Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 54

Quý Nhiêu bị anh hôn môi, giọng nói mơ hồ: “Chưa tỉnh.”

“Chưa tỉnh còn có thể nói chuyện?” Thương Ngôn Tân cười khẽ cọ cọ chóp mũi cô, Quý Nhiêu nghe hôm nay anh nói chuyện coi như dịu dàng liền mở mắt ra, thấy anh mím môi khôi phục dáng vẻ nói chuyện dịu dàng, trong lòng cô thấp thỏm, thăm dò hỏi: “Sao anh không đến công ty?”

“Hôm nay không đến công ty.” Thương Ngôn Tân vuốt tóc cô: “Ở nhà với em.”

Quý Nhiêu đẩy vai anh: “Em không cần anh ở nhà cùng, em ở nhà một mình cũng được, anh đến công ty đi.”

“Hửm?” Thương Ngôn Tân cười hỏi: “Không muốn ở cùng anh?”

Từ trong lời nói của anh, Quý Nhiêu nghe ra một tia nguy hiểm, vội vàng sửa lại: “Muốn, muốn anh ở nhà với em.”

Ngón tay Thương Ngôn Tân thò vào trong chăn, sờ lên lưng cô, Quý Nhiêu sợ nhột, vừa rụt eo trốn vào trong, vừa khoác tay lên vai anh đẩy ra ngoài.

Thoạt nhìn anh rất có hứng thú, khóe miệng mỉm cười, ngón tay dưới chăn từng chút từng chút di chuyển trên da cô, Quý Nhiêu giống như con cá bị ném lên thớt, cọ tới cọ lui trên giường, thở hồng hộc, khóc không thành tiếng, vành mắt đỏ trừng anh: “Làm gì mà sáng sớm đã bắt nạt em!”

Thương Ngôn Tân cười khẽ, xoa xoa má cô: “Không phải em thích k*ch th*ch sao?”

“A a a, Thương Ngôn Tân, lúc tay anh bẩn có thể đừng sờ lung tung được không?” Quý Nhiêu tức giận há miệng muốn cắn tay anh, lúc miệng mở ra mới phát hiện không đúng, tay anh bẩn, không thể cắn.

“Cắn đi, sao không cắn?” Thương Ngôn Tân đưa ngón tay lên môi cô, chủ động cho cô cắn.

Quý Nhiêu ngậm chặt miệng, ngón tay Thương Ngôn Tân cọ cọ môi cô, Quý Nhiêu tức giận đến trợn tròn mắt, hận không thể ghé vào cổ anh cắn chết anh, lại sợ vừa mở miệng anh liền nhét ngón tay vào miệng mình, càng ngày càng tức, miệng càng ngậm càng chặt, hai má phồng lên, giống như một cái túi khí.

Thương Ngôn Tân cười nói: “Sợ cái gì, hôm qua anh cũng đã nếm qua rồi.”

Quý Nhiêu cọ cọ má nóng rực, không kiềm chế được, nắm lấy cổ tay anh cắn một cái.

Thương Ngôn Tân nhìn dấu răng trên cổ tay, cũng không tức giận, ung dung nói: “Dậy ăn cơm.”

Quý Nhiêu cũng không biết sao anh chuyển đề tài nhanh như vậy, hừ hừ mắng anh: “Anh không biết xấu hổ.”

Thương Ngôn Tân khẽ nhếch khóe miệng, từ chối cho ý kiến.

Hôm nay tính tình Thương Ngôn Tân dường như tốt hơn rất nhiều, mắng anh anh cũng không tức giận, sau bữa sáng liền đến phòng sách làm việc, cũng không đề cập đến chuyện dẫn cô đi đăng ký kết hôn.

Trong lòng Quý Nhiêu thoáng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần anh không cố chấp đăng ký kết hôn, những chuyện khác đều dễ nói.

Nhưng vấn đề tuổi tác của anh vẫn còn đó, ông cụ Thương lại vô cùng hy vọng anh nhanh chóng cưới vợ sinh con, cô ở lại bên cạnh anh cũng không phải kế lâu dài, chỉ lãng phí thời gian của anh vô ích.

Điểm cuối của cuộc đời anh là con cháu đầy đàn, điểm cuối của cuộc đời cô là một thế giới rộng lớn bao la, không cùng đường thì không cùng chí hướng, không bằng sớm kết thúc.

Quý Nhiêu nằm trên giường trong phòng ngủ, nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy kéo dài như vậy không phải cách.

“Thương Ngôn Tân” Quý Nhiêu đẩy cửa phòng sách ra, thò đầu vào trong: “Em có thể nói chuyện với anh không?”

Thương Ngôn Tân ngồi trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm máy tính trước mặt, không ngẩng đầu lên: “Nói chuyện gì?”

Quý Nhiêu cẩn thận từng li từng tí: “Chuyện… chúng ta.”

Ánh mắt Thương Ngôn Tân từ màn hình máy tính dời về phía cô: “Chúng ta làm sao?”

Quý Nhiêu cắn cắn môi: “Chúng ta cứ tiếp tục kéo dài như vậy không có ý nghĩa.”

Thương Ngôn Tân: “Sao em biết không có ý nghĩa?”

“Không phải anh gấp gáp kết hôn sao?” Giọng Quý Nhiêu nhẹ hơn một chút: “Em thì sẽ không kết hôn.”

Thương Ngôn Tân ừm một tiếng.

Ừm là sao?

Quý Nhiêu: “Em nói là chúng ta sẽ không kết hôn.”

Thương Ngôn Tân: “Anh biết.”

Quý Nhiêu: “Vậy sao anh còn muốn giữ em bên cạnh?”

“Hôm qua không phải đã nói rồi sao.” Thương Ngôn Tân cười nói: “Cứ như vậy, không kết hôn, em ở bên cạnh anh, coi như anh nuôi chim hoàng yến.”

“...” Quý Nhiêu nghiêng đầu: “Cái này… không tốt lắm đâu.”

“Sao lại không tốt?” Thương Ngôn Tân hỏi ngược lại.

Quý Nhiêu vắt hết óc: “Chuyện nuôi chim hoàng yến này, truyền ra ngoài không dễ nghe lắm.”

Thương Ngôn Tân thản nhiên nói: “Anh không ngại.”

Quý Nhiêu tiếp tục vận động đầu óc: “Nếu anh không ngại danh tiếng, muốn nuôi chim hoàng yến, vậy thì ít nhất anh cũng nên nuôi một người nghe lời đi, chim hoàng yến nhà ai yếu ớt như em, vô liêm sỉ như em, không biết tốt xấu như em chứ?”

Thương Ngôn Tân: “Đây không phải là vấn đề em nên quan tâm, biết mình không nghe lời thì giờ nghe lời anh đi, lát nữa anh có cuộc họp video, về phòng đợi anh.”

Quý Nhiêu: “...”

Vô sỉ, quả thực vô sỉ!

Đồ khốn!

Còn trở về phòng đợi anh, thật coi cô như đồ chơi của anh.

Nếu không bởi vì cô trêu chọc anh trước, đuối lý trước, cô sẽ không...

Được rồi, cứ cho là cô không đuối lý, bị anh nhìn trúng, cô cũng không có cách đối phó anh.

Được thôi, Quý Nhiêu nằm xuống sofa.

Nếu anh không sợ việc giữ cô ở lại bên người lãng phí thời gian, vậy cô cũng không sao cả.

Dù sao cô còn trẻ, cũng không vội đi tìm người yêu, coi như ở bên cạnh anh chơi vài năm, khi trở về vẫn còn trẻ.

Anh thì khác, ông cụ Thương còn chờ anh kết hôn để được bế cháu trai, anh có thể cùng cô bên nhau vài năm, chỉ cần cô không muốn kết hôn thì sớm muộn gì cũng phải chia tay, đến lúc đó cũng không thể trách cô lãng phí thời gian của anh, là chính anh muốn như vậy.

Quý Nhiêu tự an ủi mình một phen, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tô Duyệt Nghiên.

[Đi mua sắm không?]

Tô Duyệt Nghiên: [Được.]

Cùng Tô Duyệt Nghiên hẹn gặp ở trung tâm thương mại, Quý Nhiêu lấy ví tiền của Thương Ngôn Tân ra từ trong tủ đầu giường, rút ra một tấm thẻ.

Cô chuẩn bị lấy thẻ của Thương Ngôn Tân ra ngoài tiêu xài hoang phí.

Nếu anh nói cô là chim hoàng yến của anh, vậy việc cô tiêu tiền của anh, quá là bình thường.

Cất thẻ vào trong ví của mình, mang theo túi xách, một chân mới bước ra khỏi ngưỡng cửa, camera giám sát trên đỉnh đầu liền truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thương Ngôn Tân.

“Quay lại.”

Quý Nhiêu ngẩng đầu nhìn camera, giải thích: “Em không ra nước ngoài, em ra ngoài dạo phố.”

Thương Ngôn Tân: “Quay lại.”

Quý Nhiêu không để ý đến anh, chân kia bước ra cửa, đang định ấn thang máy, trong camera Thương Ngôn Tân cảnh cáo: “Em thử xem.”

Quý Nhiêu không dám thử, quay đầu lý luận với anh: “Anh làm việc ở phòng sách, em ở nhà lại không có việc gì làm, ra ngoài dạo phố cũng không được sao?”

Thương Ngôn Tân: “Em có thể thử xem.”

Quý Nhiêu nghiến răng, hít một hơi thật sâu rồi quay trở lại phòng ngủ sau khi kìm nén mọi lời chửi rủa.

[Duyệt Nghiên, tớ không ra được khỏi cửa.]

Tô Duyệt Nghiên: [...]

Quý Nhiêu: [Thương Ngôn Tân không cho tớ ra ngoài.]

Tô Duyệt Nghiên: [Thật sự bị hạn chế tự do cá nhân sao?]

Quý Nhiêu: [Cũng không phải là bị hạn chế, hẳn là có thể ra ngoài, nhưng anh ấy bảo tớ thử xem.]

Tô Duyệt Nghiên: [Thử xem?]

Quý Nhiêu: [Tớ sẽ chết một cách rất thảm, tớ hèn.]

Trong đầu Quý Nhiêu lại thấp thoáng chuyện chiều hôm qua, tức giận đến mức bấm điện thoại rất mạnh.

Quý Nhiêu: [Đồ khốn đó chơi quá b**n th**.]

Tô Duyệt Nghiên: [Chơi như thế nào, nói tớ nghe thử coi.]

Một hàng chữ này thoạt nhìn còn có vài phần hưng phấn.

Vui buồn của con người không thể cùng thấu hiểu, cho dù là bạn thân nhất. Quý Nhiêu nằm ở trên giường, càng nghĩ càng tức, dần dần nổi trận lôi đình.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ chịu thiệt thòi dưới tay ai mà không có sức đánh trả như vậy.

Nói cách khác, cô cũng không chịu thiệt, ai bắt nạt cô, cô nhất định sẽ trả thù bằng được.

Quý Nhiêu đảo tròng mắt vài vòng, lúc chuẩn bị chủ ý xấu, lá gan cô vô cùng lớn.

Trong mấy hơi thở, một chủ ý xấu liền xuất hiện ở trong đầu, nhếch khóe miệng, xẹt qua một nụ cười xấu xa.

Cô từ trên giường đứng dậy, lê dép đi về phía phòng sách.

Thương Ngôn Tân ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, cuộc họp video vừa mới bắt đầu, Quý Nhiêu đẩy cửa ra, thò đầu đi vào, thoạt nhìn giống như là có chuyện gì, ngón tay chỉ chỉ máy tính của anh, dùng ánh mắt hỏi thăm, cuộc họp video của anh có phải đã bắt đầu hay không.

Thương Ngôn Tân vươn ngón trỏ, ra dấu im lặng, ra hiệu cho cô biết cuộc họp video đã bắt đầu.

Quý Nhiêu gật đầu, ngoan ngoãn khéo léo rụt đầu về.

Thương Ngôn Tân thu hồi tầm mắt, nói với Kha Trạm trong phòng họp: “Buổi tối cậu đem văn kiện...”

Lời còn chưa dứt, cửa phòng sách lại bị đẩy ra, Quý Nhiêu cầm loa phóng thanh trong tay, biểu diễn nhiệt tình: “Em là một con chim hoàng yến a~, chim hoàng yến xinh đẹp~, em là chim hoàng yến Thương Ngôn Tân nuôi~, chim hoàng yến xinh đẹp nhất~”

Mấy nhân viên công ty trong phòng họp video khiếp sợ trừng to mắt.

Chuyện này... Tình huống bên giám đốc Thương là thế nào?

Kha Trạm ho nhẹ một tiếng: “Tổng giám đốc Thương, cuộc họp có cần dừng lại không?”

Thương Ngôn Tân rất bình tĩnh: “Chiếm dụng vài phút của mọi người, mời mọi người thưởng thức giọng hát tuyệt vời từ vị hôn thê của tôi.”

Thương Ngôn Tân rút tai nghe ra, để Quý Nhiêu có thể nghe được âm thanh của cuộc họp video: “Tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi, xin mọi người vỗ tay.”

Câu nói cuối cùng của Quý Nhiêu mắc kẹt trong cổ họng, kinh ngạc nhìn Thương Ngôn Tân.

Người này còn có mặt mũi hay không?

Ánh mắt thâm thúy của Thương Ngôn Tân nhìn chằm chằm Quý Nhiêu, vỗ vỗ tay, trong ánh mắt lộ ra sáu chữ “thì ra em chọn cái chết”.

Bình Luận (0)
Comment