Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 53

Về chuyện ngày mai đi đăng ký kết hôn, thảo luận đến cuối cùng vẫn mơ hồ, thái độ của Thương Ngôn Tân không rõ, cũng không nói chính xác.

Trong lòng Quý Nhiêu thấp thỏm bất an, sợ anh quyết ý ngày mai nhất định phải dẫn cô đi đăng ký kết hôn, muốn khuyên anh lại sợ vô ý mà giẫm lên bãi mìn của anh, chọc anh không vui gây họa cho cô, trong lòng cô rối rắm không dám hỏi.

Bất luận ngày mai Thương Ngôn Tân có muốn đăng ký kết hôn hay không đều không thay đổi được kết quả, ngày mai dù như thế nào cô cũng không thể đăng ký kết hôn với anh. Thương Ngôn Tân có thủ đoạn, cũng không thể ép buộc cô đồng ý trước mặt nhân viên công tác đăng ký kết hôn, chỉ cần cô không đồng ý, anh cũng sẽ không có cách nào.

Chỉ là sợ anh sẽ sử dụng một ít thủ đoạn uy h**p cô.

Quý Nhiêu ngồi ở trong bồn tắm lớn, thoáng cúi đầu là có thể nhìn thấy dấu vết kinh người trên người mình, trong lòng thầm mắng đồ lưu manh Thương Ngôn Tân, đồ khốn kiếp. Trước kia sao cô lại không phát hiện ra anh còn có thể cầm thú như thế, không đúng, cầm thú mới là bản tính của anh còn dịu dàng nho nhã gì đều là anh giả vờ, cầm thú giả vờ thành Liễu Hạ Huệ(*), thật là biết diễn!

(*) Liễu Hạ Huệ là một nhà tư tưởng, chính trị gia và nhà giáo dục thời Xuân Thu. Liễu Hạ Huệ được biết đến với tư cách đạo đức cao thượng và đức tính ngay thẳng, trong đó nổi tiếng nhất là câu chuyện “ngồi trong vòng tay mà không hỗn loạn”. Trong câu chuyện này, Liễu Hạ Huệ gặp một người phụ nữ vô gia cư trong một đêm lạnh giá. Để tránh cô bị chết cóng, Liễu Hạ Huệ đã để cô ngồi trong vòng tay mình, cởi áo khoác và quấn chặt cô suốt đêm. Câu chuyện này sau đó được dùng để mô tả cách cư xử kiềm chế và đứng đắn của một người đàn ông khi đối mặt với người khác giới.

Quý Nhiêu tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra, liền thấy Thương Ngôn Tân mặc áo choàng tắm ngồi ở đầu giường, tay cầm quyển sách.

Quý Nhiêu vòng từ cuối giường sang bên kia, tránh anh, lên giường từ phía bên trong.

Vừa tới giường, Thương Ngôn Tân liền đặt sách xuống, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn lên vành tai trắng nõn của cô. Hơi thở ấm áp mà Thương Ngôn Tân thở ra vỗ về cổ Quý Nhiêu, Quý Nhiêu hơi co lại một chút, rụt cổ trốn sang bên cạnh nhưng muốn trốn cũng trốn không thoát, cô bị hai cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy, không được bao lâu thì bỏ cuộc, cứ để mặc anh hôn như vậy trong lòng.

Thương Ngôn Tân hôn một hồi, tay ôm eo cô dần dần đi xuống, Quý Nhiêu ừm một tiếng, thắt lưng căng thẳng, hoảng hốt đè tay anh lại, anh còn chưa kịp làm gì cô đã bắt đầu thút thít.

Thương Ngôn Tân buồn cười, cắn nhẹ vành tai cô, trêu đùa diễn viên nhỏ này: “Khóc sớm vậy, lát nữa rồi khóc.”

Quý Nhiêu ngừng khóc một chút, nâng mí mắt ướt sũng lên, cãi lại với anh: “Không phải là khóc sớm mà bây giờ em muốn khóc.”

Thương Ngôn Tân nhướng mày, ngón tay dừng một chút, chờ nghe cô lên án.

Quý Nhiêu nghiêng mặt, vùi mặt vào ngực anh cọ cọ, khóc càng thương tâm: “Anh bắt nạt em.”

Thương Ngôn Tân bất động, giọng nói hàm chứa ý cười: “Là ai nói rằng cứ ở bên cạnh anh như vậy, tùy anh giày vò?”

Thương Ngôn Tân gõ gõ ngón tay, Quý Nhiêu khóc nức nở: “Nhưng… nhưng cũng không thể giày vò như vậy.”

Thương Ngôn Tân nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc của cô lên, m*t đôi môi hồng hào của cô: “Tùy anh giày vò có nghĩa là tùy theo ý của anh, anh nghĩ rằng, em không thể nói không thể.”

Quý Nhiêu thật sự sợ Thương Ngôn Tân, người mà đột nhiên lộ ra bản tính này, tỏ ra yếu thế thảm hại ở chỗ anh cũng không có tác dụng, cô hoàn toàn không có cách nào.

“Em rất muốn tùy theo ý anh, dỗ anh vui vẻ, để anh tận hưởng nhưng cơ thể em không tốt, cơ thể em không chịu được.” Quý Nhiêu khóc sướt mướt oán giận chính mình: “Cơ thể em không chịu được, sao lại dễ khuất phục như vậy, mới một buổi chiều mà đã kiệt sức, nếu không nghỉ ngơi thì sẽ chết mất.”

Quý Nhiêu dán môi lên cổ anh: “Em mệt mỏi quá, em buồn ngủ quá, em sắp ngất xỉu, sắp đột tử, Thương Ngôn Tân, làm sao bây giờ?”

Thương Ngôn Tân xoa má cô, cười khẽ nói: “Yên tâm, không chết được, em còn trẻ, cơ thể rất khỏe, người già như anh chơi với em còn không sao, em lại càng không sao.”

Cái gì gọi là anh chơi cùng cô, là anh chơi cô thì có.

“Lòng dạ sắt đá, b**n th** lưu manh.” Quý Nhiêu tức giận lấy chân đạp anh.

Thương Ngôn Tân cũng không tức giận, mặc cho cô đạp, Quý Nhiêu đạp không nổi, chân mềm nhũn lại bắt đầu nghĩ cách: “Anh không phải Thương Ngôn Tân.”

Thương Ngôn Tân cười: “Vậy anh là ai?”

Quý Nhiêu mờ mịt lắc đầu: “Tôi không biết, tóm lại không phải Thương Ngôn Tân mà tôi thích, Thương Ngôn Tân dịu dàng nho nhã, sẽ không đối xử với tôi như vậy, anh quá xấu xa.”

“Thương Ngôn Tân dịu dàng nho nhã em cũng không thích.” Thương Ngôn Tân nắm cằm cô, hôn mạnh lên môi cô, ôm lấy đầu lưỡi cô dây dưa, xen lẫn ngữ điệu th* d*c đặc biệt nặng nề: “Kẻ lừa đảo quỷ kế đa đoan.”

“Không, không lừa anh.” Quý Nhiêu thật sự là sợ bộ dạng hùng hổ của anh, cánh tay vịn lên cổ anh, mềm giọng cầu xin: “Em vẫn thích Thương Ngôn Tân dịu dàng hơn, đồ tồi, anh thật hung dữ, anh trả lại Thương Ngôn Tân dịu dàng cho em đi, được không, Thương Ngôn Tân dịu dàng của em đi đâu rồi?”

Đôi mắt sâu thẳm của Thương Ngôn Tân nhìn cô chằm chằm, ung dung nhìn cô biểu diễn.

Cô đột nhiên gào khóc, đặt cằm lên vai Thương Ngôn Tân khóc thật lớn tiếng, nước mắt chảy xuống vai Thương Ngôn Tân, Thương Ngôn Tân nâng khuôn mặt cô lên, hôn lên gò má tràn đầy nước mắt của cô, miệng nếm được vị mặn, tay kia di chuyển, xoa xoa tóc cô, dịu dàng dỗ dành cô: “Được rồi được rồi, trở lại rồi, đừng khóc.”

Tiếng khóc dừng lại, Quý Nhiêu mở to mí mắt khóc đến phiếm hồng nhìn chằm chằm mặt anh, cẩn thận đưa tay lên môi anh, hai ngón tay ở khóe miệng anh vẽ ra một khuôn mặt tươi cười, thăm dò hỏi: "Bây giờ là Thương Ngôn Tân dịu dàng?”

Thương Ngôn Tân nở nụ cười, vỗ vỗ đầu cô: “Ngủ đi.”

Quý Nhiêu lắc lắc đầu, đẩy tay anh ra sau gáy, nhíu mày ghét bỏ: “Đừng sờ tóc em, tay anh bẩn, đừng cọ lên tóc em.”

Thương Ngôn Tân hiểu ra, cười khẽ hôn môi cô: “Đều là đồ của em, em ghét bỏ cái gì?”

Hai má Quý Nhiêu nóng rực, che miệng anh, không cho anh nói.

Thương Ngôn Tân hôn lên ngón tay cô, cười nói: “Rất có sức sống?”

Quý Nhiêu nghe ra hàm ý sâu xa trong lời nói của anh, lập tức híp mắt, giả vờ mơ màng buồn ngủ không mở mắt ra được, ngáp một cái: “Buồn ngủ quá.”

Thương Ngôn Tân không cười nữa, vỗ nhẹ vào lưng cô, dỗ cô ngủ: “Ngủ đi, không đùa nữa.”

Thương Ngôn Tân dịu dàng nho nhã không thể khiến cho Quý Nhiêu ngoan ngoãn ngủ, từ trước đến nay cô đều được voi đòi tiên, ỷ được chiều nên làm tới, sắc mặt Thương Ngôn Tân trầm xuống, cô lập tức ngoan ngoãn nằm vào trong khuỷu tay Thương Ngôn Tân, thành thật nhắm mắt lại.

Vốn cô gào khóc một hồi, khóc đến mức lương tâm Thương Ngôn Tân phát hiện ra, khi anh khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng, cô còn muốn nhân cơ hội nói một chút về chuyện đăng ký kết hôn, tốt nhất có thể khuyên anh đồng ý chia tay với mình, kết quả không tới vài giây lại bày ra vẻ mặt lạnh lùng.

Đồ khốn này.

Quý Nhiêu giận mà không dám nói gì, trong lòng mắng chửi, ngoài mặt ngoan ngoãn khéo léo.

Lăn qua lăn lại một ngày, cơ thể Quý Nhiêu quả thật sự đã mệt mỏi không chịu nổi, bị Thương Ngôn Tân ôm, không bao lâu suy nghĩ liền bay về phía hỗn độn.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa sổ rọi vào phòng, Quý Nhiêu trở mình trong lúc ngủ mơ, một luồng ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào mặt cô, ý thức Quý Nhiêu dần dần từ trong giấc mộng kéo đến hiện thực. Tối hôm qua cơ thể mệt nhọc cực độ liền dễ dàng rơi vào giấc ngủ, ngủ rất sâu. Lúc này đã không còn buồn ngủ, Quý Nhiêu mở mắt, cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường nhìn thời gian, mới hơn tám giờ.

Thương Ngôn Tân không ở trên giường, ánh mắt Quý Nhiêu quét một vòng trong phòng ngủ, không biết Thương Ngôn Tân ở phòng khác hay là đi lên công ty, cô nằm ở trên giường không dám ra ngoài nhìn, sợ giờ phút này Thương Ngôn Tân đang ngồi ở bên ngoài chờ cô rời giường đi đăng ký kết hôn.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ cô đã quyết định, hôm nay ngủ một giấc thẳng đến mười hai giờ, sau đó liền nằm ở trên giường, làm bộ như bị Thương Ngôn Tân làm mệt đến gục, không dậy nổi.

Lúc bình thường, cô ngủ một phát là đến gần mười hai giờ, không ngờ hôm nay tỉnh dậy sớm như vậy, chẳng hề có chút buồn ngủ nào, may mắn là Thương Ngôn Tân không ở trong phòng.

Quý Nhiêu mở điện thoại ra, trên WeChat, tối hôm qua lúc hơn mười một giờ Tô Duyệt Nghiên đã gửi tin nhắn cho cô.

Tô Duyệt Nghiên: [Nhiêu Nhiêu, máy bay hạ cánh chưa?]

Tô Duyệt Nghiên: [Sao không trả lời tin nhắn của tớ vậy, bé cưng ơi~, cậu thấy tin nhắn của tớ chưa?]

Quý Nhiêu: [Tối hôm qua hơn mười một giờ tớ đã ngủ rồi.]

Tô Duyệt Nghiên: [Ngồi máy bay mệt quá phải không?]

Thật là một vấn đề làm cho người ta đau lòng.

Quý Nhiêu: [Không phải, hôm qua tớ không đi máy bay.]

Tô Duyệt Nghiên: [Không đi máy bay? Hôm qua cậu không ra nước ngoài sao? Cậu lại đổi ý?]

Quý Nhiêu: [Không phải là tớ đổi ý, là đồ khốn Thương Ngôn Tân cài hệ thống định vị trên điện thoại di động của tớ, ngày hôm qua tớ vừa ra khỏi nhà họ Quý anh ta đã biết, còn gửi tin nhắn cho tớ, giả vờ như không biết tớ đi, sau đó khi tớ sắp lên máy bay thì phái vệ sĩ ngăn tớ lại.]

Tô Duyệt Nghiên: [ ? ]

Tô Duyệt Nghiên: [Vậy là Thương Ngôn Tân bắt cậu về sao?]

Quý Nhiêu: [Cũng không tính là bắt về mà là tớ thức thời làm trang tuấn kiệt, tự mình thẳng lưng chạy về.]

Tô Duyệt Nghiên: [Cậu chủ động quay về? Cậu á? Tớ còn không biết rõ cậu hay sao, cậu là bị anh ta uy h**p, bằng không sao cậu có thể chủ động trở về?]

Quý Nhiêu: [Cậu không biết đó thôi, anh ta giống như thay đổi thành người khác, cái gì mà tính tình tốt, đều là gạt người, ở bên ngoài giả vờ giống người, kỳ thật căn bản là không phải người.]

Tô Duyệt Nghiên: [Tớ đã nói với cậu rồi, loại người như anh ta không thể dễ dàng trêu chọc nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, tình huống hiện tại của cậu thế nào?]

Ngón tay Quý Nhiêu gõ trên màn hình điện thoại di động, soạn tin nhắn, chữ đánh được một nửa thì bên tai truyền đến tiếng mở khóa cửa, Quý Nhiêu nhanh chóng tắt điện thoại di động, ném qua một bên, nhắm mắt lại, giả vờ còn chưa tỉnh ngủ.

Cửa phòng từ bên ngoài đẩy ra, Quý Nhiêu nhắm mắt lại, nghe được Thương Ngôn Tân đi tới, tiếng bước chân rất nhẹ, hẳn là sợ ầm ĩ đến giấc ngủ của cô, cố ý thả nhẹ bước chân.

Một lát sau, tiếng bước chân dừng lại ở đầu giường, Quý Nhiêu cảm giác được một ánh mắt nhìn mình chằm chằm.

Quý Nhiêu không nhúc nhích, cố gắng giữ hơi thở bình tĩnh, không để đối phương nhận ra mình đã tỉnh ngủ.

Ánh mắt kia dừng lại trên khuôn mặt cô, giống như là nhìn chằm chằm con mồi, một hồi lâu cũng không dời đi.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, tin nhắn điện thoại di động rung động ong ong, trong lòng Quý Nhiêu thầm nghĩ không được rồi, không tự chủ mà nắm chặt ngón tay, lo lắng Thương Ngôn Tân sẽ lấy ngón tay cô mở khóa, xem nhật ký chat WeChat của cô và Tô Duyệt Nghiên.

Lịch sử trò chuyện, anh xem cũng không sao, hiện tại cô mặc đời cuốn trôi, ở trước mặt anh cũng không có bí mật gì, tâm tư đều bị anh nhìn thấu, chủ yếu là cô vừa mới cùng Tô Duyệt Nghiên trò chuyện, tin nhắn WeChat vừa bị nhìn, cô liền cảm thấy không có cách nào tiếp tục giả vờ.

Thương Ngôn Tân đứng ở đầu giường, nhìn cô gái nhỏ giả vờ ngủ trên giường, tầm mắt quét qua điện thoại di động bên cạnh, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.

Cúi người xuống.

Hơi thở ấm áp phả lên mặt Quý Nhiêu, Quý Nhiêu theo bản năng rụt cổ một chút, trong lòng hiểu rõ anh đã biết mình tỉnh nhưng cô vẫn nhắm mắt giả vờ.

Thương Ngôn Tân cúi đầu hôn lên miệng cô, không vạch trần cô, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Quý Nhiêu lặng lẽ mở một mắt, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Thương Ngôn Tân biến mất ở cạnh cửa.

Hôm nay là ngày làm việc(*), đã hơn tám giờ rồi mà anh vẫn còn chưa đến công ty, không phải sẽ thật sự chờ cô rời giường rồi đi đăng ký kết hôn chứ.

(*) 工作日: chỉ thời gian trong khoảng từ thứ 2 đến thứ 6

Quý Nhiêu mím môi, đưa tay cầm điện thoại lên.

Trong điện thoại Tô Duyệt Nghiên lại liên tục gửi ba tin nhắn.

Tô Duyệt Nghiên: [Đâu rồi?]

Tô Duyệt Nghiên: [Sao không trả lời tin nhắn?]

Tô Duyệt Nghiên: [???]

Quý Nhiêu: [Đây đây, vừa rồi Thương Ngôn Tân vào, tớ đang giả vờ ngủ.]

Tô Duyệt Nghiên: [?? Tình cảnh này của cậu sao nghe có vẻ như là bị bắt yêu vậy chứ?]

Quý Nhiêu: [Anh ấy muốn kết hôn với tớ, không đồng ý chia tay, tớ vừa nói chia tay anh ấy liền trở mặt.]

Tô Duyệt Nghiên: [Vậy cậu định làm thế nào?]

Quý Nhiêu: [Không biết, tóm lại không thể kết hôn với anh ấy.]

Tô Duyệt Nghiên: [Bây giờ cậu đang ở Bác Cảnh Công Quán sao?]

Quý Nhiêu: [Ừ.]

Tô Duyệt Nghiên: [Cậu có thể ra ngoài không?]

Quý Nhiêu: [Vì sao không thể?]

Tô Duyệt Nghiên: [Cậu muốn chạy trốn rồi bị bắt về à, Thương Ngôn Tân không hạn chế tự do cá nhân của cậu sao?]

Quý Nhiêu: [Không biết nữa, tớ cũng chưa đi ra ngoài, nhưng chắc là không, điện thoại di động của tớ có hệ thống định vị, tớ lại ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chuyện, anh ấy không cần phải hạn chế tự do của tớ, với dáng vẻ ngày hôm qua của anh ấy, anh ấy cũng không nói rõ, tớ sợ, tớ cũng không dám chạy trốn nữa.]

Chạy trốn hơn hai giờ đã bị bắt, chạy bao nhiêu lâu liền cột ở trên giường dùng đồ chơi nhỏ tra tấn bấy nhiêu lâu, làm sao cô còn dám chạy nữa.

Tô Duyệt Nghiên: [Cậu hiểu rất rõ bản thân mình, chỉ là không thể sớm hiểu rõ Thương Ngôn Tân.]

Quý Nhiêu ngẫm lại liền nổi trận lôi đình: [Lão cáo già, rất giỏi giả vờ.]

Cửa phòng lại bị đẩy ra từ bên ngoài, lúc này Quý Nhiêu không kịp bỏ điện thoại di động xuống, đành phải cầm điện thoại nhắm mắt giả vờ ngủ, giả vờ thật sự quá vụng về, Thương Ngôn Tân đi tới bên giường, cúi đầu hôn môi cô: “Tỉnh rồi?”

Bình Luận (0)
Comment