Quý Nhiêu: "Mùng một Tết, anh không cần đi chúc Tết ông cụ sao?”
Thương Ngôn Tân nói: "Buổi chiều về chúc Tết.”
Quý Nhiêu ồ một tiếng, biết anh còn muốn cùng mình ăn cơm trưa, trong lòng dâng lên một loại cảm giác nói không nên lời, rầu rĩ.
Tập tục của Bắc Thành, lễ mừng năm mới, bữa cơm đoàn viên nghiêm túc có hai bữa, một bữa là đêm Giao thừa, một bữa là giữa trưa mùng một Tết, hai bữa cơm anh đều ở cùng với cô.
Hôm nay là ngày thứ 212 cô và Thương Ngôn Tân quen biết nhau.
Quý Nhiêu nhìn Thương Ngôn Tân, tâm trạng phức tạp.
Thương Ngôn Tân đứng trước giường mặc quần áo chỉnh tề, cúi đầu nhìn Quý Nhiêu ngồi trên giường ngửa đầu nhìn anh, dáng vẻ muốn nói lại thôi, hỏi: "Sao vậy?”
Quý Nhiêu mím môi, bối rối.
Thương Ngôn Tân kiên nhẫn chờ cô.
Một lát sau, Quý Nhiêu cười với anh, nói: "Thương Ngôn Tân, năm mới vui vẻ.”
Thương Ngôn Tân biết, điều cô vừa muốn nói không phải chúc mừng năm mới.
Anh làm như không nhìn ra cô có tâm sự, làm như không có việc gì mà nói: “Sờ thử dưới gối xem.”
Quý Nhiêu kịp phản ứng ra cái gì đó, ánh mắt sáng ngời: “Không phải anh chuẩn bị tiền mừng tuổi cho em đấy chứ?”
Cô đưa tay sờ sờ dưới gối, quả nhiên sờ được một bao lì xì lớn.
“Woaa, Thương Ngôn Tân, sao anh lại chuẩn bị tiền mừng tuổi cho em?” Cô nhào về phía anh, cánh tay ôm lấy cổ anh, đu lên người anh: “Tiền mừng tuổi đều là người lớn chuẩn bị cho đám nhỏ, anh muốn em gọi anh là chú à?”
Cô gái nhỏ này cứ mở miệng ra là có thể chọc tức người ta.
Thương Ngôn Tân giơ tay đánh vào mông cô.
Gần đây Quý Nhiêu cũng bị anh đánh quen rồi, đã qua giai đoạn vừa bị anh vỗ mông sẽ mặt đỏ tới mang tai xấu hổ. Anh đánh mông cô, cô cũng vươn tay xuống, đánh mông anh, bóp loạn một trận ở b* m*ng rắn chắc của anh.
Thương Ngôn Tân ôm cô vào phòng tắm, cô vẫn đu trên người anh không xuống.
Thương Ngôn Tân cúi đầu nhìn cô.
Quý Nhiêu chớp chớp mắt, quơ bao lì xì trong tay, nói: "Chỉ có bạn nhỏ mới có thể nhận tiền mừng tuổi, con nhận được tiền mừng tuổi, con là bạn nhỏ, bạn nhỏ sẽ không tự mình đánh răng rửa mặt, chú Thương.”
Cô nghiêng đầu, đôi mắt trông mong nhìn anh.
Thương Ngôn Tân bị một câu chú Thương này làm tức cười, gần sang năm mới, cũng không tiện dạy dỗ "đứa nhỏ", chỉ có thể chịu mệt nhọc đặt cô lên bồn rửa tay, cầm bàn chải đánh răng của cô nặn kem đánh răng.
Hôm nay hình như Quý Nhiêu lại biến thành Quý Nhiêu mấy tháng trước quấn quít chặt lấy anh, anh đi đâu cô theo đó, thỉnh thoảng sẽ ôm cổ anh muốn hôn nồng nhiệt kiểu Pháp.
Thương Ngôn Tân vốn định ăn cơm trưa xong sẽ quay về nhà cũ của nhà họ Thương nhưng cuối cùng lại ở bên này đến chạng vạng tối, khi trở lại nhà cũ thì trời đã tối.
Nhà họ Thương bên này đã bắt đầu chuẩn bị ăn cơm tối. Giống như thường ngày, anh trai cả Thương Nguyên Đạt không thấy bóng dáng, mấy đứa cháu trai cháu gái ngồi vây quanh ông cụ, ông cụ thấy anh trở về, đầu tiên là nhìn về phía sau anh một chút, không thấy gì, một mình trở về, mặt ông cụ liền trầm xuống.
Gần đây thời gian tỉnh táo của ông cụ càng ngày càng ít, trong một ngày phần lớn thời gian đều nằm ở trên giường, đầu óc thỉnh thoảng hỗn loạn không nhớ được chuyện, lúc tỉnh táo thì có thể ý thức được rõ ràng đại hạn của mình sắp tới, thời gian không còn nhiều.
Trong suốt cuộc đời của mình, ông đã trải qua những thăng trầm và trở thành huyền thoại trong mắt người khác. Chính ông cụ cũng cảm thấy đời này mình đã không sống uổng phí, tiếc nuối duy nhất chính là con trai út đến nay còn chưa lập gia đình. Ông cụ muốn trước khi chết có thể hoàn thành được ước nguyện này. Ông cụ không hiểu được việc tìm một cô gái để kết hôn, việc mà trên cơ bản bất cứ kẻ nào cũng sẽ làm được mà đến lượt con trai mình thì lại khó như vậy.
Trước mặt các cháu trai cháu gái, ông cụ Thương nể mặt Thương Ngôn Tân, không nói gì, chỉ trầm mặt ăn bữa cơm tối này. Chờ Thương Ngôn Tân đỡ ông cụ về phòng ngủ nghỉ ngơi, trong phòng chỉ có hai người, ông cụ Thương liền bắt đầu dạy dỗ: “Vì sao không đưa Quý Nhiêu tới chúc mừng năm mới ba.”
Thương Ngôn Tân nói: "Trong nhà có mấy đứa cháu trai cháu gái lớn tuổi hơn cô ấy, cô ấy tới đây, các cháu trai cháu gái đều phải chúc Tết cô ấy, da mặt cô ấy mỏng, dễ xấu hổ.”
Ông cụ Thương hừ lạnh một tiếng: "Con cho là ba chưa từng gặp con bé nên lấy loại lời này lừa gạt ba sao, lần đầu tiên gặp ba con bé đã dám lấy ảnh chụp con và con bé hôn môi cho ba xem, vậy mà con còn nói da mặt mỏng.”
Thương Ngôn Tân cười nói: "Chuyện gấp phải theo quyền(*), lúc đó cô ấy cũng lo lắng ba hoài nghi con cố ý tìm cô ấy diễn trò phá hỏng hôn sự của Ngạn Khâm, nóng lòng chứng minh con và cô ấy thật sự yêu nhau, cô ấy là vì bảo vệ con.”
(*) Chuyện gấp phải theo quyền: có nghĩa là khi có việc khẩn cấp thì nên điều chỉnh tùy theo tình hình và không nên cứng nhắc.
Ông cụ Thương xụ mặt: “Con bảo rằng những điều con bé nói đều là thật lòng thật dạ, vậy vì cái gì đến bây giờ còn không thể cưới con bé về đây.”
Thương Ngôn Tân rất biết tiếp thu: “Cô ấy còn quá nhỏ, chờ một chút.”
Ông cụ Thương trừng mắt, gậy gõ trên mặt đất vang thùng thùng: “Lại chờ, đến khi cơ thể ba đã chôn vùi trong đất, ba còn mấy ngày để chờ? Ngôn Tân, con nói thật cho ba, các con còn có thể kết hôn không?”
Thương Ngôn Tân trầm mặc.
Cuộc hôn nhân này có thể xảy ra hay không, không phải do anh định đoạt.
Ông cụ Thương thấy anh mím môi không nói, tâm cũng lạnh đi một nửa: "Ngôn Tân, nếu con bé đã sớm hẹn hò với con, sớm muộn gì cũng phải kết hôn, tại sao không thể vì tâm nguyện của ba mà sớm ngày thành hôn, nhất định phải chờ ba ôm tiếc nuối mà chết sao?”
Thương Ngôn Tân nói: "Ba, tâm nguyện của ba phải là do người làm con này dốc sức hoàn thành, không thể hoàn thành được tâm nguyện của ba thì là do người làm con này bất hiếu, không liên quan đến Nhiêu Nhiêu. Cô ấy không có nghĩa vụ vì tâm nguyện của ba mà phải kết hôn cùng con, xin ba đừng tìm cô ấy.”
Ông cụ Thương: "Con bé là bạn gái con, đã đính hôn với con, ba không tìm con bé thì tìm ai.”
Thương Ngôn Tân: "Thư đính hôn vì sao được ký, trong lòng ba biết rõ.”
Vẻ mặt già nua của ông cụ Thương trầm xuống: “Thư đính hôn là ba và con dùng kế dụ con bé ký nhưng nếu không phải con bé vì muốn quấy rầy hôn sự của Ngạn Khâm, cố ý tiếp cận con khiến con mê muội, không để ý đến tình cảm chú cháu với Ngạn Khâm mà lừa con xoay như chong chóng rồi lại không muốn kết hôn với con thì ba cần gì phải chường cái mặt già đi gài bẫy một cô gái. Nhà họ Thương của chúng ta, biết bao nhiêu cô gái muốn được nhanh chóng gả vào. Nếu như không phải con bé không muốn cưới con thì tại sao đến bây giờ con vẫn không thể cưới con bé về, trái tim luôn hướng về con bé và không thèm để ý đến những cô gái khác.”
Thương Ngôn Tân nói: "Cho dù không có cô ấy, con cũng không có ý định lấy vợ.”
Ông cụ Thương suýt nữa bị một câu không muốn lấy vợ của anh làm cho tức giận.
Thương Ngôn Tân vỗ lưng cho ông cụ, giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Ba, con biết ba lo lắng cho con, nhưng chuyện hôn nhân, trong lòng con biết rõ, hiện tại ba chỉ cần giữ gìn thân thể của mình, không cần vì con mà lo lắng nữa.”
Ông cụ Thương tức giận mắng chửi: "Trong lòng con thì có cái chó gì, bị một đứa con gái xoay như chong chóng, phải là con không muốn kết hôn, không phải con cũng góp một phần trong việc lừa nó ký thư đính hôn sao. Bây giờ người ta không coi trọng, con không lấy được người ta, ngược lại trong lòng con phải có tính toán.”
Khi còn trẻ ông cụ Thương rất ít mắng chửi người khác, sau khi sinh bệnh nên hồ đồ, cả ngày không có việc gì làm, không biết học được từ đâu một câu th* t*c, có lúc mắng chửi rất tục tĩu.
Thương Ngôn Tân cười nói: "Ba, cuộc đời gian khổ, có một số việc không nên vạch trần. Ba đã biết không phải là con không muốn kết hôn thì đừng làm khó con. Nhiêu Nhiêu vẫn còn quá nhỏ, vẫn thích ăn chơi, ba cũng đừng làm khó cô ấy.”
Ông cụ Thương nói chuyện với anh, càng nói càng tức giận, trực tiếp cầm quải trượng đánh lên vai anh, đuổi anh ra ngoài.
Cũng không cho anh ở lại nhà cũ của nhà họ Thương.
Quý Nhiêu cho rằng hôm nay anh về nhà cũ, muốn ở nhà cũ nghỉ ngơi, không trở về nên cô lên giường ngủ sớm. Cô đang ngủ mơ mơ màng màng, thân thể bị người ôm lấy từ phía sau, hơi thở nam tính quen thuộc khiến cô yên tâm trở mình ở trong lòng anh, khuôn mặt ghé vào trên ngực anh.
Mấy ngày kế tiếp Thương Ngôn Tân đều ở lại Bác Cảnh Công Quán bên này, nhà cũ bên kia ông cụ Thương hạ mệnh lệnh, không cho anh trở về, cũng không cần đi chúc Tết họ hàng, bảo anh cút ra bên ngoài chuyên tâm học chút thủ đoạn lừa cô gái về nhà.
Nhà họ Thương bên kia, Thương Ngôn Tân không cần quan tâm, họ hàng nhà họ Quý bên đó, Quý Nhiêu lại càng không cần quan tâm. Thương Ngôn Tân hiếm khi không có công việc gì, mấy ngày liên tục đều chơi với Quý Nhiêu.
Trong lòng anh nhớ rõ năm trước Quý Nhiêu nói muốn đi Phần Lan ngắm tuyết, đúng lúc thừa dịp ngày nghỉ này có thể cùng cô đi.
Mùng ba Tết, Thương Ngôn Tân nói với cô, Quý Nhiêu nói hai ngày nay có thể có hẹn với bạn bè, hai ngày nữa rồi đi Phần Lan sau.
Ngày mùng năm Tết, sáng sớm Quý Nhiêu đã đứng dậy thu dọn hành lý, Thương Ngôn Tân thấy ngay cả cái bếp nhỏ anh tặng cô cũng nhét vào trong hộp, cười xoa xoa tóc cô, nói: "Em chuẩn bị đến Phần Lan còn muốn làm thịt bò bít tết cho anh ăn à?"
Mấy ngày nay dì giúp việc đều không có ở nhà, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, một ngày ba bữa đều là Thương Ngôn Tân phụ trách. Lúc anh nấu cơm, Quý Nhiêu cũng không nhàn rỗi, ở một bên dùng bếp mini khổ luyện tay nghề, thịt bò bít tết làm ra đều cho Thương Ngôn Tân ăn.
Quý Nhiêu ngồi xổm trên mặt đất, đóng gói kỹ bếp mini, ngẩng đầu nhìn Quý Nhiêu, vẻ mặt mờ mịt: "Anh không đi Phần Lan, sao lại được ăn thịt bò bít tết em làm ở Phần Lan chứ?"
Sắc mặt Thương Ngôn Tân bỗng chốc trầm xuống, lạnh giọng: “Em có ý gì?”
Vẻ mặt thuận theo lấy lòng của Quý Nhiêu đối với anh mấy ngày nay biến mất hầu như không còn, cô đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, thẳng thắn nói: "Ý của em là, em muốn chia tay với anh, một mình em có thể đi Phần Lan, cảnh tuyết em có thể thưởng thức một mình, đương nhiên, nếu như anh cũng muốn một mình đi Phần Lan du lịch, em sẽ không ngăn cản.”
Vẻ mặt Thương Ngôn Tân sa sầm, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.
Quý Nhiêu không chút sợ hãi, khẽ hất cằm: "Lúc trước chủ động trêu chọc anh là em không đúng, tính ra từ lúc em tiếp cận anh, đến khi em muốn chia tay với anh, tổng cộng là 106 ngày, em lừa anh 106 ngày. Lửa giận trong lòng anh khó tan, anh mang em về, đến ngày mùng một Tết, em mặc cho anh chơi đùa 106 ngày, 106 ngày đó, anh muốn làm gì với em, đều tùy anh lựa chọn, chúng ta đã thanh toán xong, em không nợ anh cái gì nữa.”
“Thanh toán xong." Thương Ngôn Tân nở nụ cười: “Nếu đến mùng một Tết đã thanh toán xong thì mấy ngày nay tính là gì?”
Quý Nhiêu nói: "Đêm Giao thừa và mùng một Tết, anh từ nhà cũ của nhà họ Thương tới đây với em, em rất cảm ơn, hai ngày đó coi như anh chăm sóc em, cộng lại em nợ anh 108 ngày, cho tới hôm nay là vừa đủ.”
Vừa đủ, một ngày cũng không thừa không thiếu.
Ngày hôm qua còn tươi cười chào đón anh, hôm nay liền tính toán với anh như vậy, thật sự là đâm anh một nhát.
“Chia tay?” Thương Ngôn Tân giận quá hóa cười: “Để hành lý lại, em không đi được.”
“Không.” Quý Nhiêu nhếch môi cười: “Em đi được.”
Nói xong, bình hoa trên ngăn tủ bên cạnh bị Quý Nhiêu vung xuống đất, mảnh sứ vỡ nát đầy đất, Quý Nhiêu cong mắt, trong ánh mắt kinh hoảng của Thương Ngôn Tân, cô giẫm chân trần lên mảnh sứ.
Máu đỏ tươi từ lòng bàn chân Quý Nhiêu chảy ra, Thương Ngôn Tân ôm cô từ trên mảnh sứ lên, đặt lên giường, cổ tay nắm chặt bả vai cô, ánh mắt nham hiểm như là muốn bóp nát xương cốt của cô.
Quý Nhiêu ngước mắt, nhìn chằm chằm vào mắt anh: "Thương Ngôn Tân, em có thể đi không?”
Đôi mắt sâu thẳm của Thương Ngôn Tân hiện lên vẻ tự giễu, cười nói: "Được, em đi đi.”