Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 57

Quý Nhiêu có chút kinh ngạc: “Sao anh lại về?”

Thương Ngôn Tân nhướng mày, dường như không hài lòng với phản ứng của cô, nhấc chân đi tới trước mặt cô, nhét hoa hồng vào trong ngực cô, nhéo nhéo gò má cô: "Không muốn anh trở về?"

“Đương nhiên không phải." Quý Nhiêu lắc đầu, giải thích: “Em không ngờ thôi, hôm nay là Giao thừa.”

Thương Ngôn Tân nói: "Giao thừa thì sao?”

Quý Nhiêu: "Giao thừa hẳn là nên cùng người nhà đón năm mới, lẽ ra anh nên ở nhà cũ của nhà họ Thương.”

“Làm gì có chuyện gì là lẽ ra." Thương Ngôn Tân giơ tay gõ lên trán cô.

“Ai da, đau~" Quý Nhiêu nhíu mày: “Sao lại gõ đầu em?”

Thương Ngôn Tân lại xoa xoa cái đầu vừa bị mình gõ, tầm mắt rơi xuống cái bếp nhỏ kia: "Sao giờ này lại chơi đồ hàng, em ăn cơm tối chưa?"

“…” Quý Nhiêu: “Vừa mới làm xong, anh không thấy sao?”

Quý Nhiêu chỉ chỉ hai đĩa trứng gà rán và thịt bò bít tết nửa sống nửa chín nấu từ dụng cụ làm bếp mini trên bàn ăn nhỏ.

Ánh mắt Thương Ngôn Tân khẽ động: "Tối nay em chuẩn bị ăn cái này?”

Đến bây giờ Quý Nhiêu vẫn còn có chút mơ hồ, không thể tin được anh lại tới vào lúc này: "Vốn còn chuẩn bị ăn mấy cái sủi cảo, nhưng mà em làm sủi cảo không giỏi, vào trong nồi chưa được mấy phút nhân sủi cảo đã rơi khỏi vỏ sủi cảo.”

Quý Nhiêu lại chỉ chỉ thùng rác bên cạnh, Thương Ngôn Tân quét mắt vào trong thùng rác, bên trong quả nhiên trộn lẫn mấy cái sủi cảo nhân một đằng, vỏ một nẻo.

Quý Nhiêu hơi nghiêng đầu, lông mi thon dài run rẩy, ánh mắt nhỏ thoạt nhìn có chút tủi thân.

Thương Ngôn Tân xoa tóc cô, hỏi: "Chỉ có sủi cảo bị hỏng? Thịt bò bít tết và trứng chiên có ăn được không?“

Quý Nhiêu lắc đầu: “Hình như cũng không được, rất khó ăn.”

Quý Nhiêu bĩu môi, ánh mắt thoạt nhìn càng tủi thân.

Thương Ngôn Tân cười cười, nói: "Đến sofa phòng khách ngồi chờ một lát.”

Thương Ngôn Tân mở tủ lạnh ra, lấy nguyên liệu nấu ăn mà Quý Nhiêu chưa dùng hết ra, cô vốn định làm nhiều món một chút, ngoại trừ sủi cảo, thịt bò bít tết, trứng gà, còn có một ít rau quả tươi sống khác, chỉ là thực tế bắt tay vào làm thì chênh lệch rất lớn so với trong tưởng tượng. Cho nên sau khi làm xong thịt bò bít tết, trứng gà và sủi cảo, cô nhận thức được sâu sắc rằng mình không có thiên phú về mặt nấu nướng, liền không có dự định tiếp tục thử làm những món khác.

Nếu Thương Ngôn Tân không đến, cô dự định đổ hết trứng chiên, thịt bò bít tết rất khó ăn trên bàn ăn nhỏ đó đi, cắt mấy trái cây làm salad hoa quả, coi như cơm tất niên đêm nay, ăn xong là có thể lên giường đi ngủ.

Nhưng mà Thương Ngôn Tân đột nhiên xuất hiện ở nhà, nhìn động tác thuần thục xử lý nguyên liệu nấu ăn này của anh, chắc là đêm nay sẽ không phải ăn qua loa như vậy.

Quý Nhiêu đi vào phòng khách, đặt hoa hồng trong lòng lên sofa, xoay người trở về phòng bếp, nhìn Thương Ngôn Tân đứng ở vòi nước rửa rau: "Không ngờ đường đường là tổng giám đốc Thương lại còn biết nấu cơm.”

Thương Ngôn Tân còn chưa lên tiếng, chợt nghe Quý Nhiêu ở phía sau anh tấm tắc chép miệng, nói lưu loát: "Con chim hoàng yến này thật đúng là rất có lộc ăn, trông vậy mà có thể được ăn cơm do bố đường tự tay làm.”

Thương Ngôn Tân đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mắt cô, ý tứ sâu xa: "Bố đường nhà ai mà lại ở cùng với chim hoàng yến vào đêm Giao thừa chỉ vì làm bữa cơm cho chim hoàng yến.”

Bốn mắt nhìn nhau, trong khoảnh khắc thoáng qua, dường như Quý Nhiêu đã nhìn sâu vào trong đáy mắt anh, ngực bỗng chốc đập mạnh vài cái, theo bản năng Quý Nhiêu tránh đi tầm mắt anh.

Ánh mắt thâm thúy không hề chớp của Thương Ngôn Tân nhìn cô.

Lông mi Quý Nhiêu rung động, vài giây sau, khi tầm mắt trở lại trên người anh, khóe miệng cô cong lên, khóe mắt cũng cong cong, lại khôi phục dáng vẻ vô tâm đó, cười hì hì: "Đúng vậy, sao anh không ở nhà cũ của nhà họ Thương cùng bọn họ đón Giao thừa vậy, chắc nhà họ Thương cũng là một đại gia tộc sẽ cùng nhau đón năm mới nhỉ? Anh không xuất hiện, bọn họ sẽ không tìm anh sao?"

“Không đâu." Thương Ngôn Tân nói: "Bữa cơm tất niên bên đó đã bắt đầu rồi, anh uống mấy ly rượu rồi mới qua đây, bọn họ đều biết anh muốn đi đâu.”

Thương Ngôn Tân ám chỉ rất rõ ràng, vì anh muốn tới đây với cô nên đã vội vội vàng vàng chạy tới từ bữa tiệc tất niên của nhà họ Thương, không giấu nhà họ Thương, tất cả mọi người nhà họ Thương đều biết. Anh là người cầm quyền của nhà họ Thương, vào Giao thừa đêm 30 bỏ lại cả nhà đi ra ngoài, là tới tìm cô.

Cô nói đêm Giao thừa nên cùng người nhà đón năm mới.

Anh đến đón năm mới với cô.

Quý Nhiêu đánh trống lảng, cố ý giả bộ không nhìn ra anh cố ý tới đây cùng cô, cười nói: "Có phải đột nhiên phát hiện một đại gia đình ở cùng nhau đón năm mới nhiều người quá, cãi nhau ầm ĩ đến đau tai không. Nhiều người còn mời rượu lẫn nhau, nhất là điểm trung tâm của gia tộc như anh, tất cả mọi người tới mời rượu anh, cứ uống hết ly này đến ly khác, uống nhiều cũng không tốt cho dạ dày. Vẫn là nơi ít người yên tĩnh, không ai ồn ào, cũng không ai mời rượu, cho nên anh mới tới đây.”

Thương Ngôn Tân xem như hoàn toàn nhìn thấu cô, nói chuyện tình cảm với cô, quả thực là nói đùa.

Cô rất thông minh, trong lòng cô đều biết nhưng không muốn thừa nhận.

Thực ra cô không thừa nhận mới là thời điểm cô mềm lòng nhất, tồn tại áy náy chột dạ nên không thể nói ra những lời dối trá chỉ để cho vui được.

Nếu cô thừa nhận, miệng đầy tình ý với anh, vậy nhất định là đang lừa anh.

Thương Ngôn Tân tự giễu, cũng không biết giờ phút này cô đánh trống lảng, không giả vờ yêu thương thắm thiết lừa gạt anh, có phải anh nên vui mừng hay không.

“Đúng” Thương Ngôn Tân cười, nói: “Bên đó ồn quá, không yên tĩnh bằng bên này.”

Quý Nhiêu: "Đúng không đúng không, em đã nói ít người một chút thì đón Tết càng yên bình. Lúc dì giúp việc đi dì còn nhìn em thương hại, giống như em là đứa nhỏ đáng thương bị thế giới vứt bỏ. Dì không biết em đang vui vẻ thế nào, em có thể làm bất cứ chuyện gì em muốn làm, không cần e ngại bất cứ ai.”

Thương Ngôn Tân không trả lời.

Quý Nhiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy lời này của mình quả thực có chút mất hứng, gần sang năm mới, hình như cô thật sự có chút quá đáng, nói: "Có điều một người thì quả thật có hơi yên tĩnh quá, lễ mừng năm mới vẫn phải náo nhiệt một chút, hai người là vừa vặn.”

Quý Nhiêu đi tới, ôm lấy anh từ phía sau: "Cảm ơn anh đã tới với em, ngạc nhiên bất ngờ.”

Cơm tối được Thương Ngôn Tân làm bốn món mặn một món canh, lại làm hai miếng thịt bò bít tết và sủi cảo. Toàn bộ quá trình Quý Nhiêu ở một bên quan sát, vỗ tay khen ngợi, không nghĩ tới Thương Ngôn Tân không chỉ biết nấu cơm mà tài nấu nướng còn rất tốt.

Toàn bộ đồ ăn đã nấu xong, Quý Nhiêu hỗ trợ bưng đồ ăn đến phòng ăn, lại chạy đến tủ rượu lấy một chai rượu ra, rót một chút vào ly rượu của Thương Ngôn Tân, rót đầy một ly cho mình.

Thương Ngôn Tân nâng ly rượu lên, cười hỏi: "Sao của em nhiều như vậy, của anh lại chỉ có một ngụm?”

“Hơn một tháng trước dường như mỗi ngày anh đều phải đi tiếp rượu, mỗi ngày đều uống rượu, vừa rồi ở nhà cũ nhà họ Thương bên kia anh cũng uống, uống nhiều rượu không tốt cho cơ thể. Nhưng mà, lễ mừng năm mới hôm nay, cảm giác nghi thức vẫn phải có, cho nên em mới rót cho anh một chút, uống một ngụm thôi.”

Quý Nhiêu nâng ly rượu chạm vào anh: "Chúc ngài Thương Ngôn Tân đẹp trai tao nhã năm mới vui vẻ, thân thể khỏe mạnh, cả nhà hạnh phúc, ngày ngày vui vẻ.”

Ngón tay Thương Ngôn Tân lắc lắc ly, nhấp một ngụm, trầm tư một lát, nói: "Chúc cô Quý Nhiêu năm mới vui vẻ, thuận buồm xuôi gió, vạn sự thuận lợi, ước gì được nấy.”

Quý Nhiêu cười ngửa đầu, một hơi uống sạch rượu trong ly rồi để ly rượu xuống, cầm đũa gắp sủi cảo ăn.

Sủi cảo Thương Ngôn Tân làm rất đẹp mắt, mỗi cái tròn trịa, nấu chín cũng không nát. Lúc Quý Nhiêu ăn đến cái thứ ba, cô cắn được một thứ cưng cứng lại ngọt ngào.

Cô ngẩng đầu nhìn Thương Ngôn Tân: "Hình như em ăn phải đường rồi, anh cho đường vào sao?”

Thương Ngôn Tân ừ một tiếng, nói: "Anh cho một viên đường vào.”

Quý Nhiêu kinh ngạc: "Vừa rồi em luôn ở bên cạnh, không thấy anh cho đường, anh cho đường vào lúc nào?”

Thương Ngôn Tân nói: "Em không nhìn thấy, vậy chắc chắn đó chính là lúc em không chú ý.”

Quý Nhiêu cong mắt, cười nói: "Có phải có ngụ ý gì hay không, người ăn phải kẹo, một năm mới cuộc sống sẽ trôi qua ngọt ngào như đường.”

Thương Ngôn Tân mỉm cười: “Đúng, năm mới của Nhiêu Nhiêu sẽ ngọt ngào.”

Quý Nhiêu cười đến cong mắt, đôi mắt hoa đào trong sáng giống như ánh sao lấp lánh. Cô nghiêng người, tiến đến môi Thương Ngôn Tân hôn: "Anh cũng vậy, năm mới ngọt ngào.”

Cơm nước xong, hai người ngồi trên sofa phòng khách xem Xuân Vãn(*), Quý Nhiêu không có hứng thú với loại tiết mục này, xem không lâu liền ghé vào trong lòng Thương Ngôn Tân ngủ thiếp đi.

(*) Xuân Vãn: Gala mừng xuân của đài truyền hình Trung ương Trung Quốc.

Thương Ngôn Tân liền tắt TV, bế cô về phòng ngủ.

Buổi chiều Quý Nhiêu ngủ khá nhiều nên cũng không buồn ngủ lắm, chỉ là tiết mục TV quá nhàm chán đối với cô. Trở về phòng ngủ tắm rửa xong người liền có tinh thần, cô chờ Thương Ngôn Tân từ phòng tắm đi ra, liền chủ động đưa tay ôm lấy Thương Ngôn Tân, dán vào trong ngực anh, xem như là phần thưởng cho đêm nay anh chạy tới bận rộn nấu cơm cho cô. Đương nhiên Thương Ngôn Tân sẽ không cự tuyệt quà dâng tới cửa này, ép người cô xuống trao nhau một nụ hôn nồng cháy.

Đêm nay Quý Nhiêu vô cùng chủ động, khóc đến vành mắt đều đỏ, lúc đầu ngón chân cuộn tròn lại, cô cũng không trốn, cánh tay gắt gao bám vào sau lưng anh, một đôi mắt ẩn tình chứa hơi nước nhìn thẳng vào anh. Khi lông mi cô rung động, lồng ngực của anh dường như cũng rung động theo.

Tới gần mười hai giờ, Thương Ngôn Tân cố ý dừng lại cùng cô đếm ngược năm mới, khiến cho Quý Nhiêu không lên được cũng không xuống được, cô tức giận ghé vào vai anh cắn một cái.

Thương Ngôn Tân cười nhéo cái mũi nhỏ của cô, Quý Nhiêu không thở nổi, đương nhiên liền buông lỏng miệng, hơi nhếch lông mi ướt sũng oán hận nhìn anh, lẳng lặng thúc giục.

Thương Ngôn Tân hôn lên miệng cô, cười nói: "Đừng gấp, mười mấy giây nữa là sang năm mới rồi.”

Quý Nhiêu đã sớm choáng váng, chỉ biết bây giờ cực kỳ khó chịu, cô làm sao còn quan tâm được đến cái gì mà đón năm mới, cô vươn đầu lưỡi l**m lòng bàn tay Thương Ngôn Tân, Thương Ngôn Tân liền phản công.

Ngày hôm sau hai người đều nằm trên giường đến hơn mười giờ. Mùng một Tết mà ngủ đến giờ này là khá hiếm thấy, đồng hồ sinh học của Thương Ngôn Tân là hơn sáu giờ, thời gian đồng hồ sinh học vừa đến là tỉnh. Chỉ là trong ngực có một cô gái đang còn ngủ say, khuôn mặt dán vào ngực anh, tay chân đều đặt trên người anh, dính chặt. Từ sau khi cô muốn chia tay với anh, cô đã không còn chủ động như vậy nữa. Anh khẽ động, cánh tay cô liền quấn chặt anh hơn, anh cứ thế nằm ở trên giường cùng cô.

Màn hình điện thoại di động thỉnh thoảng chớp động, không cần nhìn cũng biết là nhà họ Thương bên kia gửi tin nhắn cho anh. Mùng một Tết, một đám con cháu chờ anh đến chúc Tết phát lì xì, ông cụ bên đó cũng chờ anh đến chúc mừng năm mới.

Thương Ngôn Tân mặc kệ, thanh thản ổn định ngủ cùng cô.

Lúc Quý Nhiêu mở mắt ra phát hiện mình còn nằm trong lòng Thương Ngôn Tân, cho rằng thời gian còn sớm nên ôm cổ anh làm nũng, nói mỏi eo, đau chân, bảo anh xoa cho cô.

Đây là thói quen mấy ngày nay cô hình thành, buổi tối anh giày vò cô, ban ngày cô liền giày vò anh.

Thương Ngôn Tân trượt tay xuống ấn eo cho cô, cô lại rụt eo tránh nhột, nằm ì trên giường một lúc, Quý Nhiêu cầm điện thoại di động nhìn, đã sắp mười một giờ.

Cô không bất ngờ với việc mình ngủ đến giờ này, bất ngờ là Thương Ngôn Tân vẫn còn nằm trên giường cô.

“Hôm nay là mùng một Tết hả?” Quý Nhiêu hoảng hốt.

Thương Ngôn Tân cười nhéo má cô: “Đây là ngủ đến khờ luôn rồi sao? Hôm nay không phải mùng một Tết thì là mùng mấy?”

Quý Nhiêu như có điều suy nghĩ mà nhìn anh.

Thương Ngôn Tân hỏi: "Sao vậy?”

Bình Luận (0)
Comment