Xuân Sơn Nơi Tận Cùng

Chương 56

Lục Cảnh Trần nghe ra sự chế nhạo của cô.

 

Ngón tay đang giữ bên hông cô không khỏi siết chặt, nhưng trên mặt lại bật cười.

 

Khó trách hôm nay cô không hề nhắc đến một câu nào về chuyện chia tay.

 

Hóa ra là đang đợi anh mắc lỗi thế này đây.

 

Anh nương theo ánh đèn mờ ảo từ huyền quan, dùng đốt ngón tay ***** má cô nói: “Cho nên, không làm lành sao?”

 

Cô vẫn giữ đôi mắt ngây thơ vô tội đó: “Anh ơi, anh quên rồi sao, mục đích ban đầu em yêu đương với anh chính là vì ôm ấp hôn hít mây mưa mà?”

 

Lục Cảnh Trần: “…”

 

Anh gần như đã suy nghĩ cẩn thận điều gì đang chờ đợi mình, khẽ ***** môi một cách vi diệu.

 

Cô không nhịn được ngậm lấy đầu lưỡi anh, hôn lên môi anh một cái. “Không phải đã nói với anh đừng ***** sao?”

Lục Cảnh Trần ý thức được cô đã hoàn toàn khắc phục nỗi sợ hãi lần *****ên.

 

Bắt đầu bung xõa bản thân.

 

Hơn nữa, cô rõ ràng cảm thấy rất ổn với chuyện này.

 

Hoàn toàn không sợ chọc tức anh, rồi lại bị anh kéo đến làm một lần nữa.

 

Lục Cảnh Trần ánh mắt thâm trầm nhìn cô, rất lâu không nói gì.

 

Tô Thanh Ý nhẹ nhàng véo má anh một cái: “Anh ơi, đừng trách em không phụ trách, lúc trước khi yêu anh, em rất nghiêm túc, chỉ là tư vị nghiêm túc này không dễ chịu, cho nên…”

 

Cô lại hôn lên khóe môi anh một cái.

 

Tô Thanh Ý dịu dàng nói: “Cứ như vậy đi.” “Như vậy là như thế nào?”

Cô vuốt tóc anh, không nói gì.

 

Trong đôi mắt dịu dàng thanh tú là tình yêu rực rỡ và sự thờ ơ. Anh ánh mắt sâu thẳm nhếch môi.

“Chơi anh như vậy, không sợ anh ngáng chân em sao?” Cô vô cùng tự tin cười cười: “Sẽ không.”

Không đợi anh trả lời, lại tự tin tràn đầy lặp lại một lần: “Anh ơi, anh sẽ không đâu.”

 

Anh chưa ngủ với cô mà còn làm cho cô bao nhiêu chuyện. Huống chi là đã ngủ với cô rồi.

Cho nên phải yêu một người tốt.

 

Cô lại hài lòng nhìn anh, thưởng thức một lần, từ đáy lòng khen ngợi chính mình, mắt nhìn đàn ông của cô quả thực tuyệt vời.

 

Lục Cảnh Trần phát hiện cô dường như thông qua vài chuyện gần đây, cảm thấy mình đã hiểu rõ anh.

 

Không khỏi vùi đầu vào cổ cô, cười nói: “Vậy em có chắc sau này không có chuyện khác cần nhờ anh không?”

 

Cô đương nhiên không chắc.

 

Nhưng cô cũng không sợ, ung dung nói: “Đợi đến lúc đó rồi nói.”

 

Anh nghe trong lời nói của cô có sự tự tin không hề sợ hãi, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào mắt cô nói: “Cảm thấy em tìm anh, anh nhất định sẽ giúp, đúng không?”

 

Tô Thanh Ý không trả lời.

 

Khóe môi anh khẽ nhếch: “Em hẳn là đã nghe qua chuyện của anh rồi chứ? Con người anh thật ra không tốt như em nghĩ đâu.”

 

Cô quả thực đã nghe qua những lời đồn về anh thời còn ở Hoa Đông. Nhưng thì sao chứ?

“Không phải anh trừ ngày vía Bồ Tát ra thì không tiếp khách sao?” Cô như không nhìn ra sự lạnh lẽo trong mắt anh, ôm lấy mặt anh nói: “Nhưng không phải anh cũng đã gặp em sao? Người khác đánh giá anh thế nào em không quan tâm, em chỉ biết em ở chỗ anh mãi mãi là ngoại lệ.”

 

Lục Cảnh Trần: “…”

 

Anh thử đặt mình vào vị trí của cô mà suy nghĩ, quả thực không có lý do gì để làm lành với anh. Dù sao ngay từ đầu cô cũng chỉ vì muốn ngủ với anh mà thôi, lại không nghĩ tới chuyện kết hôn với anh, hơn nữa anh cũng đã nói, dù có chia tay, cũng nguyện ý giúp cô.

 

Anh âm thầm hít một hơi thật sâu.

 

Nhớ lại phản ứng của cô lúc mới vào cửa, cho rằng cô thật sự chỉ chạm vào bạn trai mình, mới bất giác coi việc cô sẵn lòng gần gũi anh đồng nghĩa với việc sẵn lòng làm lành với anh.

 

Lục Cảnh Trần từ khi tiếp quản Hoa Đông đến lúc từ nhiệm, chưa từng chịu thiệt lớn như vậy.

 

Anh biết ngay con người ta một khi đã bỏ ra tình cảm vào bất cứ chuyện gì đều không phải là chuyện tốt.

 

Tô Thanh Ý thấy anh nhìn mình không nói lời nào, cảm nhận được anh đang tức giận, chủ động ưỡn người lên, dùng phần ngực căng tròn ửng hồng kia chạm vào môi anh nói: “Anh ơi, đừng giận nữa mà, cho anh ăn một miếng, được không?”

 

Nếu theo lý trí, anh nên từ chối. Điều này có khác gì của bố thí đâu.

Nhưng ánh mắt anh lại chạm phải gương mặt xinh đẹp quyến rũ ẩn chứa tình ý của cô.

 

Lại không nhịn được hé môi ngậm lấy.

 

Cô giờ phút này phát ra một tiếng rên rỉ yêu kiều: “Ưm~”

 

Cơn bực bội trong lòng anh lập tức nhuốm màu cảm xúc khác, nhưng anh vẫn cố chịu đựng không tiếp tục, ngẩng đầu nói: “Tô Thanh Ý, em giỏi lắm.”

 

Nói xong kéo chiếc chăn lụa trên người lên. Tô Thanh Ý hoàn toàn không lay chuyển.

Vẫn duy trì tư thế quyến rũ anh lúc trước, không hề có ý định kéo chiếc chăn lụa đã tuột đến eo bụng lên: “Cảm ơn.”

 

Lục Cảnh Trần liếc qua ***** trần của cô. Trên đó còn vương lại những vệt nước chưa khô.

Yết hầu anh bất giác nuốt nuốt, quay đầu đi, kéo chiếc chăn lụa của cô che đến ngực.

 

Cô lại được một tấc lại muốn tiến một thước, đưa tay ra: “Anh ơi, ôm một cái.”

 

Lục Cảnh Trần: “…”

 

Anh không để ý đến cô, cô nhíu mày nói: “Anh ơi, đau~”

 

Trong lòng anh có một ngàn cái không muốn, cũng không biết giận, cúi người ôm cô ngồi dậy.

 

Cô lập tức nở một nụ cười ngọt ngào với anh. “Cảm ơn anh.”

Rồi sau đó bắt đầu cầm lấy quần áo của mình rơi vãi bên mép giường, từng chiếc một mặc vào.

 

Anh sâu xa nhìn cô một cái.

 

Vừa mặc áo ngủ, vừa bật đèn đầu giường.

 

Vóc dáng thon thả yêu kiều của cô phản chiếu trên tấm kính bên cạnh, anh không khỏi mở miệng nói: “…Em định về à?”

 

Cô cúi đầu cài cúc áo trước ngực nói: “Sao vậy anh, còn muốn em ở đây qua đêm à?”

 

Anh nghe ra sự chế nhạo của cô, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Ừm.”

 

Ngón tay cô đang cài áo sơ mi khựng lại.

 

Gương mặt ngây thơ vô tội nghiêng đầu: “Sau đó lại để anh ra phòng sách ngủ một đêm sao?”

 

Lục Cảnh Trần phát hiện những lời mình từng nói, đều như boomerang quay lại đâm vào người anh.

 

Anh mím môi không nói gì.

 

Tô Thanh Ý tiếp tục cài những chiếc cúc áo còn lại, nói: “Thôi bỏ đi, để anh phải ‘cứng’ cả đêm vì em, không tốt chút nào.”

 

Lục Cảnh Trần: “…”

 

Anh quay đầu lại, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô một cái.

 

Cô lại không nhìn anh, mà vén chăn lụa lên, thản nhiên vớ lấy chiếc quần của mình, ngồi ở mép giường mặc vào.

 

Trong lòng anh không nói nên lời cảm giác gì.

 

Bỗng nhiên cảm thấy việc cô chia tay với anh, không phải vì nhất thời xúc động, mà là những chuyện nhỏ nhặt anh chưa từng để ý này, thật sự đã khiến cô chịu rất nhiều tủi thân.

 

Cho nên cô mới có thể canh cánh trong lòng nhớ đến bây giờ.

 

Trong lúc anh thất thần, cô đã mặc xong quần, sửa sang lại quần áo, thắt dây lưng.

 

Anh còn định nói thêm điều gì đó thì điện thoại trong túi cô đột nhiên vang lên.

 

Cô lập tức đi về phía khu nghỉ ngơi bên ngoài phòng ngủ, bắt máy. Vì đứng hơi xa, anh có chút không nghe rõ cô đang nói gì, nhưng có thể nghe được giọng cô.

 

Khiến cho căn nhà yên tĩnh này, có thêm một chút hơi người.

 

Anh không nói một lời đứng bên cửa sổ, lặng lẽ chờ điện thoại cô kết thúc. Thế nhưng điện thoại cô vừa mới ngắt, chiếc xe hẹn qua mạng của cô đã tới.

 

Vì thế cô xách túi, cũng không quay đầu lại mà đi về phía cầu thang huyền quan: “Anh ơi, xe em gọi đến rồi, em đi trước nhé.”

 

Nói xong là một tràng tiếng bước chân dồn dập.

 

Lục Cảnh Trần từ từ hoàn hồn, trong lòng không nói nên lời là cảm giác gì, lơ đãng liếc qua chiếc khăn trải giường cách đó không xa, lụa màu

champagne nhuốm một vệt máu màu nâu. Anh lập tức rơi vào sự im lặng khôn tả.

Con người cô chính là như vậy, mỗi khi anh cảm thấy cô vô tâm, lại sẽ ngửi thấy một tia chân tình trong từng cử chỉ hành động của cô.

 

Anh mặc chiếc áo ngủ lụa màu đen, không nói một lời đi ra sân phơi bên ngoài.

 

Lúc cô đến anh cũng ở vị trí này, lúc cô đi, anh cũng ở vị trí này.

 

Lúc này, cô đã quay lưng về phía anh, kéo mở cửa sau chiếc xe hẹn qua mạng.

 

Anh cũng đã chuẩn bị tinh thần cô sẽ không quay đầu lại. Ngay khoảnh khắc trước khi cô lên xe, cô bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua sân phơi trên lầu hai.

 

Ánh đèn mờ ảo trong ngõ nhỏ chiếu vào gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô.

 

Như nữ thần cai quản mưa trong trí nhớ của anh.

 

Thấy anh ở trên lầu nhìn mình, cô cũng chỉ thờ ơ cười cười, vẫy tay với anh.

 

Rồi cũng không quay đầu lại mà vào ghế sau chiếc xe hẹn qua mạng.

 

Anh lặng lẽ nhìn đèn hậu chiếc xe đó, mãi đến khi hoàn toàn biến mất khỏi ngõ nhỏ, vẫn chưa hoàn hồn.

 

**

 

Tô Thanh Ý rất lâu rồi không vui vẻ như hiện tại.

 

Lúc trở về, cô sửa lại tên WeChat của mình, ở cuối tên cũ thêm một dấu tick, ghi chú: (Bản được Lục Cảnh Trần khen là ngầu lòi)

 

Lục Cảnh Trần dựa theo thời gian cô đến, cộng với thời gian cô trở về, lúc mở WeChat của cô ra, thấy đó là cái tên này.

 

Anh sững sờ một chút, cuối cùng cũng không nói gì: “Đến rồi à?” Cô rất nhanh trả lời: “Ừm”

Anh cũng không nói gì thêm.

 

Cô cũng không còn tính toán chi li như trước nữa. Buông điện thoại xuống, lập tức đi vào phòng vệ sinh.

Chuyện này giải quyết xong, Tô Thanh Ý lại bắt đầu cân nhắc chuyện

mua vé máy bay về, nhưng vì cuộc điện thoại kia của Lục Cảnh Trần, lại có thêm hai nhà tìm cô mua tranh điêu khắc gỗ cho trà thất.

 

Vì thế tạm thời gác chuyện vé máy bay lại. Đến trà thất.

Ông chủ đứng sau hai trà thất này cũng không phải dạng vừa, biết được cô muốn qua, sớm đã ở trà thất đợi cô.

 

Nhìn thấy cô lập tức tươi cười rạng rỡ đón lại.

 

Tô Thanh Ý bỗng nhiên hiểu được ánh mắt “nhìn cái gì cũng chỉ thường thường vậy thôi” của Lục Cảnh Trần, rốt cuộc từ đâu mà có.

 

Thế này thì rất khó mà không ra vẻ ta đây.

 

Tô Thanh Ý khẽ nắm lấy bàn tay đang chìa ra của ông ta, thờ ơ cười một chút.

 

Ông chủ liếc qua chiếc vòng tay đồ cổ trên cổ tay cô, lập tức trong lòng hiểu rõ, không hề soi mói bất cứ khuyết điểm nào của cô, thậm chí sau khi ký hợp đồng xong, chuyển toàn bộ tiền cho cô.

 

Mỹ danh là “Nhân phẩm của Tô tổng, tôi tin được”, Tô Thanh Ý cũng không tiện nói gì thêm.

 

Ngay sau đó đối phương hỏi thăm cô về chuyện của Lục Cảnh Trần, vòng vo muốn cô giới thiệu ông ta gặp Lục Cảnh Trần một lần.

 

Tô Thanh Ý lại có chút hiểu ra, tại sao Lục Cảnh Trần thà mai danh ẩn tích đến Đại Đồng ở, cũng không muốn ở lại Kinh Thị.

 

Cứ mở miệng ngậm miệng đều là người tìm anh giúp đỡ, mà anh đã quyết tâm rời xa thế tục, đối với những người khác cũng không có nhu cầu lợi ích gì, khó trách lại thờ ơ như vậy.

 

Tô Thanh Ý chỉ thờ ơ cười một chút. Tìm một cái cớ chuẩn bị rời đi.

Mà lúc cô đứng dậy, người phụ trách khách sạn hôm qua nhắc nhở cô cũng nghe tin mà tới, liên tục xin lỗi cô: “Tô tổng, cô có quan hệ tốt như vậy sao không nói sớm, xem xem đây không phải là nước lụt tràn vào miếu Long Vương, người một nhà không nhận ra người một nhà sao?

Năm đó Lục tổng còn ở Hoa Đông, tôi mua không ít cổ phiếu Hoa Đông đâu.”

 

Tô Thanh Ý cười cười: “Vậy chắc là kiếm được không ít nhỉ?”

 

Trước đây cô từng nghe người ta nói, sở dĩ anh có thể sống thành huyền thoại trong mắt nhiều người như vậy, ngoài bối cảnh sâu không lường

được của anh ra, là vì anh thật sự có bản lĩnh. Trước khi anh nhậm chức tại Hoa Đông, giá cổ phiếu luôn ở khoảng tám đến mười hai tệ, sau khi anh nhậm chức, có lúc tăng vọt lên hơn 35 tệ.

 

Lúc đó Hoa Đông có thể nói là nổi bật vô song trên cả nước.

 

Bước vào ngành nào là “chấn chỉnh” ngành đó, các ông lớn đầu ngành đều bị hành cho khổ không nói nên lời, mà điều này đối với Hoa Đông lúc đó, chỉ là “thử tài dao mổ trâu, làm cho vui”.

 

Ngày anh tuyên bố từ nhiệm, giá cổ phiếu Hoa Đông mở cửa đã giảm sàn.

 

Một ngày bốc hơi giá trị thị trường hàng chục tỷ, đến giờ vẫn chưa hồi phục lại được.

 

Người phụ trách khách sạn vừa nghe cô nói vậy, lập tức hiểu ra cô cũng là người trong nghề, “hì hì” cười một chút, không nói nhiều.

 

Tô Thanh Ý biết những người này là nhắm vào Lục Cảnh Trần mà tới, cũng không nói thêm gì, chỉ nói mình không thân với anh, rồi chuẩn bị rời đi.

 

Ông chủ trà thất nhịn hồi lâu nói: “Tô tổng quá khiêm tốn rồi, chiếc vòng tay đồ cổ này trên tay cô, nếu tôi không nhìn lầm, hẳn là chiếc vòng Lục tổng thường đeo khi còn ở Hoa Đông phải không?”

 

Nhưng phàm là người hiểu chuyện một chút, nhìn thấy chiếc vòng đồ cổ này phải “tạo điều kiện thuận lợi” cho cô, mà người có thể nhìn ra được thường không phải người thường. Với mạng lưới quan hệ của Lục Cảnh

 

Trần hiện nay, dù cô có muốn đi nghênh ngang ở Kinh Thị cũng không thành vấn đề.

 

Nhưng Tô Thanh Ý cũng không phải kẻ ngốc.

 

Biết càng là lúc như thế này, càng phải khiêm tốn, cười cười: “Lôi tổng nói đùa rồi, đây là tôi bỏ năm đồng mua ở chợ đồ cổ, ngài đừng quá để tâm.”

 

Ông chủ trà thất cũng là người thông minh.

 

Thấy cô không muốn giúp, cũng không cần nói nhiều nữa, khách sáo tiễn cô rời đi.

 

Tô Thanh Ý không biết ông chủ trà thất này có địa vị gì, nhưng lúc cô ngồi trên xe hẹn qua mạng chờ đèn đỏ, nhìn thấy ông chủ đó lên một chiếc Rolls-Royce.

 

Có thể thấy nếu không phải vì Lục Cảnh Trần, có lẽ đến mặt ông chủ này cô cũng không gặp được.

 

Nhưng cô cũng không để tâm.

 

Ở cái Kinh Thị vàng son lộng lẫy này, cô chỉ cần kiếm được phần thuộc về mình là tốt rồi.

 

 

Tô Thanh Ý trở lại khách sạn.

 

Bắt đầu thu xếp rời Kinh Thị, đặt vé máy bay.

 

Thế nhưng cô còn chưa tìm được thời gian thích hợp, đã nhận được điện thoại của Vương Trân Phượng.

 

Vì cuộc phỏng vấn của cô ở triển lãm điêu khắc gỗ, có người trên mạng đã lần theo dấu vết tìm ra cô. Những cư dân mạng trước đây tò mò về dung mạo của cô, nháy mắt kích động.

 

Chủ đề #Nghệ nhân điêu khắc gỗ phi vật thể Đại Đồng là siêu cấp đại mỹ nữ#, nháy mắt leo lên mấy hạng đầu hot search.

 

Hiện tại đã có người ngồi chờ cô ở trong tiệm.

 

Kèm theo một số người làm truyền thông tự phát muốn ké fame của cô.

 

Đây là lý do Tô Thanh Ý không muốn lộ mặt, bởi vì một khi có danh tiếng, sẽ bị rất nhiều thứ không thể hiểu nổi bám theo, bất kỳ chuyện nhỏ nhặt nào cũng sẽ bị phóng đại vô hạn.

 

Thậm chí có người tìm ra được bạn trai cô, chỉ là một ông chủ nhỏ của cửa hàng đồ cổ.

 

Lập tức có một đám cư dân mạng không rõ chân tướng vào bất bình, mắng cô là não yêu đương, mắng bạn trai cô không xứng với cô.

 

May mà loại nhiệt độ này, thường đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.

 

Chỉ cần không có diễn biến tiếp theo, qua được mấy ngày là sẽ lắng xuống.

 

Vì thế cô gác lại ý định trở về, ở lại Kinh Thị thêm mấy ngày.

 

So sánh với việc đó, Kinh Thị có vẻ bao dung hơn rất nhiều. Đi trên đường, gần như không có ai chú ý đến cô, thỉnh thoảng có người nhìn cô vài lần, nhưng cũng chỉ là nhìn xem thôi.

 

Mấy ngày nay cô có nhận thêm vài đơn đặt làm đồ nội thất theo yêu cầu.

 

Đệ tử của ông nội cũng ngày càng nhiều, lịch làm việc đã kín đến sang năm.

 

Tô Thanh Ý nhìn dòng tiền ngân hàng trong khoảng thời gian này, cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái.

 

Chỉ cần cô không nghĩ đến việc có được một vị trí nhỏ ở Kinh Thị, chỉ riêng những mối làm ăn này của cô ở Kinh Thị, đã đủ để cô ở Đại Đồng sống một cuộc sống rất tốt rồi.

 

Lúc cô nằm trên sô pha khách sạn ảo tưởng về tương lai, bất giác nhớ tới Lục Cảnh Trần.

 

Từ tối hôm đó, cũng khá lâu không có tin tức gì của anh, vì thế gửi WeChat hỏi Phương Trục: “Anh Giang của cậu về chưa?”

 

Phương Trục không hiểu nguyên do, nhưng vẫn rất nhanh trả lời: “Về rồi, sao vậy?”

 

Tô Thanh Ý lại hỏi: “Về khi nào?”

 

“Tuần trước,” Phương Trục nghĩ nghĩ rồi nói.

 

Tô Thanh Ý lại hỏi: “Vậy cậu có biết khoảng thời gian này anh ấy bận gì không?”

 

Câu hỏi này của cô làm Phương Trục cảm thấy hiếm lạ: “Anh ấy có thể bận gì chứ? anh Giang thuộc kiểu mỗi năm chỉ làm một mối làm ăn lớn, một mối là đủ nằm cả năm rồi.”

 

Tô Thanh Ý: “…”

 

Cô cũng phát hiện mình hỏi thừa, Giang Cảnh Dã thì có thể bận gì được, mỗi ngày chỉ hưởng thụ cuộc sống thôi.

 

Đợi nhiệt độ lắng xuống, cô cũng tính chuyện trở về. Không ngờ, vì mối quan hệ nổi bật của cô ở Kinh Thị trong khoảng thời gian này, cô lại nhận được điện thoại từ ông nội của Bùi Lĩnh, Bùi Sơn Đình, người mà cô đã lâu không liên lạc.

 

Tô Thanh Ý nhìn thấy dãy số xa lạ mà quen thuộc trên màn hình, không tự chủ được sững sờ một chút.

 

Nhưng vẫn giữ vẻ mặt như thường bắt máy.

 

Bùi Sơn Đình vẫn giữ bộ dạng hổ mặt cười đó, cười tủm tỉm nhắc đến chuyện gần đây cô nhận được rất nhiều mối làm ăn ở Kinh Thị, rồi sau đó mời cô đến nhà họ Bùi ăn cơm.

 

Thật sự cả đời này Tô Thanh Ý đều không muốn bước vào cửa nhà họ Bùi.

 

Nhưng cô vẫn muốn xem vẻ mặt của Bùi Sơn Đình khi biết cô cướp mối làm ăn ngay dưới mí mắt nhà họ Bùi, nên đã đồng ý.

 

Bởi vì thời gian hẹn là vào tối hôm nay.

 

Thấy thời gian còn sớm, Tô Thanh Ý thay bộ đồ ở nhà đơn giản trên người, mặc một chiếc sườn xám không tay màu đen, mái tóc đen dài

 

được búi gọn gàng sau đầu, để lộ gương mặt thanh tú lạnh lùng.

 

Cô sợ khí chất không đủ, cố ý kẻ eyeliner dài hơn một chút, tô son màu đậm hơn.

 

Phối hợp với hai viên ngọc trai lớn trên tai, lúc không cười, từ trong xương cốt toát ra một vẻ thờ ơ lạnh lùng.

 

Không chỉ như vậy, cô còn đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè.

 

Khiến cho những người trong giới đều biết chuyện Bùi Sơn Đình mời cô về ăn cơm.

 

Nhớ năm đó cô và nhà họ Bùi xé rách mặt nhau, không chỉ Bùi Lĩnh trở thành trò cười trong giới, mà Bùi Sơn Đình cũng mất hết mặt mũi. Vốn dĩ việc cô rời Kinh Thị chính là kết cục tốt nhất cho cô và nhà họ Bùi.

 

Vậy mà cô lại trở về.

 

Còn ngang nhiên cướp mối làm ăn của nhà họ Bùi. Bề ngoài nhìn là nhà họ Bùi mời cô ăn cơm.

Thực chất vẫn là cuộc đấu đá giữa nhà họ Bùi và Lục Cảnh Trần.

 

Thế nên, Tô Thanh Ý còn chưa đi, phòng của Bùi Lĩnh đã ẩn náu một đám người.

 

Không chỉ đám “trẻ con” bọn họ có hứng thú, mà các bậc cha chú trong nhà họ sau khi nghe tin cũng vô cùng quan tâm đến chuyện này. Mọi người đều muốn biết Lục Cảnh Trần sau bao năm ẩn dật, cách hành xử có còn như năm đó không.

 

Tô Thanh Ý lại không nghĩ nhiều như vậy.

 

Cô chỉ cảm thấy Bùi Sơn Đình nếu dám gọi cô đến ăn cơm, vậy thì phải nghĩ kỹ hậu quả của chuyện này, đừng tưởng còn có thể nắm đằng chuôi như năm đó.

 

Lúc Tô Thanh Ý đi, trời đã nhá nhem tối.

 

Biệt thự nhà họ Bùi nằm ở ngoại ô Kinh Thị, đứng ở cửa biệt thự là có thể nhìn thấy núi. Mỗi lần từ đây vào Kinh Thị đều phải lái xe rất lâu, khiến Bùi Lĩnh trừ những trường hợp đặc biệt, gần như không bao giờ về.

 

Những người khác trong nhà họ Bùi cũng không phải ngày nào cũng về. Chỉ là về thường xuyên hơn Bùi Lĩnh một chút.

Vì thế trong nhà thường chỉ có ba người là ông nội Bùi Lĩnh, cha mẹ Bùi Lĩnh, và Tô Thanh Ý. Bởi vì nhà họ Bùi năm đó khởi nghiệp từ nền móng này, cho nên dù thay đổi mấy đời gia chủ đều là phá đi xây lại trên nền đất cũ.

 

Mẹ Bùi Lĩnh cảm thấy ông là người bảo thủ.

 

Nhưng lại không dám cãi lại ông, cũng chỉ có thể trút giận lên Tô Thanh Ý, người ở tầng đáy nhất trong chuỗi thức ăn.

 

Hơn nữa Tô Thanh Ý chưa bao giờ phản bác bà, khiến bà càng ngày càng quá đáng.

 

Rõ ràng là Bùi Lĩnh dính vào tin đồn tình ái bị chửi, bà cũng sẽ đổ lên đầu Tô Thanh Ý, đợi Bùi Lĩnh bị phạt xong, lại phạt cô một lần nữa.

 

Lúc Tô Thanh Ý đến nhà họ Bùi, người nhà họ Bùi về cơ bản đã về đông đủ.

 

Nhưng không ai ra đón cô.

 

Lúc cô đến, mọi người đã vào bàn, thấy cô tới, con gái của bác cả Bùi Lĩnh còn trợn mắt trắng dã, dường như chê cô làm người ta phải chờ.

 

Bùi Lĩnh ngồi ở vị trí biểu thị thân phận của Bùi Sơn Đình, thờ ơ liếc cô một cái, hoàn toàn không coi cô ra gì.

 

Tô Thanh Ý nhìn Bùi Sơn Đình ngồi ở vị trí chủ tọa, và vị trí thấp nhất dành cho cô, nói xui xẻo thì cũng không phải, lại ngay đối diện Bùi Sơn Đình, mà bên cạnh vị trí thấp nhất đó đều là những người không được ưa thích nhất trong nhà họ Bùi.

 

Gia đình họ rõ ràng sớm đã quen với điều này, thấy nhiều không trách.

 

Tô Thanh Ý đưa món quà tượng trưng cho lễ nghĩa cho người làm bên cạnh bàn, nhìn thẳng vào Bùi Lĩnh nói: “Tiểu Bùi, nhà họ Bùi các người tiếp khách như vậy sao?”

 

Bùi Lĩnh đang ăn nghe câu này lại ho khan một tiếng không tự nhiên.

 

Nhưng lại không thể giả câm vờ điếc, nhổ miếng chân cua trong miệng ra nói: “Nào có? Cô Tô, mời ngồi.”

 

Nói xong cầm bát đũa của mình ngồi xuống vị trí thấp nhất không ai thèm ngồi kia.

 

Lại bảo người làm giúp cô lấy bát đũa mới.

 

Tô Thanh Ý lập tức ngồi vào vị trí lúc trước của anh ta, nhìn Bùi Sơn Đình bên cạnh nói: “Bùi gia gia, đã lâu không gặp.”

 

Bùi Sơn Đình ra vẻ hiền từ cười cười, không nói gì.

 

Tô Thanh Ý không chút biểu cảm nhìn quanh một vòng.

 

Cha Bùi Lĩnh cũng không có ở đó, chỉ có mẹ anh ta vì chuyện cô làm Bùi Lĩnh nhường chỗ mà liên tục trợn mắt với cô, nhưng ngại những người khác trên bàn, cũng không làm mất thể diện.

 

Tô Thanh Ý cũng ở nhà họ Bùi rất lâu, về cơ bản đã quen với phong cách xử sự của họ.

 

Ra vẻ như không có chuyện gì ăn cơm.

 

Trên bàn ăn im ắng, chỉ còn lại tiếng người làm gỡ đồ ăn bên cạnh.

 

Những người trốn trên lầu xem kịch vui cũng hết sức chăm chú vào bàn ăn.

 

Con gái bác cả Bùi Lĩnh, cũng chính là chị họ của Bùi Lĩnh, là người *****ên phát hiện sự thay đổi của Tô Thanh Ý. Ban đầu cô ta cho rằng Tô Thanh Ý sẽ bị cả một bàn người lớn như vậy dọa cho lui bước, nhưng lại không hề, thậm chí còn ung dung hơn cả lúc trước ở nhà họ Bùi.

 

Nhưng thật sự muốn nói cô thay đổi ở đâu.

 

Chị họ Bùi Lĩnh cũng không nói nên lời, cô vẫn là người duy nhất trong nhà này sẽ nói cảm ơn với người làm, dịu dàng xa cách nhưng lại không mất lễ phép.

 

Cho nên cô ta không làm kẻ đi đầu, tùy tiện gây xung đột với Tô Thanh Ý.

 

Những người khác trong nhà họ Bùi không có giao tình gì với Tô Thanh Ý, yên tĩnh làm người vô hình. Ngược lại mẹ Bùi Lĩnh, Diêu Vân Thư, không nhịn được mở miệng: “Tiểu Tô, đã lâu không nghe tin tức gì của mẹ cháu, mẹ cháu vẫn khỏe chứ?”

 

Những người khác không nghe ra vấn đề, nhưng Tô Thanh Ý vừa nghe

đã biết, Diêu Vân Thư đang nhân cơ hội này để nhắc nhở cô, bảo cô nhìn rõ vị trí của mình. Nếu không phải mẹ cô năm đó nhất quyết muốn nhét cô vào nhà họ Bùi, tìm mọi cách nịnh bợ Diêu Vân Thư, Diêu Vân Thư tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cô bước vào cửa nhà họ Bùi.

 

Càng đừng nói đến chuyện mẹ Tô Thanh Ý còn nợ một đống tiền, rồi biến mất khỏi nhân gian.

 

Tô Thanh Ý khẽ cười: “Không biết ạ, cháu cũng rất lâu rồi không có tin tức gì của mẹ.”

 

“Nhà cháu đã trả xong số tiền đó chưa?” Diêu Vân Thư lơ đãng nói: “Nghe nói là cháu trèo được lên nhà Lục gia nên trả xong rồi à?”

 

Tô Thanh Ý lại cười.

 

Ở nhà họ Bùi, lúc ăn cơm không được phép nói chuyện, nhưng Diêu Vân Thư dám ở trường hợp này, không chút kiêng dè làm cô khó xử như vậy, đã rất rõ ràng vấn đề rồi.

 

Cô lấy điện thoại trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại xong, không chút biểu cảm úp xuống mặt bàn, trả lời: “Thay vì nói cháu trèo được Lục gia, không bằng nói thẳng cháu trèo được lên người Lục Cảnh Trần đi?”

 

Diêu Vân Thư không ngờ cô lại thừa nhận thẳng thắn như vậy. Không kìm được liếc nhìn Bùi Sơn Đình một cái.

Bùi Sơn Đình bưng chén trà, đến mí mắt cũng không nhấc lên một chút. Bộ dạng như chuyện không liên quan đến mình.

“Vậy cháu trèo được lên người Lục Cảnh Trần khi nào vậy?” Diêu Vân Thư cười mà như không cười hỏi.

 

“Sao nào? Chuẩn bị gán cho cháu tội danh gì à?” Tô Thanh Ý biết những lời này không phải muốn cô giải thích, cho nên cũng không có bất kỳ ý định tự chứng minh nào, đi thẳng vào mục đích nói.

 

“Tiểu Ý, cháu nói gì vậy? Dù sao chúng ta cũng từng là mẹ chồng nàng dâu hụt một thời gian, ta quan tâm một chút, có vấn đề gì sao?”

 

“Vậy lúc trước dì làm gì? Cư dân mạng đều biết con trai dì cắm sừng tôi, bà là mẹ chồng hụt sao không quản một chút?”

 

Bùi Lĩnh không ngờ lại có chuyện của mình.

 

Có kinh nghiệm hai lần trước, vội vàng lên tiếng phủi sạch quan hệ: “Mẹ, con với Thanh Ý vốn dĩ chỉ là do mọi người đơn phương mong muốn, bây giờ cô ấy đã tìm được hạnh phúc của mình, mẹ cần gì phải nhắc lại những chuyện này, không có chuyện gì làm lại đi tìm chuyện à?”

 

Diêu Vân Thư không ngờ anh ta lại vì Tô Thanh Ý mà cãi lại mình. Không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Bùi Lĩnh cảm thấy mẹ anh ta cũng chưa từng trải qua sự đời hiểm ác, nếu biết Tô Thanh Ý trèo được đến Lục Cảnh Trần, không nghĩ cách nịnh bợ, lại còn nghĩ cách đối đầu với Tô Thanh Ý.

 

Không kìm được nói tiếp: “Hơn nữa mẹ biết cô ấy tìm được ai rồi, mẹ còn hỏi những chuyện này làm gì, mẹ lại không phải người nhà họ Lục, mẹ quản chuyện của Lục Cảnh Trần làm gì?”

 

Không chỉ Diêu Vân Thư, những người khác sững sờ đến cứng lưỡi.

 

Ngay cả Tô Thanh Ý cũng thầm có chút kinh ngạc, Bùi Lĩnh lại cũng có ngày hiểu chuyện như vậy.

 

Bùi Lĩnh thấy bà vẫn một bộ không biết nặng nhẹ, dứt khoát nói rõ: “Mẹ có biết người nhà Lục Cảnh Trần hiện tại đang ngồi ở vị trí nào không? Con nói câu khó nghe, nếu anh ta cố ý ngáng chân, nhà họ Bùi cũng phải ngã một vố đau đấy.”

 

“Không phải cũng vẫn là dựa vào gia đình sao?” Diêu Vân Thư khịt mũi coi thường.

 

“Mẹ cảm thấy anh ta chỉ dựa vào gia đình? Con chỉ muốn nhắc nhở mẹ, không chỉ anh ta lợi hại, mà gia đình anh ta cũng rất lợi hại. Mẹ chọc vào anh ta, chẳng khác nào…” Bùi Lĩnh thấy Diêu Vân Thư vẫn không hiểu, không nhịn được hét lên: “Thôi, không nói với mẹ chuyện này nữa! Mẹ có biết mẹ của Lục Cảnh Trần năm đó gả vào nhà họ Lục cũng coi như

là hạ giá không? Hạ giá! Hạ giá! Mẹ còn không hiểu là có ý gì sao?”

 

Trước nay Diêu Vân Thư chưa từng bị Bùi Lĩnh mắng trước mặt bao nhiêu người như vậy.

 

Lập tức hốc mắt ươn ướt: “Mẹ đương nhiên hiểu, con hung dữ làm gì?”

 

Bùi Lĩnh tức giận nói: “Con bây giờ hung dữ với mẹ, còn hơn là mẹ già đầu rồi bị ba con lôi đi xin lỗi người ta.”

 

Những người trên bàn vừa nghe lời này, lập tức biết Bùi Lĩnh chắc chắn không ít lần bị ba anh ta lôi đi xin lỗi Tô Thanh Ý, khó trách phản ứng lớn như vậy.

 

Diêu Vân Thư không nói gì. Trên bàn lặng ngắt như tờ.

Lúc này, Bùi Sơn Đình mới buông chén trà trong tay xuống, không chút hoang mang mở miệng: “Tiểu Lĩnh, cháu cũng không cần nghĩ nghiêm trọng như vậy. Mấy năm trước ông cũng từng giao thiệp với Lục Cảnh Trần, con người cậu ta, cũng không khoa trương như đám trẻ các cháu nghĩ đâu… nhưng chắc chắn cũng hơn các cháu một chút.”

 

Ngụ ý là, Lục Cảnh Trần là do đám trẻ bọn họ thổi phồng lên. So với các bậc trưởng bối như ông ta vẫn còn kém xa.

Sau khi hạ thấp Lục Cảnh Trần không bằng mình, Bùi Sơn Đình lại nhìn về phía Tô Thanh Ý bên cạnh nói: “Tiểu Ý, cháu cũng không cần căng thẳng như vậy, cảm thấy ta tìm cháu đến là muốn tính sổ gì với cháu.

Ông chỉ đơn thuần gọi cháu vào nhà, tìm hiểu một chút tình hình của cháu. Nếu thật sự ông muốn so đo với cháu, chỉ riêng chuyện cháu lén công ty làm thiết kế xây nhà cho Lục Cảnh Trần, ông hoàn toàn có thể khởi tố cháu.”

 

Tô Thanh Ý biết ông ta nói những lời này thuần túy chỉ là dọa cô.

 

Bởi vì năm đó ông ta đã không ký hợp đồng lao động với cô, lại không trả lương cho cô, cô lại không tham ô tài sản công ty, càng không liên quan gì đến thỏa thuận bảo mật.

 

Hơn nữa chỉ bằng việc Bùi Sơn Đình điều tra ra ai đã chuyển tiền cho cô, là có thể nhìn ra nếu ông ta có thể khởi tố, đã sớm khởi tố rồi, căn bản không có khả năng để đến bây giờ mà bán ân tình cho cô.

 

Tô Thanh Ý cũng không tranh cãi với ông ta, để chứng minh cho mình.

 

Bởi vì điều ông ta muốn không phải là sự trong sạch của cô, cũng không phải muốn phân rõ đúng sai.

 

Chỉ đơn thuần muốn nắm đằng chuôi cô.

 

Thấy Tô Thanh Ý không nói gì, Bùi Sơn Đình cho rằng cô bị dọa sợ rồi, ung dung nói: “Cháu cũng không cần cảm thấy tìm được Lục Cảnh Trần là có thể yên tâm mọi bề. Đàn ông mà, ai cũng hiểu cả. Hôm nay thích cháu thì moi tim moi gan cho cháu, ngày nào đó không thích nữa thì sẽ moi tim, moi gan của cháu. Cho nên cháu cũng đừng quá coi trọng chuyện này. Ông vẫn cảm thấy, con gái nhất định phải có sự nghiệp của riêng mình.”

 

Tô Thanh Ý lặng lẽ nhìn ông ta.

 

Bao nhiêu năm rồi, thuật PUA của ông ta vẫn không hề tiến bộ.

 

Bùi Sơn Đình cho rằng cô lại nghe lọt tai rồi, tiếp tục nói: “Ông cảm thấy cháu hoàn toàn có thể tiếp tục hợp tác với ta. Ông có tài nguyên,

 

cháu có kỹ thuật, đúng không? Cháu phải tin tưởng, tình cảm mãi mãi không vững chắc bằng lợi ích.”

 

Tô Thanh Ý khoanh tay cười: “Bùi gia gia, nhưng cháu bây giờ vừa có tài nguyên vừa có kỹ thuật, không thấy cần phải hợp tác với ông.”

 

“Vậy cháu cảm thấy Lục Cảnh Trần có thể giúp cháu được bao lâu? Con người cậu ta à…” Bùi Sơn Đình vẻ mặt rất khó bình phẩm: “Cháu nghĩ xem, đến lúc người nhà cậu ta sắp xếp cho cậu ta kết hôn, cậu ta còn có

thể giúp cháu như vậy sao? Vợ cậu ta có thể bao dung cháu như vậy sao? À đúng rồi, cháu chắc không biết trước đây cậu ta suýt nữa đính hôn với ai đâu nhỉ? Gia thế nhà người ta, nói thế nào nhỉ, không phải vấn đề cháu có nỗ lực hay không, mà là… cháu thế nào cũng không bì kịp người ta, hiểu chưa?”

 

“Tại sao cháu phải so sánh với người khác?” Tô Thanh Ý khó hiểu nghiêng đầu, đồng thời cầm lấy chiếc điện thoại đang úp trên bàn nói: “Hơn nữa mọi người mở miệng ngậm miệng đều là Lục Cảnh Trần, nếu các vị hứng thú với chuyện của anh ấy như vậy, không bằng gọi anh ấy qua đây cùng nói chuyện?”

 

Dường như Bùi Sơn Đình không tin một cuộc điện thoại của cô có thể gọi được Lục Cảnh Trần tới.

 

Giơ tay lên nói: “Xin cứ tự nhiên.”

 

Không ngờ Tô Thanh Ý vẫn luôn gọi điện thoại với Lục Cảnh Trần. Cô vắt chéo chân, ung dung nhấn nút loa trên màn hình: “Anh ơi, lời của Bùi gia gia, anh nghe thấy cả rồi chứ? Ông ấy nói anh cũng chỉ hơn em với Tiểu Bùi một chút thôi đó.”

 

Tô Thanh Ý biết Lục Cảnh Trần dù có giận cô đến mấy, trước mặt người ngoài cũng nhất định sẽ nể mặt cô, cũng biết anh giờ phút này đang ở xa tít Đại Đồng, tuyệt đối sẽ không tới, cho nên cũng không hề nhắc đến chuyện này.

 

Pass: Truyện được cài pass từ chương 57 đến hết. Cú pháp nhận pass là Nhatram_XSNTC. Vui lòng gởi cú pháp qua Fb nhà trạm nhận pass đọc tiếp nhé. Mấy chương cuối cháy cháy mlem mlem nhen. Cảm ơn các bà iu <3

 

Chỉ muốn nhân cơ hội này dằn mặt Bùi Sơn Đình, để ông ta sau này bớt sai người làm chuyện sau lưng.

 

Bùi Sơn Đình không ngờ cô vẫn luôn gọi điện thoại với Lục Cảnh Trần. Nhưng cũng không lộ ra vẻ mặt quá kinh ngạc.

Thần sắc tự nhiên nhìn chằm chằm cô.

 

Ai ngờ người đầu dây bên kia thờ ơ đáp một tiếng: “Ừm, nghe thấy rồi, anh đang trên đường tới.”

 

Tô Thanh Ý cũng không tin, chỉ nghe anh ngừng một chút rồi nói: “Khoảng hơn mười phút nữa, bây giờ anh đã ra khỏi đường đèo rồi.”

 

Xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.

 

Nghe được anh thật sự muốn tới, không chỉ Tô Thanh Ý và người nhà họ Bùi sững sờ, mà đám người hóng chuyện trên lầu cũng đều trợn tròn mắt.

 

“Thanh Ý, đưa điện thoại cho Bùi Sơn Đình.” Giọng Lục Cảnh Trần trầm thấp dịu dàng nói.

 

Tô Thanh Ý khựng lại, một lát sau mới hoàn hồn, đưa điện thoại di động cho Bùi Sơn Đình.

 

Trên mặt Bùi Sơn Đình hiện lên một vẻ kỳ quái, nhưng vẫn duy trì sự trấn định lúc trước nói: “Cậu cứ nói vậy đi, Tiểu Ý bật loa ngoài rồi, tôi nghe thấy.”

 

“Bùi Sơn Đình, ông gây khó dễ cho cô ấy, tôi sẽ gây khó dễ cho ông. Những thủ đoạn đó của ông, tôi có thể dùng lại trên người ông một lần. Ông xem Ngũ Dụng Quân có còn bảo vệ được ông không.”

 

Mọi người vừa nghe bây giờ đến Ngũ Dụng Quân ông cũng không thèm để vào mắt.

 

Bất giác tất cả đều rơi vào im lặng.

 

Đừng nói Bùi Sơn Đình buông hai tay đang khoanh trước ngực xuống, ngay cả Tô Thanh Ý cũng bị khí thế của anh áp đảo, lặng lẽ buông chân đang vắt chéo xuống, ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy khỏi lưng ghế.

 

Lục Cảnh Trần nói xong câu đó, lập tức không nói nhiều nữa. Trực tiếp cúp điện thoại.

Rõ ràng cảm nhận được Lục Cảnh Trần đã nổi giận, Lần *****ên Bùi Sơn Đình lộ ra vẻ mặt lúng túng bất lực đó, rất không hài lòng nhìn Tô Thanh Ý: “Tiểu Ý, chuyện nhỏ như vậy, cháu gọi… cậu ta tới làm gì?”

 

Tô Thanh Ý cũng rất cạn lời.

 

Cô từng cho rằng đây là chuyện phải cần Lục Cảnh Trần ra mặt mới có thể giải quyết, không ngờ một cuộc điện thoại đã giải quyết xong.

 

Làm cho cô bây giờ lại nợ Lục Cảnh Trần một ân tình lớn như vậy.

 

Nhưng cô vẫn giữ thể diện cho Bùi Sơn Đình, không nói ra sự thật. Lí nhí trả lời: “Không có cách nào, anh ấy lo lắng cho cháu.”

Bùi Sơn Đình tất nhiên là không tin.

 

Tức giận nói: “Cháu mau bảo cậu ta quay về đi.”

 

Chỉ nghe Tô Thanh Ý chậm rãi nói: “Ông bảo anh ấy về đâu? Bây giờ

chắc anh ấy đã hạ cánh xuống Kinh Thị rồi, còn chưa đến ba tiếng đồng hồ, ông cảm thấy điều gì có thể khiến một người buổi chiều còn ở Chiết Nam, bây giờ đã sắp đến ngoại ô Kinh Thị rồi sao?”

 

Câu hỏi này của cô vừa được đặt ra. Bàn ăn vốn yên tĩnh càng thêm yên tĩnh. Còn có thể là vì cái gì chứ?

Việc cô có thể ung dung, tự tin không hề sợ hãi ngồi cạnh Bùi Sơn Đình chính là câu trả lời.

 

Tô Thanh Ý cũng không ngờ Lục Cảnh Trần thật sự sẽ đến.

 

Hơn nữa nghe giọng anh vẫn dịu dàng như vậy, không hề so đo hành động lúc trước của cô, lập tức cảm thấy eo càng thẳng hơn.

 

Hôm nay cô phải cho Bùi Sơn Đình biết thế nào gọi là mời thần dễ, tiễn thần khó.

 

Bùi Sơn Đình cũng không ngờ, cô lại có sức nặng đến vậy trước mặt Lục Cảnh Trần. Người khác hao hết tâm tư cũng chưa chắc gặp được một lần, cô một cuộc điện thoại là có thể trực tiếp gọi từ Chiết Nam về.

 

Nhưng Bùi Sơn Đình vẫn không phục, không nhịn được giáo huấn cô: “Ông nói cho cháu biết, cháu cứ ỷ được sủng mà làm kiêu như vậy, sớm muộn gì cũng bị đàn ông chán ghét.”

 

Thế nhưng Tô Thanh Ý căn bản không lay chuyển, “Chuyện này không phiền ông bận tâm.”

 

Bây giờ Cô và Lục Cảnh Trần chẳng có quan hệ gì, anh có thể làm đến bước này, cô cũng không biết mình phải làm gì mới có thể khiến anh chán ghét.

 

Bùi Sơn Đình lần *****ên bị cô cãi lại. Rất lâu không nói nên lời.

Những người khác trong nhà họ Bùi thấy ông chịu thiệt, tự nhiên càng thêm ngoan ngoãn.

 

Ngồi trên bàn cơm không nói một lời.

 

Thế nên lúc Lục Cảnh Trần tới, vừa bước vào đã thấy một đám đầu tụm lại ở phòng ăn “đau buồn”.

 

Chỉ có Tô Thanh Ý ngồi thẳng thớm, thần sắc nghiêm nghị.

 

Thấy anh bước vào, cũng hoàn toàn không còn vẻ bạc tình tối hôm đó nữa, một bộ như đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt với anh, nhanh chân tiến lên, kéo tay anh nói: “Anh ơi.”

 

Những người khác nghe tiếng ngẩng đầu.

 

Anh như không nghe thấy gì, nhìn chăm chú vào Tô Thanh Ý đang cố tình dùng ngực áp vào cánh tay anh. Trong ánh mắt anh toàn là những điều sâu xa chỉ cô mới hiểu, tựa như đang nói, anh còn tưởng em sẽ không bao giờ cầu xin anh nữa.

 

Tô Thanh Ý: “…”

 

Trông không giống đến giúp đỡ, mà giống đến bỏ đá xuống giếng hơn.

 

Cô ý thức được nếu bây giờ anh rút tay ra khỏi lòng cô, cô ở Kinh Thị và với nhà họ Bùi coi như xong đời, cho nên lặng lẽ ôm anh càng chặt hơn.

 

Anh thần sắc thờ ơ liếc qua cô, nghiêm nghị mà thanh lãnh hỏi: “Sao nào? Thật sự cảm thấy anh chịu thua chiêu này của em à?”

 

Tô Thanh Ý: “… “

 

Không thể không hạ mình nói: “Mặc kệ trước đây anh có chịu thua hay không, hôm nay lại chịu thua một lần nữa, được không anh?”

 

Lục Cảnh Trần không khỏi nhớ tới buổi tối hôm đó, cô dùng phần ửng hồng kia chạm vào môi anh, mời anh ăn thêm một miếng nữa.

 

Không lay chuyển đánh giá cô nói: “Ừm, vậy phải xem em muốn gọi mời anh ăn như thế nào.”

Bình Luận (0)
Comment