Quý Nhiêu vốn nghĩ, Thương Ngôn Tân ở bên ngoài trước sau như một đều là gió xuân ấm áp, dáng vẻ dịu dàng tính tình vô cùng tốt, hẳn là rất chú trọng lời bình luận của người ngoài đối với anh, không nghĩ tới cô cố ý làm anh mất mặt ở trước mặt cấp dưới của anh, anh không chỉ không cảm thấy xấu hổ, còn bình tĩnh thong dong mời cấp dưới của anh nghe cô làm trò.
Quý Nhiêu nhất thời có loại cảm giác nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì, phẫn nộ trở về phòng ngủ, buồn bực ngồi ở trên sofa, trong tay ôm gối, một lát sau, nghĩ đến ánh mắt Thương Ngôn Tân vừa rồi nhìn cô lạnh lẽo, muộn màng cảm thấy thấp thỏm.
Hiện tại Thương Ngôn Tân đang họp, không rảnh đưa tay ra tóm lấy cô, đợi công việc kết thúc, rảnh rỗi, không biết chừng sẽ dày vò cô.
Quý Nhiêu càng nghĩ càng cảm thấy như thế không tốt, giở trò nhưng không đạt được thành tựu gì, liền bắt đầu ảo não, biết rõ đồ khốn đó gần đây dần dần b**n th**, sao lại tự chuốc lấy cực khổ mà chủ động trêu chọc anh.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, đoán chừng cuộc họp video của Thương Ngôn Tân sắp kết thúc, Quý Nhiêu lo lắng xoa xoa tay, cảm thấy mặc dù đã mất bò nhưng vẫn nên làm chuồng.
Đứng dậy khỏi sofa, cô đi ra khỏi phòng ngủ, đi dạo các phòng một vòng, tìm được một xấp giấy nháp trắng cùng một cây bút ký màu đen.
Cầm bút, cô vùi đầu nghiêm túc viết chữ trên giấy nháp.
Cuộc họp video của Thương Ngôn Tân còn chưa kết thúc, cửa phòng sách lần thứ ba bị Quý Nhiêu đẩy ra.
Tầm mắt Thương Ngôn Tân từ trên màn hình máy tính nâng lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô gái rón rén đi tới và cười cười với vẻ mặt nịnh nọt, chờ cô tiếp tục giở trò.
Quý Nhiêu nào còn dám giở trò gì, cầm trong tay vài tờ giấy nháp viết chữ, ngoan ngoãn khéo léo đứng đối diện Thương Ngôn Tân, cong mắt, cười cười với Thương Ngôn Tân, cánh tay nhỏ nhắn rất không có tiền đồ run rẩy giơ tờ giấy trắng đầu tiên trong tay lên.
[Em sai rồi.]
Chữ viết nhận sai xin lỗi chỉnh tề, từng nét từng nét.
Mặt Thương Ngôn Tân không chút thay đổi.
Quý Nhiêu tiếp tục giơ từng tờ giấy trắng trong tay lên.
[Em là một tên khốn.]
[Tôi quậy phá.]
[Không đúng mực.]
[Không nên làm bậy trong lúc anh làm việc.]
[Không nên quấy rầy công việc của anh.]
[Không nên hủy hoại thanh danh của anh.]
[Em sai, rất rất sai.]
[Thương Ngôn Tân là người tốt.]
[Tính tình tốt lại độ lượng.]
[Không so đo với loại tiểu nhân vô liêm sỉ như em.]
[Đại nhân đại lượng, tha thứ cho em, được không?]
Tờ giấy trắng cuối cùng giơ lên, cuộc họp video của Thương Ngôn Tân vừa khéo kết thúc, ngón tay gõ gõ trên bàn: “Lại đây.”
Quý Nhiêu vừa lắc đầu vừa lui về phía sau một bước, thành khẩn hỏi: "Chuyện vừa rồi, có phải anh sẽ không so đo với em không, anh không tính toán gì thì em sẽ đi qua.”
Còn dám cò kè mặc cả với anh.
Khóe miệng Thương Ngôn Tân xẹt qua một nụ cười như có như không, đứng lên, nhấc chân đi về phía Quý Nhiêu.
Quý Nhiêu thấy tình thế không ổn, quay đầu bỏ chạy, cô nhanh chân chạy như thỏ, Thương Ngôn Tân đi theo phía sau cô không nhanh không chậm, để cô chạy vào phòng ngủ khóa cửa lại.
“Mở cửa.”
Thương Ngôn Tân đứng cạnh cửa, trầm giọng cảnh cáo.
Quý Nhiêu chống lưng lên cửa, giọng nói run rẩy, đáng thương: “Anh thật hung dữ, em sợ.”
Thương Ngôn Tân lạnh giọng: “Em còn biết sợ?”
Đã sợ mà còn dám giở trò với anh.
“Ai bảo anh bắt nạt em.” Quý Nhiêu nghẹn ngào, thút thít lên án: “Dựa vào cái gì mà không cho em ra ngoài, dựa vào cái gì hù dọa em, dựa vào cái gì...”
Nhưng mà một cánh cửa căn bản ngăn không được Thương Ngôn Tân, Quý Nhiêu còn đang lải nhải lên án dựa vào cái gì, Thương Ngôn Tân từ cửa phòng thay đồ tiếp giáp phòng ngủ đi ra.
Quý Nhiêu nghẹn họng, ngửa đầu nhìn Thương Ngôn Tân vẻ mặt thong dong đi tới, lạnh gáy.
Đại ý là, cô đã quên phòng ngủ và phòng thay đồ nối liền nhau, phòng thay đồ còn có thể đi vào bằng một cánh cửa khác.
Thương Ngôn Tân đi tới trước mặt cô, thân hình cao lớn hoàn toàn bao phủ cô, mặt không chút thay đổi nhìn cô chằm chằm, giọng nói trầm thấp: “Em nói xem dựa vào cái gì?”
Hơi thở nam tính nồng đậm phả vào mặt, lông mi Quý Nhiêu rung động liên tục, rụt cổ, giọng nói trong nháy mắt liền mềm nhũn: “Dựa vào việc em vô liêm sỉ, dựa vào việc không giữ lời hứa, dựa vào việc em vô lương tâm miệng đầy lời nói dối, dựa vào việc em trêu chọc anh trước.”
Quý Nhiêu nhận thức rất rõ ràng về bản thân, nhanh chóng sợ hãi: “Em sai rồi.”
Thương Ngôn Tân lạnh lùng: “Em lại biết sai rồi?”
Lần nào cũng nhận lỗi rất nhanh, nhưng gây chuyện thì vẫn cứ gây chuyện?
Quý Nhiêu nhanh chóng gật đầu, còn muốn nói thêm vài lời dễ nghe nhưng hai cổ tay đã bị Thương Ngôn Tân bắt được, bị anh nhẹ nhàng khéo léo đè xuống giường.
Quý Nhiêu hoảng hốt, hai chân đạp loạn lên người Thương Ngôn Tân: “Em xin lỗi, em ở nhà nên nhàm chán, không có việc gì nên mới gây chuyện, em đã biết sai rồi, Thương Ngôn Tân, anh là người tốt, là người tốt.”
Vừa đạp vừa cầu xin tha thứ.
Đạp không được mấy cái, rất nhanh đã bị Thương Ngôn Tân nắm lấy cổ chân: “Em biết sai chỗ nào, em biết em vừa mở miệng khóc sướt mướt cầu xin tha thứ thì anh sẽ mềm lòng với em, em không hề sợ hãi, ba phút không phạt em thì em sẽ làm ầm ĩ.”
Quý Nhiêu cầu xin tha thứ vô dụng, lại bắt đầu mắng: “Anh là đồ khốn, chỉ cho phép anh bắt nạt em, dựa vào cái gì mà lại không cho em trả thù? Em lại không nói sai, em không phải là chim hoàng yến anh nuôi sao? Chính anh nói em là chim hoàng yến của anh, vì sao em không thể nói ra. Em không chỉ muốn tuyên bố trước mặt cấp dưới của anh, em còn muốn tuyên bố khắp nơi, tuyên bố để cho mọi người đều biết, để cho tất cả mọi người biết, anh chính là ngụy quân tử mặt người tâm thú, là tên khốn nạn.”
Lại to gan rồi.
“Anh không được làm như vậy, tình cảm là phải tình nguyện, em muốn đi, em muốn chia tay với anh, em cũng không muốn làm chim hoàng yến gì cả, anh không thể ép buộc em.”
“Đồ khốn, đồ tồi, Đ* c*m th*, em trẻ tuổi xinh đẹp lại có tiền, em không cần anh nuôi, anh dựa vào cái gì mà buộc em ở bên người làm chim hoàng yến.”
Quý Nhiêu mắng chửi dõng dạc, Thương Ngôn Tân không nói gì, hoàn toàn im lặng. Ngược lại là cô, bởi vì mắng chửi người, muốn được trả thù mà dần dần mắng không ra lời, tức giận đến thở cũng không đều.
Quý Nhiêu bị giữ chặt đến khó chịu, ngón tay đặt ở phía sau cổ anh hơi dùng sức, hãm vào trong da thịt của anh, Thương Ngôn Tân hơi mím môi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, yên lặng nhìn cô.
Quý Nhiêu cắn cắn cánh môi, quay mặt sang bên kia.
Không biết qua bao lâu, Quý Nhiêu không chịu nổi, trong cổ họng ức chế không nổi mà phát ra một tiếng khóc nức nở trầm thấp, Thương Ngôn Tân nắm cằm cô, xoay mặt cô lại.
Hai má Quý Nhiêu phiếm hồng, trong mắt hơi nước mờ mịt, xấu hổ phẫn nộ trừng anh.
Thương Ngôn Tân muốn dạy dỗ cô, dáng vẻ lòng dạ sắt đá, lạnh nhạt hỏi: "Còn muốn làm loạn?”
Quý Nhiêu cắn răng nhẫn nại, rốt cuộc vẫn không nhịn được, * l**n t*nh m* lắc đầu lung tung, sợ muốn chết: “Không làm loạn nữa.”
Dạy dỗ mộ chút, Quý Nhiêu lúc này thật sự biết sợ, mấy ngày kế tiếp đều thành thật nằm ở trên giường trong phòng ngủ, ngoại trừ một ngày ba bữa sẽ ra khỏi phòng ngủ ăn cơm, thời gian còn lại đều ở trong phòng ngủ. Lúc Thương Ngôn Tân mở cuộc họp video ở nhà, anh sẽ cố ý thông báo cho cô biết trước khi cuộc họp bắt đầu, cô cũng không lại gần trước mặt.
Không thành thật cũng không được, không biết Thương Ngôn Tân học ở đâu nhiều trò như vậy. Lúc Quý Nhiêu quỳ, đầu gối ma sát vừa đỏ vừa sưng, chỗ nào cũng nóng rát không thể tả, căn bản không dám xuống giường đi lại lung tung. Về phần muốn chia tay, muốn rời khỏi anh, một câu cũng không dám nhắc lại, nhắc tới anh liền trở mặt với cô.
Sự phản kháng ngoan cố không có tác dụng gì, Quý Nhiêu không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn ở trong nhà Thương Ngôn Tân mà áo tới đưa tay, cơm tới há miệng, sinh hoạt như một con chim hoàng yến.
Đại đa số thời gian Thương Ngôn Tân vẫn trưng bộ mặt dịu dàng nho nhã, chỉ cần cô không đề cập tới chia tay với anh, muốn rời khỏi anh, anh đều vui vẻ dung túng cô, ngoại trừ ở trên giường nói chuyện sẽ không có tác dụng, còn những lúc khác cô bảo anh làm gì anh liền làm cái đó. Gần đây ăn cơm đều muốn anh bế từ phòng ngủ đến phòng ăn, trước khi ngủ còn bảo anh đọc truyện xưa trước khi ngủ cho mình, coi mình như một đứa ngốc tay chân vô dụng.
Quý Nhiêu làm chim hoàng yến càng ngày càng khoan thai tự đắc, nhất là gần tới cuối năm, công việc của Thương Ngôn Tân càng ngày càng bận rộn, trở về càng ngày càng muộn, nhiệm vụ làm chim hoàng yến này của Quý Nhiêu giảm bớt rất nhiều, lượng nhiệm vụ giảm bớt đồng thời Quý Nhiêu dần dần cũng bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Hơn hai tháng nay, Quý Nhiêu đều ở trong nhà Thương Ngôn Tân, không đi đâu cả, lúc đầu là Thương Ngôn Tân không cho cô ra ngoài, sau đó là thói quen nằm trên giường của cô, phần lớn thời gian ngủ một giấc liền đến giữa trưa, rời giường ăn cơm trưa, buổi chiều đến giường nằm lướt điện thoại di động, bất tri bất giác một ngày đã trôi qua.
Đợi đến khi cô nhận ra thì đã ở nhà Thương Ngôn Tân hơn hai tháng, chính mình cũng cảm thấy ngạc nhiên, cô là một người tính cách không chịu ngồi yên, trước kia ở nhà liên tục ba ngày đã cảm thấy mình nhàn rỗi đến mức trên đầu mọc nấm, lần này lại ở nhà lâu như vậy.
Vì thế, hôm nay lúc Thương Ngôn Tân từ công ty tan tầm về nhà, anh đã nhìn thấy Quý Nhiêu đáng lẽ ra đã sớm nằm trên giường lại đang ngồi ở sofa phòng khách. Hôm nay, vừa nhìn thấy anh trở về, cô lập tức hứng thú bừng bừng nhào về phía anh.
Thương Ngôn Tân đặt áo khoác âu phục đang khoác trên cánh tay sang một bên, giương cánh tay hơi nghiêng người, Quý Nhiêu nhanh chóng nhảy lên trước mặt anh theo thói quen, cánh tay ôm lấy cổ anh, hai chân kẹp lấy eo anh, giống như túi cây treo ở trên người anh.
Thương Ngôn Tân ôm cô đi vào phòng ngủ: "Sao còn chưa ngủ?”
Hôm nay Thương Ngôn Tân trở về hơi muộn, đã hơn mười hai giờ.
“Chờ anh tan ca mà.” Quý Nhiêu cười khanh khách tiến đến môi anh hôn một cái.
Thương Ngôn Tân xoa xoa má cô: “Hôm nay ngoan vậy sao?”
“Hôm nào mà em chả ngoan.” Quý Nhiêu trừng mắt nhìn, lúc nói lời này hoàn toàn không thẹn với lòng.
Thương Ngôn Tân hiểu rõ cô như lòng bàn tay, con ngươi cô vừa thay đổi anh liền biết cô đang có chủ ý gì.
“Nói đi, chuyện gì?”
Quý Nhiêu cong khóe mắt cười: "Em muốn đi Phần Lan ngắm tuyết, anh đi cùng em đi.”
Gần đây anh bận rộn công việc, căn bản không có thời gian đi Phần Lan, cô biết.
Thương Ngôn Tân hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn đi Phần Lan?”
Quý Nhiêu nói: “Không phải sắp tới Giáng Sinh rồi sao? Phần Lan là quê hương của ông già Noel, là một trong những địa điểm tuyệt vời để ngắm tuyết, em lên mạng lướt được video có người đi du lịch, phong cảnh siêu đẹp, em chưa được đến, anh đi cùng em đi mà!”
Thương Ngôn Tân thản nhiên nói: "Anh nhớ lễ Giáng sinh ba năm trước em cũng ở Phần Lan, bạn bè em có đăng.”