Mới vừa tỉnh ngủ, tứ chi không còn sức, Quý Nhiêu chậm rãi gõ vào khung trò chuyện: [Chào buổi sáng~]
Tin nhắn của Thương Ngôn Tân trả lời rất nhanh: [Vừa tỉnh?]
Quý Nhiêu: [Ừ, có phải anh đã đi làm ở công ty rồi không?]
Thương Ngôn Tân: [Ừ.]
Quý Nhiêu: [Thương Ngôn Tân, tối nay em muốn ăn một bữa tiệc Pháp lãng mạn.]
Thương Ngôn Tân: [Được, để Kha Trạm quyết định.]
Quý Nhiêu: [Hừ ╭ (╯ ^ ╰) ╮]
Thương Ngôn Tân: [Làm sao vậy?]
Quý Nhiêu: [Không sao, buổi tối gặp mặt nói đi, em phải đi rửa mặt.]
Để điện thoại di động xuống, Quý Nhiêu lại nằm trên giường vài phút, rời giường rửa mặt, trang điểm nhẹ, xỏ dép lê xuống lầu.
Trong phòng khách dưới lầu, một nhà ba người đều ở đây, ngày hôm qua cuối cùng cũng không biết Quý Hồng Chấn hứa hẹn chỗ tốt gì để dỗ dành hai mẹ con này, hôm nay một nhà ba người lại bắt đầu hòa thuận vui vẻ, hoàn toàn nhìn không ra tranh cãi kịch liệt tối hôm qua.
Quý Hồng Chấn ngồi ở giữa sofa đọc báo, trước mặt Trần Nhã Như và Quý Tư Nhu bày một đống hoa tươi, đang cắm hoa vào bình hoa.
Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang, tầm mắt Quý Hồng Chấn từ trên báo nâng lên, nhìn về phía Quý Nhiêu: “Dậy rồi?”
Quý Nhiêu vâng một tiếng, đi tới sofa, ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp bay tới.
“Mùi gì thế?” Quý Nhiêu quay đầu hỏi dì Điền: “Trong phòng bếp nấu cái gì mà thơm thế?”
Dì Điền nhìn Trần Nhã Như một cái, do dự nói: "Hôm nay phu nhân đích thân xuống bếp nấu canh.”
“Đã chín chưa?” Quý Nhiêu ngồi xuống bên cạnh Quý Hồng Chấn, thản nhiên nói: “Vừa hay tôi đói bụng, bưng tới cho tôi đi.”
Dì Điền đứng không nhúc nhích, khó xử: "Canh kia là phu nhân sáng sớm thức dậy nấu, nấu mấy tiếng liền, nhưng chỉ có một chén, cho tiên sinh uống.”
Quý Nhiêu nhíu mày, ánh mắt không vui nhìn về phía Trần Nhã Như: “Vì sao không nấu thêm vài chén?”
Lời nói không chút để ý, giống như đang sai khiến người hầu trong nhà.
Trong nháy mắt Quý Tư Nhu nổi giận, đang muốn nổi giận thì Trần Nhã Như nhéo cánh tay cô ta, cười nói với Quý Nhiêu: "Dược liệu canh kia vô cùng đắt tiền, đại bổ, cho ba con uống, trẻ con như con không thích hợp uống canh bổ như vậy.”
Quý Nhiêu nói: “Con chưa từng uống canh bổ bao giờ, không sao, con vẫn chịu đựng được, dì đi nấu cho con một chén nữa.”
Trần Nhã Như không trả lời, ánh mắt nhìn về phía Quý Hồng Chấn, muốn ông ta làm chủ cho mình.
Quý Hồng Chấn cúi đầu đọc báo, giả vờ không phát hiện vợ và con gái đối chọi gay gắt, làm người tàng hình.
Quý Nhiêu không kiên nhẫn: "Được rồi được rồi, xem ra nhà họ Quý chúng ta hiện tại thật sự là quá nhiều người, nhiều người nên chi tiêu lớn, ngay cả một chén canh cũng không cho con uống được, cũng không biết là dược liệu trân quý gì, làm phiền dì Trần cho con một quyển sách dạy nấu ăn, con đưa cho dì giúp việc trong nhà Thương Ngôn Tân xem, để dì giúp việc trong nhà nấu cho con uống.”
Quý Tư Nhu không nhịn được: “Em đừng lúc nào cũng đem Thương Ngôn Tân ra tác oai tác quái.”
Quý Nhiêu lười giả vờ với cô ta, nói thẳng với Quý Hồng Chấn: "Ba, con muốn ăn canh.”
Quý Hồng Chấn tránh không thoát, giơ tay với dì Điền: "Tối hôm qua tôi uống nhiều rượu, hôm nay không có khẩu vị, không muốn uống canh, Nhiêu Nhiêu muốn uống thì bưng cho Nhiêu Nhiêu đi.”
“Ba” Quý Tư Nhu tức giận: “Đó là mẹ nấu cho ba, bốn giờ sáng mẹ đã rời giường nấu canh cho ba, sao có thể…”
Lời còn chưa dứt, đã bị Quý Nhiêu cắt ngang.
“Con vẫn còn thắc mắc lúc hơn bốn giờ dưới lầu là ai đang ầm ĩ, thì ra là dì rời giường nấu ăn, dì, tiếng động của dì quá lớn, làm cho con ngủ không ngon, lần sau làm nhỏ một chút.”
Ánh mắt Trần Nhã Như tủi thân ẩn nhẫn nhìn Quý Hồng Chấn.
Quý Hồng Chấn nhìn về phía Quý Nhiêu, há miệng, đang muốn dạy Quý Nhiêu ở nhà không nên ngang ngược như vậy, Quý Nhiêu mở miệng trước ông ta một bước, nhíu mày, nhìn ông ta cũng không vừa mắt, tức giận nói: "Ba, hôm nay là ngày làm việc mà, đã mấy giờ rồi sao ba còn chưa đến công ty?”
Quý Hồng Chấn nghẹn một tiếng.
Quý Nhiêu nói tiếp: “Thương Ngôn Tân hơn bảy giờ sáng đã đến công ty rồi mà bây giờ ba còn chưa đến công ty, khó trách hai năm nay nhà họ Quý chúng ta càng ngày càng kém nhà họ Thương. Ba, ba có chút cầu tiến đi, mỗi ngày cứ như vậy không có lý tưởng, công ty không thể phát triển thêm một bước, lạc hậu hơn nhà họ Thương, sau này con ở nhà họ Thương làm sao ngẩng đầu lên được.”
“...”
Quý Hồng Chấn đang muốn dạy Quý Nhiêu lễ phép với người lớn là Trần Nhã Như thì nghẹn lại trong cổ họng.
Tiểu tổ tông này hiện tại ngay cả ông ta cũng không để vào mắt, càng miễn bàn Trần Nhã Như.
“Hôm nay công ty ba không nhiều việc, sau bữa trưa sẽ đến công ty.” Quý Hồng Chấn giải thích.
Quý Nhiêu châm chọc thở dài, không nói gì, vẻ mặt như là chướng mắt Quý Hồng Chấn không tiến bộ như thế.
Rất nhanh dì Điền đã bưng canh tới. Trước mặt một nhà ba người, cô dùng thìa uống một ngụm, nhíu mày, trực tiếp nhổ vào thùng rác, chê khó uống.
“Đây là canh gì vậy, vị kinh khủng thế.”
Quý Tư Nhu không kiềm chế được tính tình, đứng phắt dậy chỉ vào Quý Nhiêu nói: "Quý Nhiêu, cô đủ rồi đó, mẹ tôi vất vả nấu canh cho ba, cô lại mặt dày đoạt mất rồi còn cố ý chà đạp tâm huyết của mẹ.”
Quý Nhiêu buồn cười: "Một chén canh mà đã là tâm huyết rồi à, đây không phải là chuyện mà các dì giúp việc trong nhà đều làm sao?”
Nhìn thấy cảnh lại sắp cãi nhau, Quý Hồng Chấn lắc lắc tờ báo, trầm giọng: "Được rồi, bớt nói vài câu đi.”
Quý Hồng Chấn đứng dậy khỏi sofa nói: "Công ty tôi còn có việc, cơm trưa không ăn ở nhà.”
Vốn hôm nay ông ta còn chưa ra khỏi cửa là muốn chờ Quý Nhiêu xuống lầu, tâm sự với cô, để cô xin lỗi chuyện ngày hôm qua đập bình hoa làm bị thương Trần Nhã Như. Tối hôm qua ông ta nhìn thấy, bả vai Trần Nhã Như bị đập bầm tím, không ngờ sau khi con gái đính hôn lại thay đổi hẳn sắc mặt, ngang ngược đến mức ngay cả ông ta cũng dám dạy dỗ. Cứ thế này, nếu ông ta còn dám bắt cô xin lỗi Trần Nhã Như thì không chừng ngay cả ông ta, tiểu tổ tông này cũng dám ra tay.
Từ trước đến nay, Trần Nhã Như chỉ thích ở trước mặt Quý Hồng Chấn giả bộ quan tâm đầy đủ đến Quý Nhiêu. Quý Hồng Chấn vừa đi, Trần Nhã Như liền hằm hằm kéo Quý Tư Nhu trở về phòng.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Quý Nhiêu. Quý Nhiêu vào nhà ăn, chậm rãi ăn cơm trưa xong, xách túi ra ngoài, đón xe đến sân bay.
Lúc xe tới gần sân bay, Thương Ngôn Tân đột nhiên gọi điện thoại video cho cô.
Thương Ngôn Tân rất ít khi gửi video cho cô, bình thường đều gửi tin nhắn hoặc giọng nói.
Tim Quý Nhiêu đập thình thịch, sợ Thương Ngôn Tân phát hiện ra điều gì, Quý Nhiêu từ chối nhận, trả lời tin nhắn.
Quý Nhiêu: [Em ở bên ngoài, không mang tai nghe, không tiện nghe điện thoại, anh không bận sao?]
Thương Ngôn Tân: [Đột nhiên nhớ em, muốn nhìn em một chút.]
Quý Nhiêu: [Ngại dùm á, anh học nói lời ngon ngọt từ lúc nào vậy?]
Quý Nhiêu: [Nói lại lần nữa.]
Thương Ngôn Tân: [Nhớ em.]
Quý Nhiêu: [Yêu anh, #%&%# Bắn tim.]
Thương Ngôn Tân: [Em ở bên ngoài làm gì?]
Quý Nhiêu: [Cùng Duyệt Nghiên đi dạo phố ờ bên ngoài.]
Từ trong album ảnh điện thoại di động Quý Nhiêu chọn ra ảnh chụp lúc trước cùng Tô Duyệt Nghiên đi dạo phố chọn quần áo, gửi hai tấm ảnh chụp quần áo qua.
Quý Nhiêu: [Cái váy này, là màu đỏ đẹp hay là màu tím đẹp?]
Thương Ngôn Tân: [Màu đỏ.]
Quý Nhiêu: [Vậy buổi tối em mặc màu đỏ đi gặp anh nhé.]
Xe đến sân bay, Quý Nhiêu xuống xe, đi vào sảnh sân bay, vừa nói chuyện phiếm với Thương Ngôn Tân, vừa làm thủ tục lên máy bay.
Trước khi lên máy bay, Thương Ngôn Tân gửi cho cô một địa chỉ nhà hàng.
Thương Ngôn Tân: [Buổi tối chúng ta đến nhà hàng này được không?]
Quý Nhiêu gõ vào khung trò chuyện: [Thương Ngôn Tân, xin lỗi, buổi tối em không thể hẹn hò với anh.]
Thương Ngôn Tân: [Vì sao?]
Quý Nhiêu ăn ngay nói thật: [Bởi vì tạm thời em không có ý định kết hôn, cho nên em quyết định chia tay với anh.]
Có lý có cứ, lời nói không hề mang theo một tia tình cảm.
Đài phát thanh sân bay nhắc nhở Quý Nhiêu mau chóng lên máy bay, Thương Ngôn Tân gọi điện thoại tới.
Quý Nhiêu suy nghĩ một chút, nhận điện thoại.
“Bây giờ em đang ở đâu?” Giọng Thương Ngôn Tân vẫn dịu dàng như cũ.
Bây giờ nói với anh cũng không sao, cô sắp lên máy bay rồi.
Quý Nhiêu: “Em đang ở sân bay.”
Cổ họng Thương Ngôn Tân phát ra một tiếng cười khẽ: "Vậy tại sao lại nói là đi dạo phố?”
Nếu đã quyết ý chia tay, cũng không cần lưu lại cho anh nhớ nhung làm gì.
"Bởi vì em sợ anh phát hiện ra em muốn rời khỏi Bắc Thành thì sẽ ngăn cản em. Thương Ngôn Tân, xin lỗi, em lại lừa anh. Giữa chúng ta, ngay từ đầu đã là sai lầm, em vẫn chưa nói với anh rằng, em đã sớm quyết định cuộc đời này sẽ không kết hôn. Thật xin lỗi vì đã quấy rầy anh trong khoảng thời gian này, chúng ta tạm biệt như vậy nhé. Chúc anh sớm ngày tìm được người thật lòng yêu anh, bằng lòng cùng anh nắm tay nhau suốt đời, cùng nhau bạc đầu."
“Quay về.” Thương Ngôn Tân dịu dàng nói: “Bây giờ quay về, những lời vừa rồi anh coi như em chưa nói.”
Giọng điệu Thương Ngôn Tân bình tĩnh, không nhanh không chậm, nhưng Quý Nhiêu dường như nghe ra một tia nguy hiểm.
“Thương Ngôn Tân, xin lỗi.”
Thương Ngôn Tân chậm rãi nói: "Quý Nhiêu, em đã hứa với anh.”
Quý Nhiêu lơ đễnh: "Lời hứa giữa nam và nữ sao có thể coi là thật, không tính là thật.”
“Vậy sao?” Giọng Thương Ngôn Tân trầm xuống: “Bé cưng, ở chỗ anh, chưa từng có ai dám nói những lời hứa hẹn không thể coi là thật.”
Không hiểu sao, Quý Nhiêu cảm thấy giọng của anh hơi lạnh lẽo, giống như rắn phun nọc độc khiến người ta kinh hãi.
Tim Quý Nhiêu đập nhanh hơn, lông mi khẽ rung động, căng thẳng: "Thương Ngôn Tân, máy bay của em sắp cất cánh, em cúp máy đây.”
Còn chưa kịp cúp điện thoại, bên kia đã cười một tiếng.
“Quý Nhiêu, anh nói rồi, ở chỗ anh, không ai dám nói lời mà không giữ lời, em cho là anh đùa với em sao?”
“Xin lỗi.” Quý Nhiêu chỉ có thể xin lỗi.
“Không cần xin lỗi, quay đầu lại.”
Quý Nhiêu theo bản năng quay đầu lại, hai người đàn ông cao lớn đeo kính râm đi về phía cô, trong điện thoại, Thương Ngôn Tân hạ tối hậu thư cho cô: "Anh sai người qua đón em, ngoan ngoãn theo bọn họ trở về, hôm nay em không đi được.”
Hai vệ sĩ đi tới trước mặt Quý Nhiêu, khách khí khẽ gật đầu: "Cô Quý, ngài Thương ở bên ngoài chờ cô.”
Quý Nhiêu lập tức ý thức được, bàn tay nắm điện thoại di động không tự giác siết chặt, trên mu bàn tay lộ ra gân xanh.
“Thương Ngôn Tân, anh theo dõi em, hay là điện thoại di động của em...”
“Trên điện thoại của em có hệ thống định vị." Thương Ngôn Tân nói thẳng với cô: “Chẳng lẽ em cho rằng anh dùng điện thoại của em chính là vì xem lịch sử chat WeChat nhàm chán của em sao?”
Quý Nhiêu nghẹn lời.
“Anh cho em ba phút.” Giọng Thương Ngôn Tân lạnh lùng: “Ba phút sau nếu anh vẫn chưa gặp được em, em thử xem.”
Cuộc gọi kết thúc, là bên Thương Ngôn Tân cúp máy trước.
Quý Nhiêu cầm điện thoại di động, ngẩn ngơ tại chỗ vài giây, ngẩng đầu nhìn về phía vệ sĩ Thương Ngôn Tân phái tới, lạnh giọng hỏi: "Xe của tổng giám đốc Thương các anh cách đây bao xa?"
Hai vệ sĩ nhất thời không hiểu cô có ý gì.
Quý Nhiêu thay đổi cách hỏi: "Bây giờ tôi đi qua cần mấy phút?”
Vệ sĩ dự đoán tốc độ bước đi của Quý Nhiêu: “Xe của tổng giám đốc Thương ở bên ngoài, cô đi qua đó đại khái cần bảy phút.”
“Vậy các người còn đứng ngây ra đó làm gì?” Quý Nhiêu cắn răng: “Tổng giám đốc Thương các người chỉ cho tôi ba phút, mau dẫn tôi chạy tới đó đi.”