Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 56

“…” Quý Nhiêu ngụy biện: “Em nói năm nay em còn chưa đi.”

Quý Nhiêu bĩu môi, đáng thương nhìn anh.

“Qua năm mới.” Thương Ngôn Tân nói: “Qua năm mới, mùa đông còn chưa kết thúc, anh đi cùng em.”

Chưa hết năm thì anh không nghỉ được.

“Có phải anh bận công việc không?” Ngón tay Quý Nhiêu xoa xoa vai anh, săn sóc nói: “Không sao, em biết anh bận công việc, không rảnh đi chơi với em, em sẽ không tức giận, tự em đi chơi cũng được.”

Thương Ngôn Tân đẩy tay cô ra, đặt cô lên giường, nắm má cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, vạch trần cô: “Là cũng được, hay là em đã lên kế hoạch đi chơi một mình rồi?”

Quý Nhiêu ngượng ngùng cười: “Em đây không phải là thấy anh làm việc vất vả sao?”

Thương Ngôn Tân như cười như không: “Biết anh làm việc vất vả, em còn muốn một mình chạy ra ngoài chơi?”

“Nhưng anh không làm việc ở nhà, em ở nhà một mình quá nhàm chán.” Quý Nhiêu chỉ chỉ đầu mình: “Anh xem đỉnh đầu nhàm chán của em sắp mọc nấm rồi.”

Thương Ngôn Tân nói: “Nếu đã chán như vậy, vậy anh tặng em một món quà có thể giúp em không chán.”

“Quà gì?” Quý Nhiêu tò mò hỏi.

Thương Ngôn Tân xoa xoa tóc cô, nói: “Ngày mai anh bảo người đưa tới, em ở nhà nhận.”

Nói xong, anh giơ tay ấn huyệt Thái Dương, hai đầu lông mày có chút mệt mỏi.

Quý Nhiêu thấy anh dường như mệt mỏi, mấy ngày liền đều tăng ca tiếp khách, thân thể làm bằng sắt cũng chịu không nổi. Quý Nhiêu không làm phiền anh nữa, hai chân buông khỏi lưng anh, quay mặt suy nghĩ xem Thương Ngôn Tân chuẩn bị quà gì cho cô.

Gần đây Thương Ngôn Tân thường xuyên mang cho cô chút quà nhỏ, Lego, rubik, giấy dán sổ tay, đều là những món đồ chơi nhỏ có thể chơi. Quý Nhiêu có thể ở nhà hơn hai tháng không ra khỏi cửa hơn một nửa lý do cũng là vì những món đồ chơi nhỏ này. Lúc không có việc gì, cô đều thích chơi những món đồ nhỏ này, Thương Ngôn Tân hiểu rất rõ cô, mỗi lần tặng quà đều chạm đến tận đáy lòng cô.

Thương Ngôn Tân nói lời giữ lời, xế chiều ngày hôm sau Quý Nhiêu liền nhận được một cái thùng lớn, vuông vắn, bọc kín, nhìn trang trí bên ngoài không hề đẹp một chút nào, thấy thế nào cũng không giống quà tặng cho loài chim hoàng yến xinh đẹp này lắm.

Quý Nhiêu hoài nghi, dùng điện thoại chụp một tấm ảnh gửi cho Thương Ngôn Tân.

[Đây là quà anh tặng em sao?]

Thương Ngôn Tân: [Ừ.]

Quý Nhiêu: [Một thùng lớn như vậy á, không phải đồ ăn vặt chứ?]

Thương Ngôn Tân: [Em mở ra xem.]

Bên ngoài thùng bọc rất nhiều lớp băng dính, Quý Nhiêu lấy kéo mở ra, bên trong vẫn là một cái thùng, vất vả bóc hai lớp ra mới nhìn thấy quà bên trong.

Cả một thùng đều là đồ chơi nhỏ bị làm mờ, vài thứ Quý Nhiêu chưa từng thấy qua, phải xem giấy hướng dẫn sử dụng mới biết chơi như thế nào, xem xong cô liền kinh hãi, vừa thẹn vừa sợ.

Lấy di động tìm Thương Ngôn Tân trút giận.

[Thương Ngôn Tân, anh đúng là b**n th**!]

Thương Ngôn Tân: [Bé yêu, sao em nói thế?]

Quý Nhiêu: [Anh mua cái gì về, trong lòng anh không biết sao?]

Thương Ngôn Tân: [Không lẽ em thấy nó nhàm chán sao?]

Trong lòng Quý Nhiêu có ngàn vạn câu th* t*c, cũng không biết phải mắng câu nào.

Quý Nhiêu: [b**n th**, b**n th**, b**n th**!]

Thương Ngôn Tân: [Ò.]

Một nắm đấm tung vào bông vải, Quý Nhiêu tức giận: [Gần đây em rất ngoan, nếu anh dám dùng mấy thứ này trên người em, em sẽ...]

Thương Ngôn Tân: [Em sẽ thế nào?]

Quý Nhiêu cắn răng: [Em sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ.]

Thương Ngôn Tân: [Ngoan không? Không phải còn muốn đi Phần Lan sao?]

Quý Nhiêu: [Em thật sự chỉ đi Phần Lan ngắm tuyết, xem tuyết xong em sẽ quay về.]

Thương Ngôn Tân vạch trần cô: [Xem tuyết xong em sẽ lấy lý do sắp sang năm mới, thuận tiện đi Italy thăm mẹ em, cuối cùng thuận tiện ở lại Italy đón năm mới, nếu anh đoán không sai, trong kế hoạch của em, đến hết kỳ nghỉ Tết âm lịch sang năm anh cũng không gặp được em. ]

Quý Nhiêu: “...”

Cần gì phải hiểu rõ lòng người như thế.

Quý Nhiêu: [Em không đi Phần Lan, mấy thứ này anh cũng không được dùng.]

Thương Ngôn Tân: [Xem tình hình đã.]

Một câu xem tình hình khiến Quý Nhiêu thành thật đến Tết.

Ngày cả nhà đoàn viên, hẳn là nên ở bên cạnh người nhà cùng nhau đón năm mới, nhưng cô không muốn về nhà họ Quý cùng một nhà ba người đón năm mới, Thương Ngôn Tân nhất định phải về nhà họ Thương cùng người nhà đón năm mới, anh biết cô sẽ không cùng anh về nhà họ Thương nên đã chủ động hỏi cô rằng có muốn đến chỗ mẹ không.

Anh cũng không sợ cô ra nước ngoài rồi thì không trở về, chỉ cần anh muốn, cô chạy đến đâu anh cũng có thể bắt cô trở về.

Thật bất ngờ khi Quý Nhiêu - người vốn một lòng một dạ chạy ra bên ngoài lại từ chối đề nghị này của anh, bởi vì cách đây không lâu, Quý Nhiêu và mẹ nói chuyện video thì cô biết được, mẹ đã có em bé với chồng hiện tại của mình, mang thai đã ba tháng, chồng hiện tại cũng xuất thân từ gia tộc lớn. Ba mẹ đối phương biết được con dâu mang thai thì vui mừng hớn hở, bảo con dâu nhất định phải về nhà ăn Tết, tuy rằng chồng hiện tại của mẹ nhiệt tình mời Quý Nhiêu cùng nhau ăn Tết, nhưng nghĩ cũng biết ăn Tết trong gia tộc của ba dượng hoàn toàn xa lạ là một chuyện xấu hổ cỡ nào.

Quý Nhiêu quả quyết từ chối.

Cô quyết định năm nay sẽ một mình đón năm mới ở Bác Cảnh Công Quán.

Đêm Giao thừa, dì giúp việc trong nhà cũng muốn nghỉ để trở về cùng người nhà đón năm mới, trước khi đi có chút đồng cảm nhìn Quý Nhiêu một cái, đại khái là cảm thấy một mình cô đón năm mới thật sự đáng thương, khiến cho Quý Nhiêu dở khóc dở cười.

Kỳ thật, cô căn bản không cảm thấy đón năm mới một mình có cái gì không tốt. Trước kia lúc ông nội vẫn còn, toàn bộ đại gia tộc, chú bác bên cạnh nhà họ Quý, tất cả đều tụ tập lại cùng một chỗ, bày bốn năm bàn tiệc, chín người mười ý, lục đục với nhau, vừa uống rượu vào liền bắt đầu ầm ĩ ồn ào, ầm ĩ đến đau tai, thật sự không có ý nghĩa gì.

Sau đó ba mẹ cô ly hôn, cô theo mẹ ra nước ngoài, mỗi khi đến Tết, cô đều bực tức, vì chán ghét hai mẹ con Trần Nhã Như và Quý Tư Nhu, cố ý kiếm cớ gọi ba cô ra nước ngoài ở bên cạnh cô, thật ra lúc ba cô ở bên cạnh cô, trong lòng cô chỉ có sảng khoái chứ không thấy vui vẻ gì.

Năm nay thật sự là một năm yên bình nhất, cô hoàn toàn bộc lộ tính cách thật ở trước mặt ba, không cần diễn kịch nữa, cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, rất vui sướng.

Dì giúp việc vốn thương hại cô, muốn giúp cô làm cơm tất niên nhưng bị Quý Nhiêu từ chối.

Quý Nhiêu thật sự không hiểu vì sao dì giúp việc lại thương hại mình, cho dù là đêm Giao thừa, bên ngoài cũng có ngàn ngàn vạn người vì kế sinh nhai mà cố gắng làm việc, những ngành nghề khác tạm thời không nói, chỉ nói những khách sạn cao cấp ở Bắc Thành gần như không có nhà hàng nào đóng cửa ngừng kinh doanh, nói cách khác, chỉ cần cô gọi điện thoại là sẽ có vô số nhà hàng bằng lòng vì cô mà chuẩn bị tốt bữa cơm tất niên phong phú, hơn nữa còn đóng gói đưa tới cửa.

Số tiền trong thẻ của cô, có ăn mấy đời cũng không hết, cô muốn làm gì cũng được, cô thật sự không biết lúc này dì giúp việc – người vội vội vàng vàng chạy về nhà, còn phải chuẩn bị cơm tất niên cho cả nhà, vì sao lại cảm thấy mình đáng thương.

Quý Nhiêu cảm thấy có thể là gần đây mỗi ngày mình đều ở nhà không ra khỏi cửa, mức tiêu phí giảm hẳn khiến dì giúp việc hiểu lầm tài lực của mình, vì thế Quý Nhiêu lấy từ trong tủ tiền mặt của Thương Ngôn Tân ra một xấp tiền mặt thật dày để lì xì năm mới cho dì giúp việc. Tiền rất nhiều, bao lì xì lớn nhất trong nhà cũng không gói nổi, Quý Nhiêu đành phải cho bừa vào một cái túi Hermes, tặng cho dì cả tiền cả túi.

Cuối cùng cũng thay đổi được gương mặt thương xót của dì.

Thương Ngôn Tân có công việc, từ hôm trước đã không ở Bắc Thành, lịch trình sắp xếp là hôm nay về Bắc Thành, nhưng thời gian trở về cũng không còn sớm, phải trực tiếp về nhà cũ của nhà họ Thương, anh là người cầm quyền của nhà họ Thương, cả nhà bên đó đều chờ anh.

Sau bữa trưa Quý Nhiêu liền lên giường đi ngủ, ngủ một giấc thẳng đến hơn bốn giờ, đoán rằng hôm nay nhà hàng có rất nhiều người đặt cơm tất niên nên cô phải đặt cơm tất niên sớm một chút, lúc chuẩn bị gọi cơm thì đột nhiên tâm huyết dâng trào, muốn tự mình làm bữa cơm tất niên.

Đại tiểu thư đương nhiên là chưa từng xuống phòng bếp, nhưng cô biết chơi đồ hàng.

Trước đó vài ngày cô lướt web ở trên mạng, lướt thấy trẻ con chơi đồ chơi nhà bếp mini và dụng cụ nhà bếp, cô cảm thấy thú vị, liền bảo Thương Ngôn Tân mua cho cô một bộ, tự tay làm vài lần, trứng gà chiên và thịt bò bít tết đều chín, cô còn để cho Thương Ngôn Tân ăn, không trúng độc.

Đồ làm bếp tuy hơi nhỏ, nhưng một mình cô ăn cơm cũng không được bao nhiêu.

Nghĩ như vậy, Quý Nhiêu liền bò dậy khỏi giường, lê dép lê vào phòng mà mình cất đồ chơi để lấy bếp mini ra.

Dì giúp việc sẽ ở nhà nghỉ Tết âm lịch xong mới tới, không nghĩ tới Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân biết nấu cơm, lúc đi dì đã dọn dẹp sạch sẽ đồ ăn trong tủ lạnh, dù có đảm đang đến đâu nhưng không bột đố gột nên hồ, Quý Nhiêu đành thay quần áo, xuống lầu đi siêu thị mua thức ăn.

Chậm rãi dạo một vòng trong siêu thị, lúc mang nguyên liệu nấu ăn về đến nhà thì bên ngoài trời đã tối.

Quý Nhiêu vội vàng ngồi vào trước phòng bếp mini, mở bếp, trước tiên chiên một quả trứng gà.

Dụng cụ làm bếp mini nấu cơm chậm chạp, Quý Nhiêu bỏ trứng gà vào trong nồi nhỏ rồi không quan tâm nữa, cô còn mua thịt bò bít tết, siêu thị đã làm sẵn vỏ sủi cảo và nhân sủi cảo nên cô chuẩn bị làm thêm mấy cái sủi cảo, chiên thịt bò bít tết.

Tự tin nấu nướng hơn hai giờ, ăn thử một miếng bò bít tết mà suýt thì nôn, một mùi lạ không nói nên lời, Quý Nhiêu súc miệng vài lần cũng không có cách nào giảm bớt hương vị trong miệng, nhịn không được nhắc tới Thương Ngôn Tân: “Thịt bò bít tết khó ăn như vậy không biết Thương Ngôn Tân ăn được kiểu gì!”

Đang lẩm bẩm, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Thương Ngôn Tân: “Đang mắng anh?”

Quý Nhiêu sửng sốt, vừa quay đầu lại liền thấy Thương Ngôn Tân đứng ở cửa phòng bếp, mặc một chiếc áo khoác lông màu đen, trong lòng ôm một bó hoa hồng tươi đẹp.

Bình Luận (0)
Comment