Xuân Sơn Nơi Tận Cùng

Chương 55

Lục Cảnh Trần cảm nhận được hơi ấm từ quần áo của cô.

Không khỏi ngẩn người.

 

Chầm chậm nâng cánh tay đang buông thõng bên người cô lên, cúi đầu kề sát vào vai cô.

 

Thế nhưng chưa đợi tay anh ôm lấy eo cô.

 

Đã nghe thấy cô mang theo tiếng khóc nức nở, vô cùng chân thành nói một câu: “Anh ơi, anh thật sự phải sống lâu trăm tuổi đó.”

 

Ngón tay Lục Cảnh Trần đang chuẩn bị đặt lên eo cô khựng lại.

 

Lập tức nhớ tới ngọn đèn trường minh mà cô đã thắp cho anh ở chùa, giờ phút này, cô không phải đang cảm ơn anh như một người đàn ông từng qua lại, mà là vị “Lục tiên sinh” khiến cô kính trọng từ tận đáy lòng.

 

Lục Cảnh Trần hơi trầm ngâm.

 

Cánh tay đang lơ lửng sau eo cô cũng từ từ hạ xuống. “Năm sau em sẽ đi chùa đốt đèn cầu phúc cho anh.”

Lục Cảnh Trần cảm thấy những lời này có chút kỳ quái.

 

Nhưng cũng không sửa lại lời cô: “Em có biết là ‘Cảnh’ nào, ‘Trần’ nào không?”

 

Tô Thanh Ý ngẩn ra.

 

Từ từ buông vòng tay đang ôm eo anh ra, ngẩng đầu nói: “Không phải ‘cảnh’ trong phong cảnh, ‘thành’ trong thành công sao?”

 

“Là ‘Trần’ trong ‘không vương bụi trần’.” Anh ngước mắt lên, ánh mắt sâu xa nhìn cô chăm chú.

 

Tô Thanh Ý không biết nghĩ đến điều gì, trong ánh mắt có thoáng trốn tránh.

 

Theo bản năng muốn đứng dậy, lại bị anh nắm lấy cổ tay, giữ lại tại chỗ.

 

“Hôm đó anh định nói với em chính là chuyện này,” Anh dường như nghĩ tới chuyện rất khó mở lời, hơi dừng một chút: “Bởi vì anh cảm thấy trong tình huống em không biết anh là ai mà phát sinh bất cứ chuyện gì với em, đều thể hiện sự vô trách nhiệm đối với em.”

 

Hai đầu gối Tô Thanh Ý vốn định giằng co với anh, bất giác thả lỏng, quỳ xuống tấm thảm.

 

Mím môi, cụp mắt xuống.

 

Anh cảm nhận được sự dao động của cô, ung dung cụp mắt nhìn xuống môi cô nói: “Bây giờ đổi lại em nói cho anh nghe, hôm đó em đi ra ngoài ăn cơm đã xảy ra chuyện gì? Sao về nhà lại muốn chia tay với anh?”

 

Tô Thanh Ý ***** ***** môi.

 

Hít một hơi thật sâu, muốn nói cho anh biết, lúc đó cô đề nghị chia tay với anh, không phải vì muốn tách khỏi anh, mà là muốn một tình yêu rõ

 

ràng hơn.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc đối diện với ánh mắt anh. Cô một chữ cũng không nói nên lời.

Anh tựa như đã đoán được cô không nỡ chia tay với anh. Trong ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng và thờ ơ đầy tự tin.

Chỉ đang chờ cô mở miệng thỏa hiệp với anh. Tô Thanh Ý không nói một lời nhìn anh.

Cô đương nhiên có thể nhìn ra người đàn ông này có tình cảm với cô, bằng không anh căn bản không cần vì cô làm những chuyện này, càng không cần phải kiên nhẫn nói chuyện với cô như vậy.

 

Suy cho cùng, anh vẫn là đang dỗ dành cô. Trong lòng Tô Thanh Ý hiểu rõ.

Không chút biểu cảm cụp mắt xuống nói: “Xin lỗi anh, em không nghĩ tới hôm đó anh sẽ đợi ở cửa nhà em cả đêm.”

 

Mắt Lục Cảnh Trần khép hờ.

 

Anh đương nhiên muốn nghe không phải điều này, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Ừm, nhưng không sao, em nghĩ như vậy cũng là vì anh làm chưa

tốt.”

 

“Còn có hôm ở tiệc cưới, em không phải muốn mượn thân phận của anh để nâng cao giá trị bản thân mình, em thậm chí còn chưa nghĩ tới anh sẽ biết em ở đó,” Tô Thanh Ý như không biết anh muốn nghe gì, lải nhải kéo theo một số chuyện anh căn bản cảm thấy không quan trọng, “Em cũng không biết tại sao các cô ấy lại đồn em trèo được cành cao của anh, em cũng chỉ là tương kế tựu kế mà thôi.”

 

Mi mắt mỏng của anh hơi rũ xuống.

 

Dường như đang suy nghĩ điều gì, thấy cô vẫn không lay chuyển, không khỏi đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, cúi đầu sát lại gần cô nói: “Anh đã nói rồi, loại chuyện này không cần giải thích với anh.”

 

Tô Thanh Ý bị anh ôm lấy eo, bất đắc dĩ phải thẳng người sát lại gần anh.

 

Phần ngực căng đầy dưới áo sơ mi của cô lơ đãng chạm vào ngực anh một cái, rồi nhanh chóng ý thức được sự thất lễ của mình, thẳng eo lùi về sau trốn tránh.

 

“Xin lỗi anh, em không phải…”

 

Lời còn chưa dứt, anh đã giữ chặt eo cô, buộc cô cong eo, đưa người sát lại gần ngực anh.

 

Cô theo bản năng giãy giụa một chút, lại cọ qua cọ lại vài cái trên áo sơ mi trước ngực anh.

 

Anh âm thầm hít một hơi thật sâu.

 

Cuối cùng không nhịn được nữa, hạ giọng kề sát môi cô nói: “Em rõ ràng biết anh không muốn nghe điều này.”

 

Cô không nói gì.

 

Chỉ dùng đôi mắt ngây thơ lại đáng thương nhìn anh.

 

Dường như cảm nhận được tính xâm chiếm trong ánh mắt anh, cô muốn kéo ra một chút khoảng cách với anh, có chút kháng cự đẩy anh ra ngoài. Đôi tay mềm mại trắng nõn đặt lên bờ vai rộng rắn chắc của anh, lại vì vòng tay mạnh mẽ siết chặt trên eo, không những không tạo ra bất kỳ khoảng cách nào với anh, ngược lại làm cho phần mềm mại bị ép giữa hai *****, bị ép thành những hình dạng khác nhau.

 

Lục Cảnh Trần cảm giác được bên trong cô là có mặc quần áo. Có thể thấy thật sự không phải nghĩ đến việc quyến rũ anh.

Thế nhưng cánh tay anh ôm eo cô vẫn siết chặt thêm một chút.

 

Đôi môi vốn cách cô một chút khoảng cách, cũng gần như sắp chạm vào môi cô, tựa như cô vừa mở miệng là sẽ chạm phải.

 

Ánh mắt cô lập tức càng thêm tủi thân. Dường như đang lên án anh bắt nạt người.

***** bắt nạt cô của Lục Cảnh Trần, nháy mắt càng mãnh liệt hơn.

 

Tất cả đạo đức nhân phẩm, đều vào khoảnh khắc này bị vứt ra sau đầu, anh chính là muốn nghe cô nói chuyện, giả vờ không biết: “Ừm?”

 

“Anh ơi, anh…” Cô vừa mở miệng, cánh môi đang kề sát miệng anh nhẹ nhàng lướt qua môi anh. Cô lại giãy giụa một chút, anh lại trực tiếp ngồi

 

xuống tấm thảm, ôm lấy một bên đùi cô, hướng ra phía ngoài đùi anh cho cô quỳ lên.

 

Tô Thanh Ý nhanh chóng ý thức được anh muốn cô ngồi lên đùi anh.

 

Lập tức phản ứng càng lớn hơn, không đợi anh đưa tay, cũng đã chủ động dịch đầu gối ra, thẳng eo muốn kéo ra khoảng cách với anh, không ngờ điều này lại càng tiện cho anh.

 

Ngón tay thon dài trắng nõn của anh siết chặt vòng eo dưới áo sơ mi của cô, buộc cô phải quỳ một bên trên đùi anh.

 

Tô Thanh Ý tiến thoái không được, anh ôm rất chặt. Cô quằn quại, toàn thân chỗ nào cũng cọ vào anh.

Trên thì cọ vào áo sơ mi ngực anh, dưới thì cọ vào chân anh. Cô không thể nói anh.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi anh ấn cô ngồi xuống, môi cô đã chạm vào cánh môi anh vài lần.

 

Ánh mắt sâu thẳm của anh lộ ra một vẻ sâu sắc khó tả. Tựa như cô chỉ cần hé miệng.

Giây tiếp theo anh sẽ hôn lên.

 

Tô Thanh Ý mím môi, không nói gì.

 

Anh cũng không vội, ung dung đánh giá cô, ánh mắt lười biếng lộ ra một vẻ nhất định phải có được, dường như đã chắc chắn cô sẽ không nhịn được, chủ động đến gần anh.

 

Tô Thanh Ý cố tình không làm theo ý anh.

 

Dịch eo lùi về sau trốn, anh lại siết chặt cánh tay ôm eo cô, chống một chân kia lên, cúi đầu kề sát vành tai cô nói: “Có muốn ngồi lên trên một chút không? Anh cảm giác chỗ này cọ… chắc cũng không thoải mái lắm đâu.”

 

Bụng dưới phẳng lì của cô lập tức vì tức giận mà thót lại.

 

Tức giận giãy giụa trong lòng anh một chút: “Em mới không có…”

 

Lời còn chưa dứt, anh đã dùng đầu ngón tay giữ lấy cằm cô, nhắm ngay đôi môi hé mở tự nhiên của cô mà hôn lên.

 

Tô Thanh Ý biết ngay anh đang chờ lúc này, cả người lộ ra vẻ tức giận vì muốn đề phòng mà không phòng được, hai tay đặt lên vai anh, lại cố gắng đẩy anh ra ngoài.

 

Anh lại một tay nắm lấy tay cô, ngẩng đầu hôn sâu hơn vào giữa môi cô.

 

Sau khi thẳng thắn với cô, anh dường như đã bớt đi rất nhiều e ngại, mút lấy cánh môi cô, hôn triền miên, bớt đi rất nhiều e ngại.

 

Lúc này Tô Thanh Ý mới ý thức được, việc anh trước đây không tiến vào, ngoài việc không muốn quá nhanh, nguyên nhân sâu xa hơn, thật sự như lời anh nói, cảm thấy trong tình huống đó của cô mà phát sinh bất cứ chuyện gì với cô, đều là vô trách nhiệm với cô.

 

Tô Thanh Ý chỉ nghĩ thôi, đã cảm thấy chân mềm đi một phần.

 

Không được.

 

Càng yêu hơn.

 

Lúc trước cô là cố ý câu dẫn anh, giả vờ từ chối thực ra là quyến rũ anh, mà bây giờ là thật sự không nhịn được mà cử động vòng eo, cọ xát trên đùi anh.

 

Anh cũng không làm cô “thất vọng”, nhạy bén nắm bắt được sự động tình của cô.

 

Buông môi cô ra, ngẩng đầu nói: “Muốn?”

 

Tô Thanh Ý lại lần nữa ý thức được vẻ tự tin chắc chắn đó của anh. Thật sự là bị cô chiều hư rồi.

Đương nhiên cô sẽ không vào lúc này mà chiều theo ý anh, tiếp tục dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, chống tay lên vai anh, cọ xát trên đùi anh: “Không cần.”

 

Anh lại không thuận theo, ung dung đánh giá cô: “Vậy em cọ cái gì?” Tô Thanh Ý bị anh nói đến đỏ mặt.

Nói rồi rất nhanh chống tay lên vai anh định đứng dậy khỏi đùi anh, lại bị anh giữ chặt eo, thẳng thừng ghì chặt vào lòng nói: “Tức giận cái gì? Lại chưa nói không cho em.”

 

Tô Thanh Ý phát hiện dù là Giang Cảnh Dã hay Lục Cảnh Trần.

 

Anh ở trước mặt cô cũng chỉ là anh.

 

Không vì thân phận của anh thay đổi mà thay đổi chút nào. Thay đổi chỉ là tâm của cô bị người khác ảnh hưởng mà thôi.

Tô Thanh Ý quỳ hai bên đùi anh trên tấm thảm, thẳng eo không thèm để ý đến anh.

 

Ngực anh đang bị dán chặt bỗng thấy trống không, nhìn vào đôi mắt cô phủ một lớp mềm mại mê hoặc lòng người, ngửa đầu, dùng ngón tay đùa nghịch lọn tóc buông xõa trên lưng cô: “Ngồi lên trên? Ừm?”

 

Giọng anh vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng.

 

Tô Thanh Ý nghe mà lòng ngứa ngáy, nhưng vẫn làm theo ý anh, kiên trì thái độ lúc này, không động đậy.

 

Thế nhưng việc cô không tiếp tục giãy giụa, trong mắt anh đã là tín hiệu dao động.

 

Kéo lấy cổ tay cô, ngửa người ra sau, một chút đưa cô lên phía bụng eo mình.

 

Tô Thanh Ý lại lần nữa cảm nhận được trong ánh mắt anh vẻ thờ ơ đầy tự tin, chắc chắn phải có được.

 

Cô cũng không so đo với anh, ra vẻ khó xử cắn cắn môi, nhưng vẫn làm theo ý anh, nâng đầu gối đang quỳ giữa hai chân anh, dịch về phía eo sườn anh.

 

Bàn tay thon dài rộng lớn của anh tự nhiên ***** sau lưng cô. “Vào phòng nhé?”

Tô Thanh Ý do dự một chút.

 

Vẫn cúi đầu tựa vào vai anh, khẽ khàng đáp một tiếng. Anh ôm lấy hai chân cô, ngồi dậy.

Căn phòng tối tăm trống trải giờ phút này nhuốm một tia ấm áp của nhân gian.

 

Anh ôm cô dừng lại ở cửa phòng ngủ. “Bật đèn.”

“Không bật,” cô ôm cổ anh: “Đừng đóng cửa là được.” Ngoài cửa chỉ có chút ánh sáng từ huyền quan hắt vào. Mong manh, nhưng lại không đến mức tối đen như mực.

Trong đầu anh hiện ra khu nghỉ ngơi không che chắn bên ngoài cửa phòng ngủ và hành lang thông thẳng lên lầu hai, không khỏi nhếch môi cười: “Biết chỗ anh không có ai đến đúng không?”

 

Tô Thanh Ý nhớ tới những lời bàn tán nghe được trong yến tiệc, khẽ đáp: “Ở Kinh Thị ai mà không biết, người từng nắm quyền Hoa Đông trừ ngày vía Bồ Tát ra, cũng không tiếp khách.”

 

“Vậy còn dám đến tìm anh?” Anh nhớ tới bộ dạng giả vờ không thân thiết của cô với anh, cố ý trêu chọc.

 

“Ừm.” Cô như không nghe thấy lời trêu chọc của anh, ôm cổ anh, ngoan ngoãn đáp.

 

Tim anh khẽ rung động.

 

Ngửa người, nghiêng đầu kề sát tai cô nói: “Ngẩng đầu lên, anh hôn một lát.”

 

Cô lại không làm theo ý anh.

 

Mà còn vùi sâu hơn vào cổ anh: “Không cho.” Anh không khỏi ***** ***** môi.

Cũng không ép buộc, tiếp tục kề sát tai cô nói: “Có muốn anh đi tắm không?”

 

Tô Thanh Ý do dự một chút.

 

Nắm lấy cổ áo sơ mi sau lưng anh, khẽ khàng đáp.

 

Anh đặt cô lên chiếc ghế dài cuối giường, cúi người hôn lên môi cô một cái, rồi mới đi về phía phòng tắm sau tấm bình phong.

 

Tô Thanh Ý từ từ đứng dậy khỏi ghế, phòng ngủ của anh toàn bộ đều dùng gỗ đặc điêu khắc theo phong cách Trung Hoa, toát ra một vẻ cổ xưa trang nghiêm.

 

Cô đi qua khu nghỉ ngơi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn khu vườn ngoài cửa sổ.

 

Khu vườn không bật đèn, nhưng vẫn có thể xuyên qua ánh trăng trên đầu, cảm nhận được loại ánh sáng bóng đổ khi gió thổi qua rừng trúc, phản chiếu ý cảnh thơ từ ngàn năm trước.

 

Lúc căn nhà này vừa mới hoàn thành, cô từng dọn ghế ra sân nghe tiếng gió cả đêm, cảm thấy đợi đến khi chủ nhà nghiệm thu xong, cô chắc sẽ không còn cách nào vào được nữa.

 

Nhưng gần một năm sau, cô lại thấy được tâm huyết tiếp theo của mình.

 

Anh rõ ràng là hiểu cô muốn biểu đạt điều gì, trong sân một ngọn cỏ một cành cây anh đều không động đến, ngay cả chiếc đèn lưu ly trong phòng cũng không đổi.

 

Cô đã nói anh là chủ đầu tư tốt nhất cô từng gặp.

 

Không chỉ không hà khắc với người làm việc cho mình, mà còn có thể tôn trọng và thấu hiểu nghệ thuật.

 

Tô Thanh Ý dù đứng ở góc độ nào. Đều rất khó không yêu anh.

Cô muốn nói lại thôi nhìn tấm bình phong trước phòng tắm. Người như anh nhất định phải sống lâu trăm tuổi.

Trong lúc suy nghĩ, tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng.

 

Ý thức được chuyện sắp xảy ra, Tô Thanh Ý có chút mong đợi, có chút căng thẳng, lại có chút sợ hãi, lại càng sợ anh nhận ra điều gì, rồi lại cố ý trêu chọc cô.

 

Không để lộ cảm xúc, quay lại đứng dựa vào cửa.

 

Lục Cảnh Trần lau khô tóc, mặc áo ngủ lụa màu đen từ trong phòng tắm bước ra, đối diện với đôi mắt có chút thấp thỏm và bất an của cô đang

dựa vào cửa: “Anh ơi, hay là để lần sau đi?”

 

Ngón tay anh đang đặt chuỗi trầm hương lên chiếc ghế dài cuối giường khựng lại.

 

Ánh mắt thanh lãnh thờ ơ đầy ẩn ý lướt qua người cô: “Lại lần sau?”

 

Tô Thanh Ý bỗng nhiên nhớ ra. Cô thật sự đã cho anh leo cây rất nhiều lần như vậy rồi.

 

Mà lúc đó anh cũng không có ý đó, đương nhiên cũng chiều theo ý cô.

 

Nhưng giờ phút này, đôi mắt anh nhìn cô chằm chằm rõ ràng có thêm một tầng ý tứ sâu xa.

 

Cô lập tức cảm nhận được điều gì đó, nuốt nước bọt, khẽ khàng đáp một tiếng, rồi cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài. Nhưng một tay anh đã ôm cô trở lại.

 

Lúc này Tô Thanh Ý mới biết, trước đây anh rốt cuộc đã dung túng cô đến mức nào.

 

Đôi tay cô vốn định từ chối, lúc anh cúi người ôm lấy hai chân cô, bất giác lại vòng qua ôm lấy cổ anh.

 

Anh lập tức ôm cô ngồi xuống chiếc ghế dài cuối giường.

 

Đôi chân cuộn tròn của cô theo cánh tay anh thu lại, đặt xuống hai bên đùi đang tách ra của anh. Anh ôm cô ngồi trên đùi, nhìn cô nói: “Bây giờ lại không muốn nữa à?”

 

Tô Thanh Ý cúi đầu muốn tránh ánh mắt anh.

 

Anh lại nâng mặt cô lên, thần sắc thờ ơ giải thích: “Yên tâm, chỉ cần em không muốn, anh sẽ không ép buộc em.”

 

Tô Thanh Ý nhìn anh chằm chằm không nói gì.

 

Thế nhưng chưa đợi cô phân biệt thật giả lời anh nói, đã cảm giác ngực bị nâng lên từ dưới, được ôm trọn *****.

 

Đồng tử cô đột nhiên sững lại.

 

Mở miệng đang định mắng anh lừa người, anh đã nhắm mắt lại dùng môi chặn miệng cô.

 

Cô tức giận giãy giụa trong lòng anh một chút.

 

Anh lại hoàn toàn không lay chuyển, quen đường cũ cởi cúc áo sơ mi trước ngực cô, đưa tay vào trong.

 

Bắp chân cô đang đá loạn xạ, bất tri bất giác lại yên tĩnh trong tay anh. Phát ra tiếng ưm ưm.

 

Vẻ mặt sâu thẳm của anh lộ ra sự thờ ơ hoàn toàn không thấy gì là bất ngờ.

 

Trong lúc bàn tay đang ***** kia tìm đến khuy cài sau lưng cô, bàn tay kia cũng không chút hoang mang mà luồn theo cổ áo cô, cởi thêm hai

chiếc cúc áo.

 

Tô Thanh Ý còn chưa hoàn hồn khỏi cảm xúc lúc trước, anh đã cúi đầu, ngậm lấy một bên hồng đào bị đẩy ra.

 

Giọng cô mềm nhũn, “Anh ơi~” Giọng anh trầm ổn đáp: “Ừm?”

Hoàn toàn không nghe ra chút ý loạn tình mê nào. Nhưng Tô Thanh Ý cảm nhận được anh đã loạn rồi.

Chủ động điều chỉnh tư thế ngồi, quỳ trên đùi anh, nhẹ nhàng cử động vòng eo, cọ xát.

 

Phần vốn dĩ chỉ khẽ chạm.

 

Giờ phút này lại bị ép chặt vào nhau.

 

Anh cảm nhận được sự động lòng của cô, lại không hôn nữa, mà hai tay chống ra sau, ung dung ngửa người ra, để cho phần đó tùy ý cọ vào chóp mũi anh.

 

Hoàn toàn không lay chuyển.

 

Tô Thanh Ý nhìn ra anh muốn gì, chủ động nâng chân lên, khóa ngồi trên eo anh nói: “Anh ơi, anh ăn một miếng đi.”

 

Anh không nói gì.

 

Chỉ nhìn cô.

 

Cô chủ động ưỡn người, chạm vào môi anh.

 

Thấy trong mắt cô sự cầu xin ngày càng nhiều, anh mới miễn cưỡng hé môi.

 

Kẽ răng cô thoát ra một tiếng thở dài mãn nguyện.

 

Giờ phút này, ***** của cô dường như đã chiến thắng lý trí, cô không còn so đo sự thờ ơ của anh nữa, còn bắt đầu cởi áo ngủ của anh, mò xuống cạp quần anh.

 

Anh vẫn giữ vẻ mặt ung dung đó.

 

Để mặc cô muốn làm gì thì làm mà không có kết cấu, nhưng lại không hề giúp đỡ chút nào.

 

Một chút ý tứ phối hợp cũng không có.

 

Tô Thanh Ý thậm chí bắt đầu chủ động cầu xin anh: “Anh ơi, anh nâng chân lên một chút.”

 

Anh vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước, không động đậy.

 

Tô Thanh Ý lập tức hiểu ý anh, anh muốn cô đánh mất lý trí, tự mình sa ngã quyến rũ anh.

 

Cô cũng thật sự làm theo ý anh, đưa tay xoa chiếc khuy cài bên hông mình.

 

Đứng dậy, đi chân trần trên mặt đất, dưới ánh mắt không chớp của anh, lắc mông, cởi chiếc quần jean trên đùi.

 

Chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi nửa che nửa hở che đến đùi. Vậy mà động tác hai tay cô đặt trên eo kéo xuống vẫn tiếp tục.

Rồi sau đó anh thấy một chiếc nơ bướm màu trắng, được tháo xuống từ mắt cá chân cô.

 

Anh căng người nằm trên chiếc khăn trải giường lụa màu champagne, không nói một lời nhìn vạt áo sơ mi trên đùi cô.

 

Cô quỳ một gối trên khăn trải giường, từ từ đến gần anh, mà anh chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh lặng lẽ nhìn.

 

Cô dường như hoàn toàn bị lý trí bao phủ. Hai đầu gối tách ra quỳ trước mặt anh.

Sau đó kéo tay anh tìm đến vạt áo sơ mi của mình.

 

Ánh mắt anh theo cổ áo rơi xuống của cô hướng về phía trước.

 

Gương mặt xinh đẹp rạng ngời của cô tràn đầy vẻ cầu xin đáng thương vô cùng, nhẹ nhàng lắc eo, cọ xát vào phần thịt mềm dưới ngón cái anh, “Anh ơi, cầu xin anh.”

 

Yết hầu anh chuyển động rõ rệt.

 

Nhưng lời nói ra lại rất kiềm chế, “Cầu anh làm gì?” Giọng cô rất nhẹ rất nhẹ.

Như thể cảm thấy khó mở lời, nhưng cô vẫn vào giờ phút này gằn từng chữ một nói ra, “L…àm, em.”

 

Đôi mắt thanh lãnh của anh sâu thẳm như một vùng biển tĩnh lặng. Vẫn duy trì tư thế lười biếng lúc trước: “Làm thế nào?”

Cô buông tay anh ra, vén tóc bên tai, cong eo, quay lưng về phía anh: “Làm như vậy.”

 

Anh gần như không cần tốn chút sức lực nào, là có thể nhìn rõ ràng vạt áo sơ mi.

 

Chưa hề phẳng lặng. Như đang thở vậy.

Đuôi mắt vốn cong lên tự nhiên của anh hơi hơi ửng hồng.

 

Bỗng nhiên cổ tay cô đang chống trên nệm bị kéo mạnh một cái, anh cúi người quỳ hai bên eo cô, nhìn xuống cô nói: “Đây là em nói muốn chia

 

tay với anh?”

 

Tô Thanh Ý biết anh đang trêu chọc mình.

 

Không phản bác, chỉ quay mặt sang một bên, lọn tóc lộ ra sau tai đỏ ửng rõ rệt.

 

Mi mắt anh khẽ cụp xuống, cúi đầu ngậm lấy vành tai cô.

 

Ngón tay thon dài rộng lớn bao phủ lấy phần nhấp nhô dưới xương quai xanh cô, trước sau như một dịu dàng.

 

Cô cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của anh.

 

Không chút biểu cảm chờ đợi, chiếc áo ngủ lụa màu đen lần lượt rơi xuống chiếc ghế dài cuối giường. Chân cô vừa vòng lên eo anh, buộc anh phải đến gần mình hơn.

 

Anh một tay chống sau gối đầu cô. Như còn đang do dự điều gì,

Cô đưa tay vòng qua cổ anh, chiếc vòng sáp ong trên cổ tay cô theo đó ép vào làn da sau cổ anh.

 

Anh theo đó cúi đầu, không chớp mắt nhìn vào mắt cô trong ánh sáng mờ ảo.

 

Cô lắc eo, ngẩng đầu hôn lên môi anh. “Anh ơi~”

 

“Không sợ?”

 

“Sợ,” cô khẽ giọng thừa nhận: “Cho nên, anh nhẹ nhàng một chút, được không… Ưm~”

 

Lời còn chưa dứt, cô đã phải trả giá cho hành vi của mình. Bị buộc phải ngậm miệng lại.

Anh dường như rất sợ cô lại đổi ý.

 

Nắm lấy những ngón tay cô đang đan vào nhau sau cổ mình, ấn lên trên đầu cô, không chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt cô, theo sự thay đổi sắc mặt của cô, từng chút từng chút một nghiền ngẫm.

 

Đặc biệt là khi thấy cô cau mày trốn vào lòng anh.

 

Gương mặt nồng đậm sâu thẳm của anh lộ rõ vẻ đau lòng, ngoan ngoãn dừng lại, ôm cô, đợi cô dần dần thích ứng rồi mới từ từ tiếp tục.

 

Tô Thanh Ý cảm nhận được trong quá trình này, anh chắc cũng không chịu nổi.

 

Nhưng anh không hề để lộ chút nào trước mặt cô, hoặc là ôm cô, hoặc là hôn lên trán, lên má cô, tràn đầy kiên nhẫn và dịu dàng.

 

“Anh ơi, thật dịu dàng.”

 

Đợi đến khi cô dần dần thích ứng, cô chủ động vòng tay qua cổ anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh một cái.

 

Anh không khỏi sửng sốt, ôn tồn hỏi: “Không đau nữa à?”

 

Cô không trả lời, chỉ siết chặt vòng chân quanh eo anh, chủ động lắc lư vòng eo.

 

Lúc này anh mới nhẹ nhàng hơn. Tô Thanh Ý dần dần có ý nghĩ.

Bất giác siết chặt chân, “Anh ơi, mạnh thêm chút nữa.” Mắt anh trầm xuống.

Ý thức được cô thật sự không đau nữa, mới lại hạ eo xuống sâu hơn. Tô Thanh Ý lúc này mới biết trước đây anh còn có chút giữ sức lại. Chưa vào hết.

Giọng nói vốn còn có thể kiềm chế, hoàn toàn không thể che giấu được nữa.

 

Cô mất kiểm soát.

 

Anh mất đi sự chừng mực.

 

Trên lầu dưới lầu đều là tiếng kêu “anh ơi” mềm mại uyển chuyển đến cực điểm của cô.

 

Cuối cùng, bụng dưới cô truyền đến một trận ấm áp.

 

Cô đưa tay xoa mặt anh nói: “Anh ơi, sao anh chịu đựng được nhiều năm như vậy mà không chạm vào phụ nữ?”

 

Anh rút khăn giấy, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô chăm chú: “Chưa gặp được em.”

 

Cô cười hôn lên khóe môi anh một cái. “Dẻo miệng.”

Anh ném chiếc khăn giấy đã lau qua bụng dưới cô xuống, lại cúi người đến gần cô: “Sao nào? Còn muốn nữa à?”

 

“Ừm,” cô vòng tay qua cổ anh đáp, “Nhưng vẫn còn hơi đau, lần sau đi.”

 

“Vậy buông anh ra, đi tắm rửa.”miệng Lục Cảnh Trần nói vậy, tay lại nắm lấy đốt ngón tay cô đang vòng sau cổ mình, dường như đang chờ cô làm nũng, để anh ôm cô qua đó.

 

Cô lại không làm theo ý anh, mà dùng đôi mắt tinh ranh, lặng lẽ nhìn anh.

 

Trong lòng anh bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không lành.

 

Chỉ thấy cô hơi ưỡn người, ngẩng đầu, kề sát tai anh: “Anh ơi, em ngủ với anh rồi đó nha, mà còn là trong tình huống không có bất kỳ danh phận nào đâu đó~”

 

Lục Cảnh Trần lập tức ý thức được cô muốn biểu đạt điều gì.

 

Rơi vào sự im lặng vi diệu.

 

Gương mặt xinh đẹp rạng ngời của cô lộ rõ vẻ đắc ý không che giấu: “Lúc trước là ai nói em không yêu đương với anh thì sẽ không ‘cưỡi’ được? Em vừa rồi không phải… đã ‘cưỡi’ rồi sao?”

 

Môi anh hơi mím lại.

 

Lập tức ý thức được sự thờ ơ không so đo của cô đối với anh, tất cả đều là vì đang chờ anh ở đây.

 

Cô cảm nhận được sự cứng đờ của anh, ý cười trong mắt càng thêm chói lòa.

 

Chủ động ưỡn người, cọ vào ngực anh: “Anh ơi, xin lỗi nhé, cuối cùng vẫn là làm anh vi phạm nguyên tắc và đạo đức của mình rồi.”

 

Anh chỉ im lặng một lát, rồi hoàn hồn lại.

 

Buông tay đang nắm đốt ngón tay cô ra, chống tay hai bên eo cô nói: “Sao nào? Cứ thế em chắc chắn chỉ ngủ với anh một lần này thôi à?”

 

“Chuyện sau này để sau này hãy nói, em hôm nay…” cô kề sát tai anh nói: “Đã ngủ sướng rồi.”

 

Lục Cảnh Trần lại một phen im lặng.

 

Thấy cô chuẩn bị đứng dậy, lại ấn eo cô xuống, giữ cô lại tại chỗ. Cô cũng không vội.

 

Không chút kiêng dè vòng tay qua cổ anh, ưỡn người lắc eo cọ vào anh nói: “Sao vậy anh ơi, nhất định phải ôm em đi tắm thì anh mới cam tâm à?”

Bình Luận (0)
Comment