, chị xứng với cậu tôi sao?"
Quý Nhiêu mím môi, trầm mặc nhìn cậu ta.
Tề Hành Châu lạnh lùng: “Sao không nói lời nào, không phải chị giỏi nhất điều đó sao?”
“Hành Châu.”
Tề Hành Châu đang vô cùng tức giận trừng mắt nhìn Quý Nhiêu thì phía sau lưng, Thương Ngôn Tân đi tới.
Quý Nhiêu và Tề Hành Châu đồng loạt nhìn về phía Thương Ngôn Tân.
Thương Ngôn Tân không nhìn Quý Nhiêu, vừa tới, tầm mắt liền dừng ở trên người Tề Hành Châu, bàn tay vỗ vào gáy cậu ta, giọng bình tĩnh mang theo dạy dỗ: “Từ rất xa đã nghe thấy cháu la hét, không biết lễ phép, xin lỗi cô Quý đi.”
Quý Nhiêu bị một tiếng gọi này của anh khiến cho tâm tình phức tạp: “Không cần xin lỗi.”
Thương Ngôn Tân nhìn Tề Hành Châu, khóe miệng nhếch lên cười nhạt: “Bạn nhỏ không hiểu chuyện đã khiến cô Quý chê cười.”
“Hành Châu, mau xin lỗi.”
Thương Ngôn Tân lại yêu cầu Tề Hành Châu xin lỗi.
Tề Hành Châu không phục, hừ một tiếng: “Xin lỗi một người lừa đảo vô lương tâm làm gì.”
Vừa dứt lời, gáy lại bị đánh một cái.
Lần này Thương Ngôn Tân nặng tay hơn rất nhiều, trầm giọng: “Xin lỗi.”
Tề Hành Châu hừ hừ, nâng cằm lên, lỗ mũi hướng lên trời, ánh mắt cũng không nhìn Quý Nhiêu, nói xin lỗi hoàn toàn miễn cưỡng: “Cô Quý, xin lỗi.”
Thái độ của hai cậu cháu đối với Quý Nhiêu cũng xa cách như nhau.
Quý Nhiêu dời tầm mắt khỏi người Thương Ngôn Tân, nuốt chua xót vào trong cổ họng: “Không sao.”
Cô xoay người đi về phía nhà vệ sinh mà Từ Tĩnh Viện đi tới, phía sau truyền đến tiếng Tề Hành Châu than thở khó chịu: “Cậu, cậu còn bảo vệ cho chị ấy, chị ấy căn bản không thèm để ý đến cậu.”
Mắt Quý Nhiêu lóe lên một chút, tiếp tục đi về phía trước.
Sau vài bước, bóng dáng đi vào phòng vệ sinh, tiếng nước chảy ào ào của bồn rửa mặt phủ kín âm thanh bên ngoài, Quý Nhiêu không nghe thấy tiếng Thương Ngôn Tân và Tề Hành Châu nói chuyện nữa.
Từ Tĩnh Viện đứng trước bàn rửa tay soi gương trang điểm lại, vành mắt hồng hồng, xem ra đã khóc rống một hồi, giải tỏa xong thì tiếp tục bước đi. Cô ấy hít một hơi thật sâu giống như trút được gánh nặng, bỏ đồ trang điểm vào trong túi, kéo cánh tay Quý Nhiêu, nói: “Đi thôi.”
Quý Nhiêu không nhúc nhích, nói: “Đợi lát nữa.”
“Trốn?” Từ Tĩnh Viện nhìn ra vẻ mặt cô không đúng, ghé vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Thương Ngôn Tân?”
Sức lực trong cơ thể Quý Nhiêu dường như từng chút từng chút bay đi, hơi thở phập phồng, gật đầu.
Lúc từ trong phòng vệ sinh đi ra, trên hành lang đã không thấy bóng dáng Thương Ngôn Tân và Tề Hành Châu.
Trên đường trở về, Từ Tĩnh Viện mới hỏi Quý Nhiêu: “Thương Ngôn Tân là chồng sắp cưới của cậu?”
Quý Nhiêu tựa vào ghế, thờ ơ: “Hôn ước hủy rồi, chia tay.”
“Thật sao?” Từ Tĩnh Viện hoài nghi nhìn cô.
Quý Nhiêu buồn cười: “Chia tay còn có cái gì mà thật hay giả.”
“Nhưng tớ thấy bạn bè bên cạnh anh ấy không cảm thấy hai người đã chia tay, người này người kia còn gọi chị dâu, em dâu.” Từ Tĩnh Viện phân tích: “Điều này chứng tỏ anh ấy chưa bao giờ nói với người ngoài chuyện hai người chia tay. Một người đàn ông sau khi chia tay còn ngụy trang mình thành dáng vẻ không chia tay, chứng tỏ trong lòng anh ấy có cậu, đang chờ cậu quay lại.”
Quý Nhiêu liếc cô ấy một cái, cười nói: “Cậu không thấy hôm nay anh ấy không để ý đến tớ sao? Đừng đoán tâm tư của anh ấy, tớ và anh ấy đã hơn nửa năm chưa gặp mặt.”
“Đó là bởi vì hai người đã chia tay, là cậu đá anh ấy đi.”
Từ Tĩnh Viện nói trúng tim đen.
Quý Nhiêu từ từ thở dài: “Về mặt tình cảm, tớ không xứng với anh ấy.”
“Anh ấy phạm sai lầm gì sao? Cậu muốn chia tay với anh ấy?” Từ Tĩnh Viện tò mò.
Quý Nhiêu mím môi, nhất thời không biết nói từ đâu.
Từ Tĩnh Viện nói: "Hôm nay tuy rằng anh ấy không nói với cậu câu nào nhưng tớ có thể nhìn ra, trong lòng anh ấy có cậu, xem ra cậu đối với anh ấy cũng là dư tình chưa dứt, rốt cuộc vì sao cậu lại muốn chia tay với anh ấy?"
Quý Nhiêu trầm mặc một lát, thở dài thật sâu: “Tớ vẫn luôn là một người kiên định theo chủ nghĩa không kết hôn.”
Vốn dĩ Quý Nhiêu định niêm phong hoàn toàn đoạn quá khứ cùng Thương Ngôn Tân trong trí nhớ, sẽ không nhắc tới với bất kỳ ai, nhưng có lẽ là hôm nay gặp Thương Ngôn Tân làm cho lòng cô dao động, làm cho cô nhịn không được mà thổ lộ hết.
Cô kể lại chuyện mình chủ động tiếp cận Thương Ngôn Tân với Từ Tĩnh Viện: "Lúc đó, tớ không cảm thấy trong lòng anh ấy thích tớ bao nhiêu. Từ lúc tớ chủ động tiếp cận anh ấy đến khi tớ muốn rời đi chỉ có ba tháng ngắn ngủi. Anh ấy là người trầm ổn lý trí như vậy, cần gì phải nhất định có tớ. Tớ cảm thấy anh ấy không cho tớ rời đi chỉ là bởi vì kiêu ngạo của anh ấy không cho phép anh ấy bị một cô gái lừa gạt như vậy. Anh ấy không dễ dàng tha thứ được, cho nên mới nhất định phải giữ tớ lại. Anh ấy lắp đặt hệ thống định vị trên điện thoại di động của tớ, uy h**p tớ, anh ấy không thèm để ý trong lòng tớ nghĩ như thế nào, anh ấy chỉ cần tớ ở bên cạnh anh ấy. Tớ cảm thấy anh ấy đối với tớ hầu như chỉ là h*m m**n chiếm hữu. Cho dù anh ấy đối xử với tớ như thế nào nhưng riêng trong chuyện chia tay này, anh ấy không đồng ý thì tớ nhất định không chia tay được, tớ cảm thấy như vậy rất không công bằng. Vì vậy, khi ở bên cạnh anh ấy, tớ đã suy nghĩ về việc làm thế nào để tớ có thể rời khỏi anh ấy và thoát khỏi sự kiểm soát của anh ấy."
“Sau đó thì sao?” Từ Tĩnh Viện hỏi.
Quý Nhiêu nở nụ cười, nói: “Sau đó tớ làm vỡ bình hoa, đứng trên mảnh sứ vỡ, dùng chính mình uy h**p anh ấy, anh ấy... không chút do dự liền đồng ý để tớ đi. Đến lúc đó tớ mới biết được, thì ra anh ấy thật sự rất thích tớ, nhiều hơn tớ nghĩ rất nhiều.”
Từ khi còn rất nhỏ Quý Nhiêu đã biết, việc đem chính bản thân ra để uy h**p chỉ có tác dụng đối với người quan tâm mình.
Nếu như anh không quan tâm cô thì cho dù cô làm ra việc đầu rơi máu chảy ở trước mặt anh, anh cũng không bị dọa sợ.
Anh không chút do dự, sợ cô bị thương, là bởi vì anh thật sự rất quan tâm cô.
Cô lại dùng phương thức đó, làm tổn thương anh một cách sâu sắc.
Trở lại khách sạn, còn chưa tới ba giờ chiều, Quý Nhiêu cũng đã cảm thấy kiệt sức, vào phòng tắm tắm rửa sơ qua rồi nói với Từ Tĩnh Viện mình không ăn cơm tối, sau đó xốc chăn lên giường, trùm đầu ngủ.
Cô ngủ thiếp đi, trong mơ liền xuất hiện một đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Quý Nhiêu bừng tỉnh từ giấc mơ, nhắm mắt lại, một lần nữa thử đi vào giấc ngủ.
Lăn qua lộn lại, nhiều lần trong mơ đều bị ánh mắt lạnh như băng kia đánh thức.
Lúc mở mắt ra, lông mi ướt sũng, Quý Nhiêu trở mình, vùi hai má vào trong gối, rốt cuộc nhận rõ sự thật, cô không có cách nào không quan tâm đến ánh mắt lạnh lùng của Thương Ngôn Tân. Hơn nửa năm, cô đến nhiều nơi như vậy, ngắm nhiều phong cảnh như vậy, nhưng cô không thể dừng lại vì một khi dừng lại, cô sẽ nhớ tới anh.
Cô thật sự nhớ anh.
Ngủ không yên, Quý Nhiêu nằm thẳng trên giường, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà.
Mặt trời treo trên không trung ngoài cửa sổ hạ xuống từng chút một, dần dần ẩn nấp dưới đường chân trời.
Ánh sáng trong phòng ngủ dần dần biến mất, cho đến khi cả căn phòng đều chìm vào bóng tối. Quý Nhiêu không bật đèn, mở to hai mắt, lẳng lặng nhìn căn phòng tối tăm.
Không biết qua bao lâu, điện thoại di động trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, Quý Nhiêu đưa tay cầm điện thoại lên nhìn màn hình hiển thị, có chút không ngờ tới.
Là Tề Hành Châu gọi tới, người ban ngày vừa mắng cô bạc tình bạc nghĩa, nhìn thấy cô thì giả bộ không quen.
Quý Nhiêu nhận điện thoại, bên kia trong nháy mắt truyền đến giọng nói mệt mỏi của Tề Hành Châu: “Chị gái nhỏ”.
Cậu ta lại gọi cô là chị gái nhỏ.
“Chị đối xử với cậu của em như vậy, thật sự không có một chút áy náy nào sao?”
Quý Nhiêu không nói gì.
Tề Hành Châu cười lạnh một tiếng: “Quên đi, không có gì để nói với loại phụ nữ không có lương tâm như chị, cho dù cậu tôi xảy ra chuyện gì, chị cũng sẽ không có bất cứ đau khổ nào, cứ đi chơi vui vẻ ở trời nam biển bắc như vậy tiếp đi.”
Quý Nhiêu nhạy bén nhận ra lời này không đúng lắm, giọng nói run rẩy: “Thương Ngôn Tân xảy ra chuyện gì sao?”
Tề Hành Châu trầm mặc một lát: “Xem như tôi chưa gọi cú điện thoại này, xảy ra chuyện gì cũng không cần chị quan tâm, cậu tôi... cậu cũng không muốn gặp chị.”
“Hành Châu.” Quý Nhiêu luống cuống: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Quý Nhiêu vứt điện thoại di động xuống là bật khóc ngay lập tức, lảo đảo từ trên giường đi xuống, tùy tiện thay quần áo, tóc cũng chưa chải, cứ thế tóc tai bù xù, mang dép lê chạy ra ngoài.
Từ Tĩnh Viện nghe thấy cô khóc, từ trong phòng ngủ chạy ra, thấy tình huống của cô không ổn, cô ấy cũng chưa kịp chải tóc, tóc tai bù xù chạy theo phía sau cô.
Từ khách sạn đến bệnh viện Thương Ngôn Tân nằm, đi xe hơn một giờ, Quý Nhiêu khóc hơn một giờ, không ngừng thúc giục tài xế nhanh lên một chút, thúc giục đến khàn cả cổ họng.
Cô sợ sẽ không bao giờ gặp lại Thương Ngôn Tân nữa.
Thương Nguyên Đạt – anh trai cả Thương Ngôn Tân phong lưu nhiều năm, thay tình nhân nhiều như thay áo, lần này đá trúng tấm sắt.
Người vợ thứ tám của ông ta vừa mới sinh không lâu, ông ta liền nhanh chóng ly hôn để chuẩn bị cưới người kế tiếp, người vợ thứ tám ghi hận trong lòng, không biết là tỉ mỉ bày ra hay là tức thì nảy lòng tham, lái xe đụng vào xe Thương Nguyên Đạt.
Lúc ấy Thương Ngôn Tân lại ngồi cùng một chiếc xe với Thương Nguyên Đạt, bị Thương Nguyên Đạt làm cho liên lụy, chưa biết sống chết ra sao.
Xe đến bệnh viện, từ trên xe bước xuống, Quý Nhiêu lau nước mắt, đi theo người Tề Hành Châu phái tới đón cô đến phòng bệnh.
Hơn hai giờ sáng, trên hành lang không có nhiều người, Quý Nhiêu đi vào phòng bệnh liền nhìn thấy Thương Ngôn Tân nằm trên giường bệnh, mặc quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng, trên đầu quấn một miếng băng gạc, nhắm mắt lại, môi trắng bệch. Cô đi vào anh cũng không mở mắt, thoạt nhìn hoàn toàn không có sức sống gì.
Quý Nhiêu đè nén nỗi đau đớn trong lòng, sắc mặt trắng bệch, nắm lấy cổ tay Tề Hành Châu, môi run rẩy: “Anh ấy sẽ chết sao?”
Ánh mắt Tề Hành Châu phức tạp, còn chưa nói gì, Quý Nhiêu đã khóc lóc thảm thiết, nhào về phía Thương Ngôn Tân trên giường bệnh.
Khóc hơn hai giờ, nước mắt Quý Nhiêu cũng sắp khô, trên giường bệnh, mí mắt Thương Ngôn Tân vẫn không nhúc nhích.
Tề Hành Châu đứng bên kia giường bệnh, cúi đầu nhìn cậu, buồn bực, hoang mang, khó hiểu.
Sao cậu vẫn chưa tỉnh.
Gọi điện thoại cho Quý Nhiêu bảo cô tới, là cậu ta tự ý làm, không hỏi ý kiến anh. Anh tiếp đối tác mấy ngày liên tục, không biết có phải bởi vì hôm nay gặp Quý Nhiêu hay không mà buổi tối ở nhà họ Tề anh uống không ít rượu, lại gặp tai nạn xe cộ, mệt đến mức ngủ quên trên giường bệnh rất lâu sau khi băng bó vết thương.
Chuyện tai nạn xe cộ, cậu ta chỉ nói với Quý Nhiêu nửa đoạn đầu là người vợ thứ tám của cậu cả ghi hận trong lòng, lái xe đâm mạnh vào xe của cậu cả nhưng không nói cụ thể, phía sau xe của c** nh* có xe bảo vệ đi theo, sau khi nhận ra chiếc xe kia có ý đồ đâm vào thì liền tăng tốc ép chiếc xe kia dừng lại, chỉ là tình huống lúc ấy nguy cấp, người lái xe của c** nh* nhanh chóng né tránh làm xảy ra chút va chạm với xe bên cạnh.
Cậu cả xuống khỏi xe vẫn nhảy nhót vui vẻ, chỉ là c** nh* lúc ấy quá mệt mỏi nên ngủ ở trên xe, thân xe rung lắc dữ dội đập vào đầu c** nh*.
Bác sĩ nói không sao cả.
Nhưng Quý Nhiêu nằm sấp trên người anh khóc hơn hai giờ rồi mà anh vẫn không tỉnh nên khiến Tề Hành Châu cũng hoang mang, theo bản năng đưa tay xem hơi thở của Thương Ngôn Tân.
Quý Nhiêu với đôi mắt mông lung nhìn thấy Tề Hành Châu dò hơi thở của Thương Ngôn Tân thì càng thêm sụp đổ, tay cũng không dám đặt dưới mũi Thương Ngôn Tân, chỉ dám hỏi Tề Hành Châu: “Có phải tình trạng xấu đi không?”
Quý Nhiêu khàn cả giọng: “Gọi bác sĩ đi.”
Nước mắt như suối tuôn rơi xuống cổ Thương Ngôn Tân, Thương Ngôn Tân đột nhiên mở mắt, cụp mắt nhìn Quý Nhiêu đang nằm sấp trên người mình khóc đến sắp ngất xỉu, nhất thời còn chưa phân rõ đây là ở trong mơ hay là hiện thực.
Tề Hành Châu bên cạnh nháy mắt ra hiệu với anh.
Thương Ngôn Tân đoán ra là chuyện gì, đưa tay ôm lấy lưng Quý Nhiêu.
Quý Nhiêu đang khóc, đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười của Thương Ngôn Tân: “Bạn nhỏ, ngập chùa Kim Sơn rồi.(*)”
(*)水漫金山: thành ngữ dựa trên câu truyện truyền thuyết ở Trung Quốc, để cứu chồng mình khỏi tay hòa thượng Pháp Hải, người vợ đã làm nước ngập cả chùa Kim Sơn.