Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 59

Thương Ngôn Tân nói xong câu đó, tay rời khỏi người Quý Nhiêu, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Trên mặt đất hỗn độn, Quý Nhiêu ngồi ở trên giường, vết thương trên hai bàn chân còn đang chảy máu ra ngoài, vết thương không tính là rất sâu, bởi vì cô còn chưa bắt đầu hạ quyết tâm dùng sức mà anh đã thỏa hiệp.

Nói không nên lời trong lòng là cảm giác gì, giữa cô và anh, là cô trêu chọc anh trước. Ban đầu trong lòng cô có áy náy, cô trêu chọc anh, anh muốn kết hôn, cô lại không muốn kết hôn. Dần dần, cô cảm thấy ấm ức và bất lực. Giữa cô và anh, chỉ cần anh không nói kết thúc, cô vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi bàn tay anh, anh có thể làm bất cứ chuyện gì với cô, anh nói cô không đi được, cô nhất định không đi được.

Cô cảm thấy như vậy rất không công bằng, cô không thích cảm giác bị trói buộc như vậy.

Vết thương ở chân mặc dù không phải quá nghiêm trọng nhưng đi lại một mình cũng không tiện, Quý Nhiêu hít sâu một hơi, gọi điện thoại cho Tô Duyệt Nghiên, bảo cô ấy tới đón mình.

Tô Duyệt Nghiên kinh ngạc: “Thương Ngôn Tân đồng ý cho cậu dọn ra khỏi chỗ anh ấy sao? Anh ấy đồng ý chia tay sao?”

Quý Nhiêu ừ một tiếng, nói: "Anh ấy đồng ý chia tay.”

Nói xong, Thương Ngôn Tân từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, trong tay xách một hòm thuốc, sắc mặt bình thản, nhìn không ra cảm xúc gì.

Tầm mắt Quý Nhiêu đảo qua hòm thuốc trong tay anh, ánh mắt lóe lên, nói chuyện điện thoại với Tô Duyệt Nghiên bất giác nhẹ nhàng: “Cậu mau tới đây nhé, tớ ở đây chờ cậu.”

Tắt điện thoại di động, Thương Ngôn Tân đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, mở hòm thuốc ra, bàn tay ấm áp cầm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô.

Quý Nhiêu quơ chân trốn một chút: “Không cần.”

Thương Ngôn Tân không trả lời, khóe miệng mím thành một đường, nắm chặt cổ chân cô, nâng lòng bàn chân lên, kiểm tra vết thương.

“Thương Ngôn Tân, thật sự không cần, em tự làm.”

Hai tay Quý Nhiêu chống giường xê dịch sang bên cạnh, toàn bộ quá trình Thương Ngôn Tân không mở miệng nói chuyện, vặn mở bình thuốc, lấy tăm bông chấm thuốc, lại lần nữa bắt lấy cổ chân cô, nhẹ nhàng lau vết thương cho cô.

Nước thuốc thấm qua miệng vết thương, Quý Nhiêu đau đến co rúm lại, mặt Thương Ngôn Tân không chút thay đổi, động tác tay cầm tăm bông bôi thuốc càng nhẹ hơn, các khớp bàn tay nắm cổ chân cô hơi trắng.

Bầu không khí trong phòng trở nên ngưng trệ, Thương Ngôn Tân xử lý vết thương trên chân cô xong, đứng lên, đặt hòm thuốc lên tủ, sau đó im lặng đứng bên cạnh tủ.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào phòng, rơi vào trên người anh, kéo bóng dáng của anh rất dài, có vẻ tiêu điều.

Hai người một người đứng, một người ngồi, không ai mở miệng nói chuyện.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, trên điện thoại di động Quý Nhiêu cũng nhận được tin nhắn của Tô Duyệt Nghiên, nói người đã tới cửa.

Quý Nhiêu ngước mắt nhìn về phía Thương Ngôn Tân, môi khẽ nhúc nhích, cảm giác như sắp không nói được nữa, hắng giọng, giọng rất nhẹ, không có chút khí lực gì: “Thương Ngôn Tân, có thể phiền anh mở cửa giúp em không?”

Ánh mắt sâu thẳm của Thương Ngôn Tân nhìn về phía cô, không trả lời.

Quý Nhiêu cho rằng anh muốn từ chối giúp mình mở cửa, cũng không nói thêm gì, mũi chân thò xuống đất, đang muốn xuống đất tự mình mở cửa thì Thương Ngôn Tân đột nhiên đi tới, trên tay đưa cho cô một bình ước nguyện màu hồng nhạt.

Quý Nhiêu khó hiểu nhìn anh.

“Xin lỗi, bình ước nguyện của em, anh không treo lên cây cho em.” Giọng Thương Ngôn Tân nhạt nhẽo: “Trả lại cho em, chúc em tự do tự tại cả đời.”

Ngón tay Quý Nhiêu run lên, giọng nói cũng không tự chủ được: “Xin lỗi, Thương Ngôn Tân.”

Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh nữa: “Xin lỗi anh.”

“Không cần xin lỗi.” Thương Ngôn Tân cầm cổ tay cô, nhét bình ước nguyện vào trong tay cô, giơ tay lên trước đỉnh đầu cô, ngón tay dừng một chút rồi thu tay lại, lạnh lùng nói: “Em đã sớm nói với anh, em đối với anh đều là tình cảm vờ vịt, không có nửa phần chân tình, em vẫn tuân theo trái tim mình, là anh cố chấp cưỡng cầu.”

Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của anh ẩn chứa mệt mỏi, hình như có rất nhiều điều muốn nói nhưng anh không nói nữa, xoay người đi mở cửa cho Tô Duyệt Nghiên.

Mảnh sứ vỡ đầy đất còn chưa thu dọn, Tô Duyệt Nghiên đi vào nhìn hai chân cô quấn như bánh chưng, trên mảnh sứ vỡ còn dính máu, tưởng Thương Ngôn Tân động tay động động chân với cô làm cô bị thương, cô ấy giận tím mặt, giọng điệu cao lên vài độ: “Chuyện gì đã xảy ra vậy, Thương Ngôn Tân đánh cậu sao?”

Tô Duyệt Nghiên quay đầu muốn đi tìm Thương Ngôn Tân tính sổ, Quý Nhiêu gọi cô ấy lại: “Không, anh ấy không đánh tớ.”

Tô Duyệt Nghiên cho rằng cô bảo vệ Thương Ngôn Tân: “Anh ấy không đánh cậu thì làm sao cậu thế này?”

Quý Nhiêu: "Chính tớ, tớ tự đập bình hoa rồi giẫm lên.”

Tô Duyệt Nghiên sửng sốt vài giây, sau đó mới muộn màng phản ứng lại, Quý Nhiêu dùng biện pháp này để Thương Ngôn Tân đồng ý chia tay với cô, lời nói ngập ngừng trong giây lát.

Quý Nhiêu đưa tay về phía cô ấy: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, để người ta vào giúp tớ chuyển đồ đi.”

Sau khi Thương Ngôn Tân đi ra ngoài mở cửa cho Tô Duyệt Nghiên thì không thấy bóng dáng nữa. Quý Nhiêu ngồi ở trên giường, nhìn tài xế và vệ sĩ mà Tô Duyệt Nghiên phái tới lần lượt chuyển hành lý của mình ra ngoài, đáy lòng đè nén một cảm giác nặng nề.

Đồ đạc của cô rất nhiều, phần lớn đều là đồ chơi nhỏ mà Thương Ngôn Tân mua cho cô xả stress, cô không cảm thấy quà tặng sau khi chia tay cũng phải trả lại, toàn bộ đồ đạc đều được đóng gói mang đi.

Bác Cảnh Công Quán bên này cô có một căn nhà ngay trên tầng của Thương Ngôn Tân nhưng sau khi chia tay nhất định không thể ở căn nhà này, Quý Nhiêu bảo người ta chuyển đồ đến Nguyệt Chiêu Loan.

Chân cô bị thương, tạm thời không thể bắt đầu kế hoạch du lịch, ở Nguyệt Chiêu Loan dưỡng thương hơn nửa tháng.

Hơn nửa tháng này Tô Duyệt Nghiên đều ở cùng cô tại Nguyệt Chiêu Loan, ngoại trừ hôm đón cô từ Bác Cảnh Công Quán hỏi vài câu về chuyện chia tay giữa cô và Thương Ngôn Tân thì sau đó cũng không hỏi thêm tình huống cụ thể giữa cô và Thương Ngôn Tân là như thế nào.

Sau khi vết thương lành, Quý Nhiêu lập tức bắt đầu chuyến du lịch của mình, đây là kế hoạch cô đã lên từ lâu, sau khi tốt nghiệp muốn đi du lịch vòng quanh thế giới.

Trạm thứ nhất vẫn là Phần Lan, mùa tuyết ở Phần Lan vô cùng dài, bây giờ đi vẫn kịp.

Quê hương của ông già Noel danh xứng với thực, cảnh tuyết mênh mông vô bờ giống như tiên cảnh nhân gian, Quý Nhiêu ở đây hơn một tháng mới chuyển đến thành phố tiếp theo.

Hơn nửa năm trôi qua nhưng Quý Nhiêu vẫn ở trong chuyến hành trình của mình, có nhiều chỗ ở lâu một chút, có nhiều chỗ ở ngắn một chút, có đôi khi hôm nay còn ở Tây Ban Nha xem biểu diễn đấu bò, ngày mai liền bay tới công viên Keukenhof Hà Lan ngắm hoa tulip.

Chuyến đi của cô hầu như không có kế hoạch gì, muốn đi đâu thì đi.

Đi qua rất nhiều nơi, ngắm phong cảnh thế giới, kết giao rất nhiều bạn bè, phần lớn đều là tình cờ gặp gỡ, gặp nhau trong du lịch thì cùng đi một đoạn, sau đó ai đi đường nấy, mỗi người đi một ngả.

Cuộc sống được sắp xếp rất phong phú, cô rất thích cảm giác tự do đi du lịch như vậy, bởi dần dần cô có chút sợ hãi những lúc rảnh rỗi, những lúc rảnh rỗi nhịn không được mà nhớ tới một số người, một số chuyện.

Nhưng chuyến du lịch nào chung quy rồi cũng phải kết thúc, thời điểm tháng Tám, Quý Nhiêu nhận được lời mời của mẹ, đi Italy tham gia tiệc rượu đầy tháng của em trai mới sinh, chính thức kết thúc chuyến du lịch của mình.

Ở Italy gần nửa tháng, Quý Nhiêu và Từ Tĩnh Viện cùng nhau về nước.

Từ Tĩnh Viện là bạn mà Quý Nhiêu quen ở một quán bar ở Pháp, lúc ấy Từ Tĩnh Viện mới vừa chia tay với bạn trai cũ, đến quán bar mượn rượu giải sầu, bị một tên háo sắc trong quán bar theo dõi, gặp phải kẻ b**n th**. Quý Nhiêu giúp cô ấy, sau đó chuyến du lịch một mình của Quý Nhiêu liền có thêm một người bạn. Từ Tĩnh Viện đi cùng cô, quê hương của Từ Tĩnh Viện ở Hải Thành, điểm đến lần này hai người về nước chính là quê hương của Từ Tĩnh Viện.

Quý Nhiêu nhận thức rất rõ ràng, cô cũng không phải là người lăn lộn trong thương trường, cô không thể chịu đựng được những quy tắc ngầm có thể tồn tại trên thương trường. Rất lâu trước đây khi ở bên ngoài phòng sách của Thương Ngôn Tân, cô nhìn thấy anh xử lý chuyện cấp dưới ngoại tình, Quý Nhiêu cũng ý thức rất rõ rằng cô vĩnh viễn không làm được một người sếp đủ tư cách trên thương trường.

May là tiền của cô mấy đời cũng tiêu không hết, cô cũng không cần phải cố gắng lăn lộn ở trên thương trường.

Nhưng cứ như vậy không có việc gì làm cả đời thì lại có vẻ quá mức nhàm chán, trải qua chuyện Từ Tĩnh Viện ở quán bar gặp phải b**n th** nhưng lúc ấy nhân viên phục vụ quán bar đều thờ ơ lạnh nhạt, tên b**n th** còn hung hăng nói con gái đêm hôm khuya khoắt chạy đến quán bar uống rượu không phải là người phụ nữ đứng đắn gì nên cô quyết định mở một quán bar.

Quán bar của cô sẽ làm tốt biện pháp an toàn toàn diện, ở trong quán bar của cô, con gái uống rượu đêm khuya cũng có thể được bảo đảm an toàn, thoải mái mượn rượu giải sầu, nhân viên an ninh của cô sẽ để mắt tới bất kỳ kẻ b**n th** nào có ý định xấu.

Những kế hoạch này trước mắt mới chỉ là một ý tưởng của cô và Từ Tĩnh Viện, nhưng thực hiện cũng không khó khăn, cô có rất nhiều tiền mặt để chi tiêu, không cần lo lắng đến các khách hàng nam vì vậy mà bị thiệt thòi, bồi thường tiền cũng không sao.

“Nhiêu Nhiêu, Nhiêu Nhiêu.”

Quý Nhiêu đang ngủ mơ màng, cảm giác có người nhéo má mình, theo bản năng Quý Nhiêu ôm lấy cánh tay trước mặt, hai má dán vào cánh tay cọ cọ, mềm giọng làm nũng: "Thương Ngôn Tân, buồn ngủ~"

“Thương Ngôn Tân?” Giọng nói bên tai nghi hoặc: “Thương Ngôn Tân là ai?”

Giọng nữ trong trẻo kéo Quý Nhiêu từ trong giấc mộng trở về hiện thực, Quý Nhiêu mở mắt ra, nhìn thấy Từ Tĩnh Viện ghé vào trước giường, một cánh tay bị cô ôm, tay kia kéo cằm, tìm tòi nghiên cứu nhìn cô.

Thấy cô tỉnh lại, hai hàng lông mày Từ Tĩnh Viện nhướng lên, chế nhạo nói: "Đây là nằm mơ thấy đàn ông, nói mau, Thương Ngôn Tân là ai?"

Quý Nhiêu giật mình, lẩm bẩm nói: "Thương Ngôn Tân gì? Cậu đang nói gì vậy?”

Cô chưa bao giờ đề cập với Từ Tĩnh Viện chuyện có liên quan đến Thương Ngôn Tân.

Từ Tĩnh Viện lại nhéo nhéo gương mặt cô: "Đừng giả ngốc, cậu vừa mới nằm mơ gọi tên anh ấy, không phải là tình nhân trong mộng của cậu đấy chứ, hay là, người yêu cũ của cậu?"

Quý Nhiêu nhìn vẻ mặt hóng hớt của Từ Tĩnh Viện, dụi dụi mắt, nói sang chuyện khác: “Cậu đánh thức tớ sớm như vậy làm gì?”

Từ Tĩnh Viện nhớ tới việc chính: “Cậu phải cùng tớ đi dự hôn lễ của Hạ Yến Tường, cậu quên rồi sao?”

Hạ Yến Tường, người yêu cũ của Từ Tĩnh Viện.

Hai tháng trước anh ta dẫn Từ Tĩnh Viện đi Pháp du lịch, trên con phố lãng mạn nhất nước Pháp, khi cô ấy cho rằng đối phương muốn cầu hôn mình thì anh ta đã đề nghị chia tay với cô ấy, nguyên nhân là đại tiểu thư nhà họ Diệp ở Hải Thành nhìn trúng anh ta, cơ hội bày ra ngay trước mắt thì làm sao có thể bỏ qua. Lúc đó anh ta liền quyết định chia tay với Từ Tĩnh Viện, người đã bên anh ta tám năm nhưng là người xuất thân với gia thế bình thường.

Tình cảm tám năm nhưng lại thua trước tiền tài hiện thực, trải qua hai tháng chữa lành, cô ấy chấp nhận rồi nhưng vẫn muốn tận mắt đến hôn lễ để xem, để mở mang đầu óc về đám cưới hào môn thế kỷ, để cho mình càng hết hy vọng.

Đương nhiên Hạ Yến Tường sẽ không gửi thư mời cho cô ấy, nhưng với thân phận của Quý Nhiêu thì việc giúp cô ấy lấy được hai tấm thư mời hôn lễ của nhà họ Diệp là không khó.

Cô dâu là em họ của Diệp Tuần, Diệp Tuần là bạn tốt của Thương Ngôn Tân, lúc Quý Nhiêu đồng ý cùng Từ Tĩnh Viện đi dự đám cưới, cô đã từng do dự nhưng lại thật sự không yên tâm để Từ Tĩnh Viện đi một mình. Hai tháng nay Từ Tĩnh Viện làm thế nào để vượt qua được, cô biết rất rõ. Hôm nay ngoài miệng nói buông bỏ nhưng trong lòng chưa chắc đã thật sự buông xuống được. Một mình đi tham dự hôn lễ khó tránh khỏi sẽ làm ra chuyện gì, nhà họ Diệp giàu sang quyền thế sao có thể để cho một cô gái gia thế bình thường chiếm được lợi.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Quý Nhiêu cũng quyết định đi cùng Từ Tĩnh Viện. Hôn lễ của đại tiểu thư nhà họ Diệp xa hoa không dưới trăm bàn, cho dù Diệp Tuần tới thì cũng chưa chắc sẽ nhìn thấy cô, hơn nữa lúc trước cô và Thương Ngôn Tân đã chia tay dứt khoát. Sau khi dọn ra khỏi nhà Thương Ngôn Tân, cô và anh lập tức không còn bất kỳ quan hệ gì, cô không cần phải trốn tránh ngay cả bạn bè của đối phương.

“Mấy giờ rồi?” Quý Nhiêu đưa tay lấy di động.

Từ Tĩnh Viện nói: "Hơn mười giờ, cậu mau dậy đi, nếu không dậy sẽ không kịp.”

Quý Nhiêu vén chăn xuống giường.

Lúc đánh răng, Từ Tĩnh Viện tựa vào cửa phòng tắm của cô, dùng giọng điệu đùa giỡn nói: "Nhiêu Nhiêu, cậu nói xem hôm nay tớ đến trước mặt mọi người vạch trần chuyện Hạ Yến Tường bắt cá hai tay, Hạ Yến Tường còn có thể lấy được cô gái nhà giàu đó không?”

Quý Nhiêu phun bọt trong miệng ra: "Phải xem đại tiểu thư nhà họ Diệp có yêu đương mù quáng hay không, nếu đại tiểu thư nhà họ Diệp không phải là kiểu người đó thì hôn lễ hôm nay tất nhiên sẽ hủy nhưng nếu cậu làm cho nhà họ Diệp mất mặt trước mặt mọi người thì sau đó nhà họ Diệp sẽ không buông tha cậu. Nếu đại tiểu thư nhà họ Diệp là người yêu đương mù quáng, hôn lễ sẽ không hủy và nhà họ Diệp vẫn sẽ không buông tha cậu. Cuối cùng, cậu và Hạ Yến Tường ở bên nhau tám năm, đại tiểu thư nhà họ Diệp không thể không biết sự tồn tại của cậu, hôn nhân hào môn không tùy tiện như vậy. Khoảnh khắc đại tiểu thư nhà họ Diệp đồng ý kết hôn với Hạ Yến Tường, thông tin của tất cả mọi người trong nhà Hạ Yến Tường từ trên xuống dưới cô ta đều biết, cô ta và Hạ Yến Tường, cá mè một lứa.”

Từ Tĩnh Viện nhún nhún vai: "Được rồi, vì cái mạng nhỏ của tớ, đám cưới này, tớ sẽ không phá nữa.”

Quý Nhiêu: "Đám cưới thì không thể phá nhưng mối thù này chúng ta không thể không trả.”

Từ Tĩnh Viện nhìn cô: "Mưu kế này, xin được tiếp thu.”

Quý Nhiêu nhếch môi: "Trong tiệc cưới, cậu đi mời rượu cô dâu chú rể, nói thiệp mời là chú rể đưa cho cậu.”

Đám cưới này, chú rể vượt qua giai cấp trèo cao, anh ta dám “mời” bạn gái cũ của mình đi tham dự hôn lễ, nhất định không có kết quả tốt.

Hôn lễ bắt đầu lúc mười hai giờ, đi xe từ bên này đến nhà hàng cử hành hôn lễ cần hơn nửa giờ, thời gian không còn sớm, Quý Nhiêu trang điểm đơn giản nhẹ nhàng rồi cùng Từ Tĩnh Viện xuất phát đến nhà hàng tổ chức hôn lễ.

Gia thế cô dâu hiển hách, bao trọn cả nhà hàng, trên đường đi về nhà hàng, xe sang trọng nối liền không dứt.

Đến nhà hàng, Quý Nhiêu và Từ Tĩnh Viện đưa thiệp mời cho bảo vệ kiểm tra, thuận lợi tiến vào phòng tiệc.

Nghi thức hôn lễ còn chưa chính thức bắt đầu, trong phòng tiệc ngồi đầy người, chỗ trống không nhiều lắm, người phụ trách phục vụ khách khứa của nhà họ Diệp dẫn Quý Nhiêu và Từ Tĩnh Viện đi vào, đi qua vài bàn, Quý Nhiêu mới nghe được người phục vụ nói: "Cô Quý, mời ngồi bên này.”

Quý Nhiêu kéo tay Từ Tĩnh Viện, đang muốn đi qua, tầm mắt đột nhiên quét tới vị trí bị người phục vụ che khuất, bước chân dừng lại.

Thương Ngôn Tân đưa lưng về phía cô, vẫn chưa quay đầu lại, đối diện là một người phụ nữ mặc sườn xám, trang điểm khéo léo cười bắt chuyện với anh: "Nghe bà Tề nói, tổng giám đốc Thương đến nay vẫn chưa có bạn gái, bảo tôi giới thiệu cho tổng giám đốc Thương một người bạn gái, không biết tối nay tổng giám đốc Thương có rảnh không, tôi có một người em họ năm nay vừa tốt nghiệp đại học.”

Khóe miệng Thương Ngôn Tân cong lên: "Bà Tạ có ý tốt, tôi hiểu nhưng tôi đã có vợ sắp cưới.”

Quý Nhiêu giật mình.

Thương Ngôn Tân, anh có vợ sắp cưới rồi.

Cũng không có gì bất ngờ, ông cụ Thương vốn hy vọng anh sớm ngày thành hôn.

Quý Nhiêu hít một hơi thật sâu, đang muốn kéo Từ Tĩnh Viện trở về, lại nghe bà Tạ kia hỏi: "Sao hôm nay vợ sắp cưới của tổng giám đốc Thương không cùng đến đây với tổng giám đốc Thương?"

Thương Ngôn Tân lạnh nhạt nói: "Đã lâu không thấy bóng dáng cô ấy, không biết đã đi đâu.”

Nói xong, bốn phía yên tĩnh một chút, cho rằng anh đang nói chuyện cười nhạt, cũng không biết tiếp lời như thế nào.

Ánh mắt Quý Nhiêu lóe lên, còn chưa hoàn hồn, người phục vụ đột nhiên thúc giục: “Cô Quý, cô lại đây ngồi, bên chỗ tổng giám đốc Thương có chỗ.”

Người phục vụ là em họ của cô dâu, quen biết Thương Ngôn Tân, vừa chào hỏi Quý Nhiêu, vừa khom người xin phép sự đồng ý của Thương Ngôn Tân: "Tổng giám đốc Thương, vị trí bên cạnh ngài, tôi có thể sắp xếp cô Quý tới ngồi không?"

Quý Nhiêu thoáng hoàn hồn, nhất thời có hơi không biết phải làm sao, kéo Từ Tĩnh Viện quay đầu muốn chạy thì đụng phải Diệp Tuần đi tới.

“Em dâu.” Diệp Tuần bất ngờ nhíu mày, chào hỏi Quý Nhiêu: “Em cũng tới sao?”

Quý Nhiêu mơ hồ cảm giác sau lưng có một ánh mắt dừng ở trên người mình, sau lưng cứng đờ một chút, khô khan nói: "Chào anh Diệp.”

“Em đi cùng Ngôn Tân à.” Diệp Tuần thoạt nhìn giống như hoàn toàn không biết Thương Ngôn Tân đã chia tay với cô, chỉ vào vị trí bên cạnh Thương Ngôn Tân: “Ngồi đi, sao không ngồi?”

Quý Nhiêu còn chưa lên tiếng, cách đó không xa Tạ Tri Tụng kéo một cô gái với vẻ mặt kiêu căng đi tới, vui mừng nói: "Chị dâu, đã lâu không gặp.”

“…”

Tôi đã không còn là chị dâu nữa, đừng gọi bậy mà.

“Ngồi đi, sao không ngồi?” Ánh mắt Tạ Tri Tụng dời về phía Thương Ngôn Tân: “Ngôn Tân, sao cậu không nói với tôi hôm nay chị dâu cũng tới? Minh Nguyệt còn nói muốn làm quen với chị dâu, buổi tối đưa chị dâu đến nhà tôi ăn cơm.”

Thương Ngôn Tân không lên tiếng, Quý Nhiêu đưa lưng về phía Thương Ngôn Tân, không nhìn thấy biểu cảm gì trên mặt anh.

Người phụ nữ khoác tay Tạ Tri Tụng chủ động đưa tay về phía Quý Nhiêu: "Chào cô Quý, nghe danh đã lâu.”

Lòng Quý Nhiêu phức tạp, bắt tay cô: “Chào cô Giang.”

Diệp Tuần: “Mọi người ngồi vào chỗ trước đi.”

Là chủ nhà, Diệp Tuần ra dấu mời Quý Nhiêu.

Quý Nhiêu mím môi, cắn răng xoay người, nhấc chân đi về phía Thương Ngôn Tân. Thương Ngôn Tân đã thu hồi ánh mắt, đưa lưng về phía cô, cũng không nhìn về phía cô, dường như ánh mắt vừa rồi cô cảm nhận được chỉ là ảo giác.

Bình Luận (0)
Comment