Quý Nhiêu nghẹn một tiếng, khô khan nói: "Anh không ép buộc em ký tên vào thư đính hôn nhưng anh gài bẫy em, nếu không thì cũng là anh cùng ông cụ Thương hợp tác gài em, làm sao em có thể mơ hồ ký xuống thư đính hôn đã định ngày đăng ký kết hôn, đây là các anh đang lừa đảo em đăng kí kết hôn, em mới bao nhiêu tuổi chứ, vậy mà anh để cho em kết hôn với anh.”
Nghĩ đến quá trình bị lừa ngày hôm qua và cảnh ngộ vừa rồi, Quý Nhiêu càng nói càng tức giận, dù sao người này vừa mới đối xử với cô không có chút nể tình nào, hiện tại anh đang muốn ép cô kết hôn cùng anh, cô tỏ ra yếu thế thì có tác dụng gì, chỉ cần cô không đồng ý yêu cầu của anh, anh sẽ lấy lời hứa lúc trước đè ép cô, bắt nạt cô.
Nghĩ tới đây, Quý Nhiêu cũng không sợ nữa, cầm gối trong lòng ném về phía anh.
“Đồ khốn kiếp, anh muốn kết hôn, thích tìm ai thì tìm nhưng tóm lại em sẽ không kết hôn với anh.”
Gối đập vào người Thương Ngôn Tân, anh không tránh không né, bị câu nói đồ khốn kiếp của cô chọc cười.
Quý Nhiêu vẫn cứng đầu, dáng vẻ như chẳng còn gì để mất, tùy anh muốn thế nào, cô vẫn cứng đầu chống lại.
Thương Ngôn Tân như cô mong muốn, nghiêng người qua, nắm lấy cổ tay cô, ấn cô nằm sấp xuống gối, không chút nể tình mà vỗ xuống, Quý Nhiêu bật khóc thành tiếng, vùng vẫy hai chiếc đùi mềm như bông.
Cái vỗ thứ hai khiến cô mềm nhũn, hoảng hốt nói: “Đồ khốn, em sai rồi, anh đừng đánh em, đừng đánh em, đau, chuyện kết hôn chúng ta còn có thể thương lượng lại mà.”
“A…”
Thương Ngôn Tân lật cô lại, lạnh giọng: “Gọi anh là cái gì?”
Quý Nhiêu thức thời, mềm giọng, ôm lấy cổ anh: “Anh trai, anh trai tốt~~”
“Cái gì mà anh trai tốt.” Thương Ngôn Tân cười lạnh, đặt hai cổ tay cô lên gối, giọng nói lạnh lẽo: “Gọi đồ khốn, gọi thêm vài lần nữa đi, anh thích nghe.”
Hai mắt Quý Nhiêu đẫm lệ lắc đầu, cô luôn miệng nói: “Không gọi không gọi, em biết em sai rồi, hức hức, thật sự biết sai rồi.”
*
Khi sóng dữ rút đi, trong phòng đã tối đen, Quý Nhiêu sức cùng lực kiệt, thân thể hoàn toàn nằm xụi lơ ở trên giường, cảm thấy mình chính là một con búp bê vải rách.
Đầu giường thắp một ngọn đèn màu vàng ấm áp, Thương Ngôn Tân ngồi ở đầu giường, trên đùi đặt một chiếc váy màu đỏ, ấm áp hỏi cô: “Có đói bụng không?”
Quý Nhiêu không để ý tới anh.
Thương Ngôn Tân rất kiên nhẫn, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Ngoan, anh tin em sẽ không ngu xuẩn dùng cơ thể của mình giận dỗi với anh mà không ăn cơm, anh sẽ có cách cho em ăn, nói cho anh biết, em không đói bụng, hay là muốn quậy.”
Quý Nhiêu thở hổn hển, thành khẩn đặt câu hỏi: “Thương Ngôn Tân, anh là b**n th** à?”
Thương Ngôn Tân cũng không tức giận, cười khẽ nói: "Nếu em thích như vậy, anh có thể là như vậy.”
Quý Nhiêu thở dài thật sâu.
Thương Ngôn Tân hôn lên môi cô: “Bé yêu, thở dài cái gì?”
“Em xong đời rồi!”
Thương Ngôn Tân nhíu mày: “Ồ?”
Quý Nhiêu thành thật nói cho anh biết suy nghĩ trong lòng mình: “Em chọc phải b**n th**, đời này em chắc chắn sẽ rơi vào tay b**n th**, em còn trẻ như thế, còn rất nhiều thời gian tự do tốt đẹp, nhưng giờ không có cách nào hưởng thụ tự do một mình rồi.”
Thương Ngôn Tân bình tĩnh nói: “Thật là một chuyện khiến người ta đồng cảm, đồ đáng thương, cho em thời gian mười phút sầu não về cuộc đời bất hạnh của mình.”
Quý Nhiêu: “...”
Thương Ngôn Tân đặt váy lên giường, thản nhiên nói: "Không phải nói tối nay phải mặc váy đỏ hẹn hò với anh sao?”
Quý Nhiêu không thể tưởng tượng nổi: “Em đã như vậy rồi, anh sẽ không muốn em đi hẹn hò với anh chứ?”
Thương Ngôn Tân: "Là em thích, nhà hàng Pháp lãng mạn.”
Quý Nhiêu tức giận: “Chân mềm nhũn, không đi được, muốn đi thì một mình anh đi đi.”
“Anh biết chân em mềm.” Thương Ngôn Tân săn sóc: “Không cần ra ngoài, anh mời đầu bếp của nhà hàng Pháp đến nhà, nhà ăn cũng bố trí rồi.”
Ngón tay thon dài của anh móc đồng hồ đeo tay trên tủ, ý tứ sâu xa: “Mười phút, em không ra tận hưởng bữa tối của em thì anh sẽ lên tận hưởng bữa tối của anh.”
Bữa tối của cô và bữa tối của anh.
Tất nhiên là bữa tối này không phải bữa tối kia.
Đồ khốn.
Quý Nhiêu tức giận mắng một tiếng ở trong lòng, xương cốt cả người đều bị anh dạy dỗ đến mềm nhũn, nào còn có xương gì cứng, trong lòng mắng chửi cầm lấy váy.
“Không vội.” Anh đứng ở dưới giường, áo mũ chỉnh tề, khuôn mặt dịu dàng, rất giống người: “Em còn có thể nghỉ ngơi thêm mười phút nữa.”
Anh xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, Quý Nhiêu ôm chiếc váy kia trong lòng, ngửa mặt nhìn chằm chằm trần nhà, các loại suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu, một lát sau, đột nhiên hoàn hồn, chính mình cũng không biết đã ngẩn người bao lâu, hoang mang rối loạn mặc váy lên người.
Phòng ăn bố trí theo phong cách bữa tối dưới ánh nến, trên bàn bày nến và hoa tươi. Thương Ngôn Tân cũng thay quần áo, dựa vào ghế dựa, bên tay bày một cái ly đế cao, ánh nến nhảy nhót chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của anh, anh vẫn dịu dàng như vậy, cảnh đẹp ý vui.
Khoảng thời gian buổi chiều vô cùng không tốt đẹp đối với Quý Nhiêu nhưng đối với Thương Ngôn Tân lại vô cùng mỹ vị, bữa tối dưới ánh nến này ăn coi như vui vẻ. Toàn bộ quá trình Thương Ngôn Tân duy trì phong độ ga lăng, đút thịt bò bít tết đã cắt xong cho cô, dịu dàng dùng khăn giấy lau miệng cho cô, mặc dù là ở nhà nhưng cũng rất có nghi thức lấy ra một bó hoa hồng lớn tặng cho cô.
Nếu như không đề cập tới mâu thuẫn giữa hai người bọn họ, kỳ thật bọn họ có thể ở chung rất tốt, nhưng Quý Nhiêu không thể không đề cập tới.
“Thương Ngôn Tân, em không muốn kết hôn, cho dù anh trói em lại, trái tim em cũng không ở bên cạnh anh, anh làm như vậy hoàn toàn không có ý nghĩa.”
Vẻ mặt Thương Ngôn Tân không thay đổi, nâng ly rượu đỏ lên, nhấp nhẹ một ngụm, thản nhiên nói: "Trái tim em đã có lúc nào ở bên cạnh anh?”
Quý Nhiêu nghẹn một tiếng.
Đôi mắt sâu không thấy đáy của Thương Ngôn Tân nhìn thẳng vào mắt cô, tràn ngập đe dọa: “Quý Nhiêu, anh đã nói rồi, anh không để tâm đến trong lòng em nghĩ như thế nào, những lời này, không chỉ khi trước em lừa dối anh, em ở trước mặt anh yêu vờ yêu vịt, anh không quan tâm, về sau cũng vậy, mặc kệ trái tim em ở nơi nào nhưng thân xác em luôn ở bên cạnh anh.”
Quý Nhiêu mím môi: “Nếu anh không h*m m**n trái tim của em, vậy anh cần gì phải lo lắng giữ em ở bên cạnh, chỉ vì thân thể của em, dung mạo của em sao? Những cô gái xinh đẹp nhiều vô số kể, anh hoàn toàn có thể tìm một cô gái tốt dành cả thể xác lẫn tinh thần cho anh.”
“Cô gái tốt?” Thương Ngôn Tân cười lạnh: “Làm sao anh biết cô gái tràn đầy tình yêu trước mặt anh rốt cuộc nghĩ như thế nào ở trong lòng.”
Quý Nhiêu: "Anh không thể chỉ vì em lừa anh mà có thành kiến với tất cả các cô gái trên thế giới này, thật ra phần lớn các cô gái đều lương thiện tốt đẹp.”
Thương Ngôn Tân thản nhiên nói: "Em có thể vì cuộc hôn nhân thất bại của ba mẹ mà có thành kiến với tất cả đàn ông trên thế giới này, tại sao anh lại không thể?"
Quý Nhiêu: "Em có thành kiến với tất cả là bởi vì em chính là một kẻ ngu ngốc suy nghĩ nông cạn, không phân biệt được tốt xấu, em chỉ có thể vơ đũa cả nắm, thế nhưng anh không giống vậy. Anh là ai chứ, anh là người cầm quyền của gia tộc Thương thị, anh là Thương Ngôn Tân. Anh tai thính mắt tinh, thông minh sáng suốt, anh nhìn lướt qua đám đông ai tốt ai xấu ai mưu mẹo giở trò anh đều biết, anh xem, em đùa giỡn ở trước mặt anh, muốn len lén chuồn đi, không phải chưa kịp ra trận đã thất bại sao, có hơn hai tiếng đã bị anh bắt trở về sao?”
Thương Ngôn Tân nở nụ cười: “Hơn hai tiếng, em cảm thấy thời gian quá ngắn?”
Quý Nhiêu nghĩ đến việc mình bị tra tấn đến chết đi sống lại hơn hai tiếng đồng hồ, nghe ra hàm ý của anh, hít sâu một hơi: “Bây giờ chúng ta đang thảo luận chủ đề rất nghiêm túc, xin anh đừng hướng tâm trí về những bộ phim rác rưởi đó.”
Thương Ngôn Tân chậm rãi nói: "Nhu cầu tự nhiên, sao lại là rác rưởi, em không thích sao?”
Quý Nhiêu mỉm cười: “Nhưng bây giờ chúng ta đang thảo luận về vấn đề chúng ta có cần kết hôn hay không, cám ơn.”
Thương Ngôn Tân nhếch môi: “Em tiếp tục ngụy biện đi.”
“...” Quý Nhiêu cắn răng: “Em phải nói rõ, đây không phải là ngụy biện, trước kia là em lừa anh, nhưng hiện tại mỗi một câu em nói đều là thật tâm thật ý, em sẽ không kết hôn, em tình nguyện xuất gia làm ni cô, em cũng không kết hôn với anh.”
“Được.” Thương Ngôn Tân nói: “Ngày mai anh sẽ liên lạc với ni viện cho em, yên tâm, hàng năm nhà họ Thương đều cung phụng ở chùa miếu, sau khi em lên núi, anh sẽ thỉnh cầu sư thầy chiếu cố đặc biệt cho em.”
Quý Nhiêu: “...”
“Không phải, chúng ta cũng không cần cực đoan như vậy.” Quý Nhiêu im lặng một lát, chép chép miệng: “Có vấn đề, chúng ta liền giải quyết vấn đề, anh xem, vấn đề hiện tại chính là em vô liêm sỉ, em khốn nạn, em tiếp cận anh, lừa gạt tình cảm của anh. Một người khốn nạn như vậy thì anh giữ bên cạnh làm gì, không phải là em trẻ tuổi, em xinh đẹp, anh lại không có thời gian lãng phí đi vun đắp một mối quan hệ mới đó chứ?”
“Như vậy đi.” Quý Nhiêu cố gắng cứu vãn sai lầm của mình: “Em biết, có rất nhiều cô gái đều thích anh, riêng em, em biết có vài cô gái trẻ tuổi xinh đẹp khăng khăng một mực với anh, em có thể giúp anh thăm dò ý kiến của họ, xem họ có thật lòng thật dạ hay không, chọn một người trẻ tuổi nhất, xinh đẹp nhất, thích anh nhất, em mai mối cho anh, anh chỉ cần bớt chút thời gian ra ngoài hẹn hò ăn cơm, chuyện còn lại không cần anh lo lắng một chút nào, anh thấy sao?”
Quý Nhiêu chớp mắt, vẻ mặt thành khẩn nhìn Thương Ngôn Tân.
Thương Ngôn Tân đặt ly rượu xuống, đặt cánh tay cô lên bàn ăn, Quý Nhiêu sợ tới mức mất hồn, hai chân đạp loạn: “Không được không được, anh muốn làm em mệt chết sao?”
Thương Ngôn Tân thản nhiên nói: "Những lời vừa rồi, anh không thích nghe.”
“Em không nói nữa.” Hai tay Quý Nhiêu che miệng, ánh mắt mờ ảo nhìn anh, bả vai run lẩy bẩy, cười lấy lòng: “Ngài muốn nghe cái gì?”
Môi Thương Ngôn Tân khẽ nhúc nhích, còn chưa nói chuyện, Quý Nhiêu đã đi trước anh một bước: “Nếu anh muốn nói ngày mai cùng anh đi đăng ký kết hôn, em tuyệt đối không thể đồng ý, anh muốn chà đạp em thế nào cũng được nhưng muốn em kết hôn thì tuyệt đối không thể, anh hoặc là thả em, hoặc là cứ như vậy hao tổn tâm trí với em, đăng ký kết hôn là phải đến cục dân chính, nếu anh cứ nhất quyết dẫn em đến cục dân chính, ra ngoài em sẽ báo cảnh sát.”
“Được thôi.” Thương Ngôn Tân nắm cằm cô, giọng nói dịu dàng: “Em muốn như vậy, chúng ta cứ như vậy, không kết hôn, em ở bên cạnh anh, tùy anh giày vò.”
Quý Nhiêu hơi mở to mắt: “Anh như vậy với việc nuôi chim hoàng yến (*) có gì khác nhau, anh bao dung, dịu dàng, chính nhân quân tử, làm sao anh có thể làm như vậy?”
(*) 养金丝雀: một thuật ngữ lóng, chỉ việc đàn ông bao nuôi phụ nữ, chu cấp cho họ về vật chất đồng thời mang lại cho chính mình sự thỏa mãn về cảm xúc. Điều này khá giống với từ Sugar baby - Sugar daddy.
“Nói xong chưa?” Thương Ngôn Tân lạnh giọng: “Biết giày vò là cái gì không?”
Tầm mắt Thương Ngôn Tân quét về phía giá nến trên bàn ăn, ánh nến lay động, dịch nến hòa tan nhỏ xuống phía dưới, nếu rơi trên da người, Quý Nhiêu biết loại thủ đoạn tàn nhẫn này.
Quý Nhiêu nuốt nước miếng, ngoái đầu nhìn Thương Ngôn Tân, nhếch môi cười: “Sai rồi, em sai rồi, Thương Ngôn Tân đối tốt với em nhất, nhất định không nỡ giày vò em.”
Thương Ngôn Tân nhíu mày: “Em vừa nói rằng, em quen biết rất nhiều cô gái trẻ đẹp, muốn giới thiệu cho anh?”
“Không có không có." Quý Nhiêu lắc đầu như trống bỏi: “Em nói hươu nói vượn, anh biết mà, cái miệng này của em, từ trước đến nay đều thích nói linh tinh.”
Thương Ngôn Tân: "Thà xuất gia làm ni cô, cũng không gả cho anh?"
“Làm sao có thể chứ?” Quý Nhiêu giả bộ hồ đồ.
“Anh nghe thấy rồi.” Thương Ngôn Tân cười khẽ: “Ý của em là, anh nghe nhầm?”
“Không, ngài không sai, em, là em sai.” Quý Nhiêu khẩn thiết vỗ vỗ ngực: “Em nói bừa.”
Quý Nhiêu ôm cổ anh khen ngợi: “Thương Ngôn Tân là tốt nhất.”
“Có hài lòng với cuộc hẹn tối nay không?”
Quý Nhiêu gật đầu: “Hài lòng, bữa tối dưới ánh nến, rất lãng mạn, hoa hồng cũng rất đẹp.”
Thương Ngôn Tân: “Nếu đã hài lòng như vậy, vì sao không thể hiện ra?”
Quý Nhiêu lập tức tiến đến môi anh hôn một cái.
Thương Ngôn Tân: “Nói thích.”
Quý Nhiêu: “Thích.”
“Thích ai?”
Quý Nhiêu cười khanh khách: “Thích Thương Ngôn Tân.”
“Chỉ là thích?”
Quý Nhiêu: "Thích Thương Ngôn Tân nhất, thích Thương Ngôn Tân nhất.”
Đồ khốn!
Thương Ngôn Tân mỉm cười: “Em xem, như vậy không phải tốt lắm sao, anh chỉ có thể nghe thấy em nói yêu anh, anh lại không nghe thấy trong lòng em đang mắng anh là đồ khốn.”
Quý Nhiêu: “...”