Quý Nhiêu gần như không cần suy nghĩ cặn kẽ đã xác nhận sự thật là hôm nay mình không thể đi được, từ trước đến nay cô vẫn luôn rất thức thời.
Có lẽ vệ sĩ cũng không nghĩ tới cô lại phối hợp như vậy, lúc chạy như điên về phía vị trí của Thương Ngôn Tân, vệ sĩ còn lo lắng cô sẽ giở trò gì, chạy về hướng ngược lại và thoát khỏi bọn họ, ánh mắt vẫn dính trên người cô không dám dời đi, sau đó phát hiện cô thật sự là một lòng một dạ chạy về phía sếp Thương, không hề có chút suy nghĩ muốn giãy chết dưới mí mắt bọn họ.
Mấy phút sau, Quý Nhiêu thở hồng hộc được vệ sĩ đưa tới trước xe.
Cửa sổ xe hạ xuống thấp nhất, Thương Ngôn Tân ngồi ở hàng ghế sau, dựa vào ghế ngồi, hai chân vắt lên nhau, ngón tay mảnh khảnh nghịch nghịch chiếc đồng hồ vàng trên tay. Quý Nhiêu đứng trước xe vài giây, anh cũng không có phản ứng gì, như là không nhận ra cô đã tới, hơi cụp mắt, khóe miệng mím thành một đường thẳng, lộ ra tia lạnh lẽo.
"Ba phút đồng hồ, em... em không vượt quá thời gian chứ?" Quý Nhiêu chạy quá nhanh, trong giọng nói mang theo tiếng th* d*c rất nhỏ, gương mặt trắng nõn hơi phiếm hồng, đứng dưới ánh mặt trời, trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, không biết là bởi vì chạy vội hay là bởi vì trong lòng hoảng hốt.
Thương Ngôn Tân ngước mắt nhìn cô, nửa gò má còn lại ẩn nấp trong xe lúc này mới xuất hiện, bình tĩnh kể lại sự thật: “Quá ba mươi giây.”
Quý Nhiêu mím môi, ánh mắt vô tội nhìn anh, giải thích: “Khoảng cách hơi xa, sân bay lại quá nhiều người, lúc chạy tới đây nhiều lần thiếu chút nữa đụng phải người ta, em vừa cúp điện thoại lập tức chạy tới, không hề nấn ná dù chỉ một giây. Em chạy rất nhanh, em chưa từng chạy nhanh tới như vậy trong đời.”
Cô đã quen giả bộ đáng thương, cắn môi, một đôi xinh đẹp mắt đào hoa điềm đạm đáng yêu nhìn anh.
Trên mặt Thương Ngôn Tân không có biểu cảm gì, thản nhiên nói: "Em vốn có thể không cần chật vật như vậy, em nên ngoan ngoãn ở nhà, chờ anh tan tầm đón em đến nhà hàng hẹn hò chứ không phải xuất hiện ở sân bay."
Đây là lần đầu tiên Thương Ngôn Tân nói thẳng như thế ở trước mặt Quý Nhiêu, Quý Nhiêu lập tức căng thẳng giải thích: “Em thật sự... Thật sự không muốn kết hôn sớm như vậy, em chưa từng suy nghĩ tới.”
“Chưa từng nghĩ tới?” Thương Ngôn Tân lạnh giọng: “Là ai nói muốn bên anh cả đời?”
Quý Nhiêu yếu ớt giải thích: “Em... lúc ấy... những người yêu nhau đều nói những lời như vậy, em không biết anh sẽ cho là thật.”
Quý Nhiêu hơi cúi người, hai tay bám vào cửa sổ xe, khẩn cầu nhìn anh: “Thương Ngôn Tân, em chính là một cô gái vô lo vô nghĩ, không có chút nghiêm túc với tình cảm, sau khi tốt nghiệp vẫn không có lý tưởng, ngay cả một công việc hẳn hoi cũng không có, em thật sự không xứng đôi với anh, em xin anh, anh để em đi đi.”
Còn không biết sống chết mà muốn rời khỏi anh.
Thương Ngôn Tân đột nhiên nở nụ cười, trong giọng nói mang theo chút nghiền ngẫm: “Đừng cầu xin anh ở chỗ này, về đến nhà, sẽ có lúc em cầu xin anh, lên xe.”
Quý Nhiêu l**m l**m môi, đại não nhanh chóng hoạt động.
“Lên xe!” Giọng điệu Thương Ngôn Tân ôn hòa cảnh cáo: “Đừng để anh nói lần thứ hai.”
Quý Nhiêu bất đắc dĩ, thở dài thật sâu, cúi đầu, thành thật lên xe.
Trên đường Quý Nhiêu vẫn bị Thương Ngôn Tân gạt sang một bên, lúc cô vừa lên xe, điện thoại di động của anh liền vang lên, là chuyện công việc, anh đang bàn chuyện làm ăn với đối phương, trò chuyện thẳng đến khi xe chạy vào gara ngầm của Bác Cảnh Công Quán mới kết thúc.
Thương Ngôn Tân cất điện thoại, xuống xe.
Trực giác Quý Nhiêu cho rằng hôm nay mình cùng anh trở về sẽ xui xẻo nên ngồi trên xe lề mề không muốn xuống.
Thương Ngôn Tân cũng không thúc giục cô, trầm mặc đứng ở một bên, ngón tay vẫn nghịch chiếc đồng hồ vàng như cũ. Ánh mặt trời từ xa chiếu dài, ánh sáng chiếu lên mặt đồng hồ, phản chiếu ra ánh sáng màu vàng, tầm mắt Quý Nhiêu lơ đãng thoáng nhìn chiếc đồng hồ kia, không biết có phải ảo giác hay không nhưng cô luôn cảm thấy Thương Ngôn Tân cầm chiếc đồng hồ kia là có ý gì đó.
Chậm chạp nhưng cuối cùng vẫn xuống xe, cắn răng, bị Thương Ngôn Tân nắm tay đi thẳng vào trong.
Giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng, cả phòng tràn ngập ánh sáng mờ mịt màu vàng nhạt, hư ảo lại phù phiếm, một chùm ánh sáng vừa vặn rơi trên bả vai anh.
Anh cúi đầu, chậm rãi kéo cà vạt, nhìn nửa bên má Quý Nhiêu bị ánh sáng hắt vào. Quý Nhiêu dễ dàng thấy rõ sự nham hiểm trên mặt anh, một loại hoảng loạn thấp thỏm bất an bao trùm lấy cô, tim đập thình thịch, theo bản năng lùi về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách với anh. Lông mi cô rung động, ánh mắt tìm kiếm bốn phía, giả vờ trấn định, giọng nói căng thẳng vang lên: “Hành Châu đâu, sao không thấy Hành Châu?”
“Chuyển ra ngoài sống rồi.” Thương Ngôn Tân cười khẽ một tiếng, nói: “Thằng bé ấy hiểu chuyện, biết nơi này sắp là phòng cưới của chúng ta nên không ở đây quấy rầy chúng ta.”
Quý Nhiêu cắn cắn môi: “Em không kết hôn.”
“Vậy sao?” Khóe miệng Thương Ngôn Tân nhếch lên, cười như không cười.
Quý Nhiêu hít sâu một hơi, lại lui về phía sau một bước, nói: “Đúng vậy.”
Vẻ mặt Thương Ngôn Tân bình tĩnh: “Lúc trước em hứa hẹn với anh như thế nào, cả đời cũng không chủ động rời khỏi anh, nếu không, cứ mặc anh xử trí.”
Vừa dứt lời, tất cả rèm cửa sổ trong phòng chậm rãi khép lại, ánh sáng từng chút từng chút bị chặn ở bên ngoài, vài giây sau, phòng khách sáng sủa rơi vào tối tăm, ánh mắt sâu thẳm của Thương Ngôn Tân tràn ngập tính xâm lược nhìn cô, nhấc chân đi về phía cô.
Ngực Quý Nhiêu đập mạnh, trong đầu theo bản năng đã muốn co cẳng bỏ chạy nhưng hai chân lại mềm nhũn vô lực, như là không nhấc lên được, chỉ có thể đứng im tại chỗ.
Thương Ngôn Tân nắm cổ tay cô, kéo cô vào phòng ngủ.
Phòng ngủ so với phòng khách lại càng tối hơn, rèm cửa sổ kéo kín mít, một tia sáng cũng không có. Thương Ngôn Tân buộc cà vạt vào tay Quý Nhiêu, lúc bị đặt ở trên giường, Quý Nhiêu mới thật sự ý thức được, những lời cảnh cáo của anh mà trước đây bị cô cho là hù dọa đó đều là sự thật.
Cổ tay bị giam ở đầu giường, giãy không thoát, Quý Nhiêu nhìn thấy Thương Ngôn Tân lấy ra một cái hộp từ trong tủ đầu giường, mở hộp ra. Quý Nhiêu nhìn rõ đồ vật bên trong, ánh mắt kinh ngạc trừng lớn: “Thương Ngôn Tân, đó là cái gì?”
Thương Ngôn Tân ngồi xuống bên giường, ngón tay v**t v* gò má cô, khóe miệng gợi lên một nụ cười ôn hòa, ánh mắt cưng chiều: “Bé yêu, không phải em nói đã xem qua rất nhiều phim đen sao, em không biết đây là cái gì?”
Quý Nhiêu sợ hãi lắc đầu: “Thương Ngôn Tân, em không cần cái này, anh không thể giày vò em như vậy.”
Thương Ngôn Tân cười lạnh: “Trước đây anh dung túng em, thông cảm cho tuổi trẻ thích chơi đùa của em, nhưng hết lần này đến lần khác em đều gạt anh, anh cũng không so đo với em, ra sức lấy lòng em, dốc lòng che chở em. Đến cuối cùng, em vẫn muốn rời khỏi anh, miệng đầy lời nói dối anh, một câu nói thật cũng không có, ngược lại cũng thú vị, anh tự có trí nhớ, không ai dám trêu chọc anh, Quý Nhiêu, em là người đầu tiên.”
“Em sai rồi.” Quý Nhiêu khóc nức nở, đáng thương: “Thương Ngôn Tân, em biết em sai rồi, em cam đoan sau này không bao giờ nói dối anh nữa, không bao giờ trêu chọc anh nữa, em sẽ đi thật xa anh có được không?”
Đến bây giờ còn chưa từ bỏ ý định, còn muốn đi.
“Đừng giả bộ đáng thương.” Thương Ngôn Tân di chuyển ngón cái qua khóe mắt Quý Nhiêu, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào mắt cô, trong lời nói mang theo nụ cười: “Yên tâm, em đã không thích anh thì anh cũng không chạm vào em.”
Nói xong, ngón tay anh dời khỏi khóe mắt cô, lấy đồ trong hộp.
Quý Nhiêu lắc đầu, trong lúc kinh hoảng, một cảm giác như là cô đã chết ngấm vào trong máu, lan tỏa khắp tứ chi cô.
Quý Nhiêu khóc nức nở.
Thương Ngôn Tân cười khẽ một tiếng, giọng điệu nghe có vẻ bất đắc dĩ: “Bé yêu à, khóc cái gì, còn chưa tới ba mươi giây.”
Ba mươi giây.
Quý Nhiêu chợt nhớ tới lúc mình ở sân bay, đến muộn ba mươi giây, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh: “Là muốn, ba mươi giây sao?"
Cô thầm đếm trong lòng, khóc sướt mướt: "Ba mươi giây đã hết.”
Trong ánh mắt tràn ngập khẩn thiết của cô, Thương Ngôn Tân nhếch khóe miệng, mỉm cười, cầm lấy chiếc đồng hồ đeo tay màu vàng mà hôm nay anh vẫn luôn thường ngắm nhìn từ sân bay, giọng nói bình tĩnh lại gần như tàn nhẫn nói: "Mười một giờ ba mươi tư phút, em từ nhà cũ nhà họ Quý đi ra, đi tới sân bay, bây giờ là một giờ năm mươi tám phút mười chín giây, vì mang em về, lãng phí hai giờ hai mươi bốn phút mười chín giây của anh, lát nữa anh có việc phải xử lý."
Thương Ngôn Tân nhét đồng hồ vào tay Quý Nhiêu: “Tự tính giờ đi.”
Quý Nhiêu sụp đổ: “Không, em không được, em sai rồi.”
“Sao lại không được?” Thương Ngôn Tân lơ đễnh, hời hợt nói: “Chỉ là hai giờ hai mươi bốn phút mười chín giây.”
“Thương Ngôn Tân...” Quý Nhiêu cọ cọ trên gối, đầu tóc rối bù, nuốt nước mắt xuống, lấy lòng: “Anh cho em ba phút, em... em lập tức quay lại, anh không thể như vậy.”
Thương Ngôn Tân vén mái tóc ướt sũng trên trán cô lên, dịu dàng nói: "Đây không phải là lý do em có thể cò kè mặc cả với anh, em nên cảm thấy may mắn vì em lập tức quay lại, không lên chuyến bay đó, nếu không, sẽ không chỉ có hai tiếng."
Anh không cho cô bất cứ chỗ nào để thương lượng, lạnh lùng vô tình đi ra khỏi phòng ngủ.
Quý Nhiêu nằm ở trên giường, từng trận từng trận mê muội trong đầu, hận không thể hôn mê bất tỉnh, nhưng trong lỗ tai truyền đến tiếng rung động ong ong lần lượt chiếm lấy tất cả giác quan của cô.
Không biết qua bao lâu, bên tai không còn âm thanh nữa, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc thút thít của cô, Quý Nhiêu mở mí mắt ướt sũng, nhìn đồng hồ đeo tay bên gối, đã là hơn bốn giờ chiều.
Đến lúc rồi.
Quý Nhiêu cả người đều vô lực, đầy mồ hôi.
Cửa phòng từ bên ngoài đẩy ra, Quý Nhiêu theo bản năng co rúm lại, hạ thấp mi mắt, điều hòa hơi thở trong lồng ngực, tiếng bước chân từng chút tiến về phía giường. Thương Ngôn Tân mới vừa đi tới đầu giường, Quý Nhiêu liền khóc thành tiếng.
Thương Ngôn Tân cúi người, buông cổ tay bị trói của cô ra, ngón tay vuốt nhẹ nước mắt nơi khóe mắt cô, không hề có ý xấu: “Khóc cái gì, em có can đảm vi phạm lời hứa, đây không phải là điều em nên sớm đoán trước sao?"
Quý Nhiêu đỏ bừng mặt, xấu hổ và giận dữ trừng anh: “Thương Ngôn Tân, anh khốn kiếp, anh dựa vào đâu mà đối xử với em như vậy!”
Thương Ngôn Tân nhẹ nhàng bóp má cô, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, ý vị sâu sa: “Còn có sức mắng chửi anh, xem ra em còn chưa thỏa mãn.”
Đôi mắt nhòe đi vì nước mắt, Quý Nhiêu loáng thoáng thấy trong tay anh cầm một cái điều khiển từ xa, cô sợ tới mức lập tức ôm lấy cánh tay anh, vùi mặt vào ngực anh, cọ cọ: “Không... không còn sức nữa.”
“Thích không?” Anh bóp mặt cô, nâng mặt từ ngực mình lên, không cho cô cọ.
Quý Nhiêu nghe hiểu anh hỏi thích là chỉ cái gì, lập tức lắc đầu, khịt mũi: “Không thích, Thương Ngôn Tân, anh lấy thứ đó ở đâu ra vậy, em không thích, sau này đừng như vậy nữa?”
“Sau này?” Thương Ngôn Tân hơi dùng sức bóp má cô, dạy dỗ cô: “Em luôn muốn chạy, chúng ta còn có sau này?”
Quý Nhiêu nắm lấy cổ tay anh: “Đau, buông tay ra.”
Thương Ngôn Tân không cho cô nói sang chuyện khác: “Còn muốn chia tay không?”
Quý Nhiêu dừng một chút, nếu là trước kia, trong hoàn cảnh nguy hiểm bất lợi cho cô như thế này, cô tất nhiên phải giữ mình trước, thuận miệng nói chút lời lấy lòng lấy lệ với anh, thoát khỏi khốn cảnh trước, sau đó tính sau.
Nhưng là hiện tại, mỗi một câu cô nói anh đều cho là thật, nếu lại vờ vịt ý lừa gạt anh, ngày mai nhất định sẽ bị kéo đi đăng ký kết hôn.
Quý Nhiêu cắn răng: “Còn.”
Thương Ngôn Tân nheo mắt: “Lặp lại lần nữa.”
Quý Nhiêu run rẩy ôm gối lăn vào trong giường, rụt vai, cứng cổ, không sợ chết tranh luận với anh: “Đăng ký kết hôn phải hai bên cam tâm tình nguyện, anh không thể ép buộc em.”
Thương Ngôn Tân cười lạnh: “Anh ép em ký tên vào thư đính hôn?”