Chiều thứ Bảy, Xuân Tín làm xong bài tập, nằm trên giường đọc sách, Tuyết Lí đang sửa bài cho nàng. Triệu Thành đứng ở cửa vẫy tay: "Xuống lầu đi, có đồ hay lắm."
Xuân Tín lập tức ném sách nhảy xuống giường: "Đồ gì hay thế ba?"
Triệu Thành tỏ vẻ bí ẩn: "Cứ đi theo ba là biết."
Ba người cùng nhau xuống lầu. Thì ra là tuần trước Triệu Thành thấy nàng giành chiếc xe đạp bốn bánh của mấy đứa nhỏ tiểu học để cưỡi, nên đã vác về cho nàng một chiếc xe đạp người lớn.
Tưởng Mộng Nghiên đã cưỡi lên, cứ thế vòng qua vòng lại trong khu dân cư.
Xuân Tín reo lên một tiếng, múa may tay chân chạy theo sau: "Mẹ ơi, mẹ ơi, đèo con với."
Đầu xe có một cái giỏ, đuôi xe có một cái yên mềm, có thể chở người. Tưởng Mộng Nghiên đèo nàng cưỡi một vòng, nàng đã nóng lòng muốn tự mình cưỡi thử.
Tuyết Lí nói: "Chân cậu không với tới đất đâu."
"Nói bậy!"
Tuyết Lí giữ đầu xe cho nàng. Nàng không biết cách trèo lên từ phía trước, đành nhấc chân định trèo qua, chân sau thì cứ loay hoay nhảy nhót, trái không được phải cũng không xong. Mãi mới đặt được cái mông lên yên xe một cách khó khăn, duỗi thẳng mũi chân, rồi lại khom lưng vẹo vọ tìm bàn đạp khắp nơi.
Tuyết Lí nhắc nàng: "Đạp cái phía dưới trước đi."
Nàng đột nhiên xị mặt xuống, cảm thấy bị sỉ nhục, xuống xe đứng một bên, hai tay nắm lấy vạt áo: "Tớ không cưỡi nữa."
Tưởng Mộng Nghiên cười ngặt nghẽo không màng hình tượng, Triệu Thành mím môi cười, Tuyết Lí cũng cười. Xuân Tín thẹn quá hóa giận, chỉ dám trút giận lên Tuyết Lí: "Cái niềng răng của cậu chói vào mắt tớ rồi!"
"Không được công kích cá nhân nhé." Tuyết Lí nói.
Xuân Tín lý lẽ hùng hồn: "Tớ công kích cậu cái gì, tớ nói thật mà, niềng răng inox, dưới ánh mặt trời đương nhiên là phản quang rồi."
"Được thôi." Tuyết Lí gật gật đầu, "Vậy thì tớ cũng đâu có nói sai, chân cậu vốn dĩ là không với tới đất mà."
"Cậu cố ý chỉnh cao lên, tớ vừa mới thấy rồi! Vốn dĩ không cao như vậy."
"Tớ chỉnh cao là để tiện cho tớ, tớ đèo cậu là được rồi." Tuyết Lí nói: "Xe này là xe đôi, to lắm, cậu không biết đi đâu, ngoan ngoãn ngồi sau đi."
Con mèo nhỏ xù lông lập tức được vuốt v e dịu lại, khịt khịt mũi hai tiếng, nhún vai, tại chỗ nhún nhảy vài bước: "Ừm, được thôi."
Hồi nhỏ ở nhà bà nội trên Khang Thành đã từng học qua, Tuyết Lí làm quen rất nhanh, bảy tám phút là đã có thể bon bon trên đường. Cô đạp một vòng quanh khu dân cư rồi dừng lại trước mặt Xuân Tín, buông tay lái, chỉ dùng sức hai chân để giữ thăng bằng.
Không nói một lời, nhưng ý tứ trêu chọc thì rõ ràng ra mặt. Xuân Tín lại bĩu môi rõ cao, mắt trợn trừng nhìn người. Tuyết Lí nén cười vỗ vỗ vào yên sau: "Còn chờ gì nữa, lên đi."
Yên sau thấp, rất dễ dàng trèo lên. Xuân Tín ngồi phía sau ôm lấy eo cô, lại tỏ vẻ đắc ý: "Cậu cũng thích làm phu xe cho tớ còn gì."
"Đúng vậy nha." Tuyết Lí dỗ dành nàng, "Tớ chính là phu xe riêng của cậu."
"Cậu là phu xe lớn! Cậu to con như thế cơ mà."
"Được rồi, vậy tớ là phu xe lớn."
Thứ Bảy luyện tập cả buổi chiều. Sáng Chủ nhật, thay một bộ đồ thể thao thoải mái, lưng đeo ba lô nhỏ, hộp đựng dụng cụ vẽ, bình nước, Tuyết Lí đạp xe đưa nàng đi tìm chỗ vẽ thực tế.
Lúc lên dốc, chỉ thấy hai chân nàng vểnh cao lên, đôi giày trắng tròn tròn trông rất đáng yêu, cứ như làm vậy có thể giúp người ta tiết kiệm sức lực. Lúc xuống dốc, đế giày cọ xát mặt đất, phát ra tiếng "ào ào". Đến đoạn đường bằng phẳng, liền nói: "Vừa rồi may mà có tớ đè nặng giúp cậu, không thì chắc chắn ngã rồi."
Tuyết Lí "Ừm" một tiếng: "Cảm ơn."
Ven đường thấy một hồ nước rất lớn, Tuyết Lí dắt nàng đi theo con đường nhỏ vào, phát hiện đây là công viên mới xây của chính phủ, cách đó không xa có thể thấy những dãy biệt thự đơn lập trên sườn núi.
Bên hồ có một bãi cỏ dốc thoai thoải, trên sườn dốc mọc đầy cỏ xanh, phía sau là một rừng thông. Hai người bất giác nhớ lại lần bị bắt cóc hồi nhỏ, nhớ đến việc đốt lửa trại qua đêm trong núi, lúc tỉnh dậy thấy sương mù giăng mắc như một tấm lụa trắng bao phủ lấy người.
Khóa xe ở ven đường, chẳng cần nói nhiều lời thừa thãi, hai người dẫm lên con đường lát đá sạch sẽ, xuyên qua bãi cỏ lau ven hồ, rồi qua một cây cầu bắc trên mặt nước, tìm một bãi cỏ tương đối bằng phẳng, dựng giá vẽ lên, định vẽ hồ nước đối diện, bãi cỏ, rừng thông, những căn biệt thự trên đỉnh núi và bầu trời xanh thẳm.
Xuân Tín bắt đầu vẽ tranh sơn dầu, cũng là học cùng với ông thầy dạy vẽ phác họa ở chợ đồ cũ ngày trước. Màu vẽ được bày ra, giá vẽ, ghế gấp nhỏ, Tuyết Lí mở hộp cơm, trước tiên đút cho nàng mấy cái bánh bao.
Tiết trời đã vào thu, trời cao mây nhạt, màu rừng thông càng thêm sẫm, cỏ lau nửa xanh nửa vàng, lá ngô đồng mang một màu cam rực rỡ.
Hồng diệp lý là loại cây cảnh quan thường thấy nhất ở đây. Mùa xuân chúng nở ra những chùm hoa nhỏ li ti màu phấn, mùa hè kết những quả lý chua màu đỏ, mùa thu lá chuyển sang màu son, mùa đông thì trơ lại mấy cành khẳng khiu.
Du khách ven hồ đi ngang qua, thường sẽ lặng lẽ đứng sau lưng các cô một lát để ngắm nhìn, đợi đi xa một đoạn rồi mới cất tiếng nói chuyện.
Xuân Tín vẽ tranh, Tuyết Lí ngồi trên cỏ đọc sách, mệt thì nằm xuống lấy sách che mặt ngủ. Nắng ấm áp, trên mặt nước thỉnh thoảng có cặp uyên ương bơi qua, thời tiết vẫn còn ấm, chúng cũng không vội di cư về phương Nam.
Tuyết Lí không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Xuân Tín nhẹ nhàng lấy quyển sách trên mặt cô xuống, vẽ một chấm đen lên mũi cô, rồi vẽ ba sợi râu mèo ở hai bên má.
Tuyết Lí cảm thấy nhồn nhột, mở mắt ra, thấy Xuân Tín đang cầm một cọng cỏ nhỏ chọc vào người mình cho ngứa.
Mặt trời đã sắp lặn, mặt hồ là một khoảng hồng rực lấp lánh ánh vàng. Tuyết Lí đứng dậy vươn vai, giúp nàng thu dọn hộp đựng dụng cụ vẽ.
Lại đi ngang qua bãi cỏ lau, Xuân Tín muốn một bó hoa lau trắng muốt, cao lêu nghêu. Trong hộp dụng cụ vẽ vừa hay có con dao trang trí. Tuyết Lí để nàng ngồi xuống ghế đá ven đường, rồi đi ra bờ hồ cắt hoa lau cho nàng.
Cắt được bảy tám cành, một bó to xù lông. Con đường sỏi trước sau không một bóng người. Xuân Tín đặt bó hoa lau lên ghế đá, dựa vào vai Tuyết Lí làm nũng: "Cậu tốt với tớ thật đấy, tớ thích cậu lắm."
Tuyết Lí đáp "Ừm". Xuân Tín nhìn chằm chằm vào mặt cô, thấy sáu sợi râu mèo trên đó, cố gắng nín cười.
Tuyết Lí hỏi nàng: "Cậu cười gì thế?"
"Thích cậu, thích nên mới cười."
Cuối đường có một cặp vợ chồng trung niên đi tới. Xuân Tín đứng quay lưng lại, Tuyết Lí cố ý trêu chọc hỏi nàng: "Thích bao nhiêu?"
"Siêu siêu siêu thích, thích nhất trên đời." Vừa nói vừa dang tay vẽ một vòng tròn thật to.
Cặp vợ chồng trung niên đó lặng lẽ đi đến bên cạnh hai người, rồi lại lặng lẽ đi qua. Cách đó chừng năm sáu mét mới nghe thấy họ cười nói: "Mấy cô bé bây giờ..."
Xuân Tín không nhịn được véo vào eo cô một cái: "Cậu không nói cho tớ biết có người tới!"
"Đúng vậy, tớ cố ý đấy." Tuyết Lí cười né tránh.
Xuân Tín nhìn bộ mặt mèo của cô, trong lòng thầm cười khẩy, được rồi, vậy là huề nhau.
Thế là Tuyết Lí với bộ mặt mèo đó đạp xe 30 phút về nhà. Đi ngang qua khu dân cư, hàng xóm chào hỏi suốt dọc đường, vậy mà cũng không ai nhắc nhở cô.
Mãi đến khi về nhà, đứng trước gương trong phòng tắm, Tuyết Lí nhìn thấy chính mình trong gương mới hiểu ra tại sao những người gặp trên đường cứ tủm tỉm cười với hai đứa. Còn tưởng là do Xuân Tín quá được yêu mến.
Tuyết Lí cúi người rửa mặt trong bồn, Xuân Tín trốn một bên nhìn trộm. Tuyết Lí lấy một ít sữa rửa mặt ra tạo bọt, đợi đến khi đầy tay bọt, bất thình lình quay người lại, trét đầy mặt nàng.
Hai người nô đùa ầm ĩ ngoài hành lang. Tưởng Mộng Nghiên lẳng lặng đi qua, buông một câu: "Thật không ưa nổi hai đứa bây."
Sau đó, mỗi Chủ nhật Tuyết Lí đều đạp xe đưa nàng đi vẽ thực tế. Trời lạnh thì không mang cơm theo nữa, hoặc là ăn no rồi mới đi, hoặc là ra ngoài ăn.
Xuân Tín học văn hóa không giỏi, nhưng lại rất có năng khiếu về mỹ thuật. Về việc học hành, Tuyết Lí cũng không còn ép nàng chặt như hồi cấp hai nữa. Người ta sau này còn muốn thi năng khiếu nghệ thuật cơ mà! Ủy viên văn nghệ của lớp, tuần nào cũng phải làm báo tường, oách lắm đấy.
Ngày lập đông, cách lần trước hai người đi vẽ thực tế bên hồ đã được hai tháng, Xuân Tín bỗng dưng nhận được một bức tranh.
Giờ ra chơi, nàng cùng Tuyết Lí đi dạo một vòng quanh sân thể dục, lúc quay về thì phát hiện bức tranh trong sách giáo khoa.
Xuân Tín đã đổi bạn cùng bàn từ lâu, bạn cùng bàn hiện tại là một cô bạn gái nhỏ nhẹ, ít nói. Giờ giải lao đều đi tập thể dục giữa giờ. Xuân Tín hỏi bạn ấy, bạn ấy chỉ khẽ lắc đầu nói không biết. Hỏi hết các bạn ngồi trước sau, cũng không ai biết bức tranh này là của ai.
Trong giờ học, nhân lúc thầy giáo viết bảng, Xuân Tín liên tục quay đầu lại nhìn. Tuyết Lí dùng hai ngón tay trỏ vào mắt mình, rồi lại trỏ xa xa về phía nàng, ý bảo nàng phải tập trung nghe giảng, tớ đang nhìn cậu đấy.
Xuân Tín lườm cô một cái.
Tuyết Lí lại cảm thấy rất mới lạ, sao đột nhiên lại có chút hờn dỗi thế nhỉ, trước đây nàng cũng thường như vậy mà.
Sắp đến cuối năm, đêm Giáng Sinh ngày càng gần, lòng Tuyết Lí căng như dây đàn, một chút động tĩnh nhỏ cũng khiến cô đề phòng.
Chuông tan học vang lên, thầy giáo vừa ra khỏi lớp là Tuyết Lí liền đến tìm nàng, ngồi xuống cạnh bàn nàng: "Cậu làm gì đấy?"
"Không làm gì hết!" Giọng nàng rất hung hăng.
"Sao thế nhỉ?" Tuyết Lí cười hỏi bạn cùng bàn của nàng.
"Đường Tử Hinh!" Xuân Tín hét lên, "Không được nói cho cậu ấy biết!"
Đường Tử Hinh vội vàng đưa hai tay che miệng, lắc đầu lia lịa.
"Cậu làm gì mà hung dữ với người ta thế." Tuyết Lí nhẹ nhàng đẩy nàng một cái. Lửa giận của nàng không hề giảm, một mực gạt tay cô ra.
Tuyết Lí véo má nàng: "Cậu còn hung nữa à! Cẩn thận về nhà tớ xử lý cậu."
"Cậu cứ chờ đấy, ai xử lý ai còn chưa biết đâu." Xuân Tín buông lời đe dọa.
Tuyết Lí dạo này tính tình tốt đến mức không thể tả nổi, chiều nàng đến hư rồi. Nhìn bộ dạng nàng bây giờ, đúng là làm cô tức điên lên được. Tuyết Lí gật gật đầu, thầm nghĩ cậu cứ chờ đấy, rồi sẽ có lúc cậu phải trả giá, đến lúc đó chúng ta nợ mới nợ cũ tính chung một lượt.
Xuân Tín thấy sắc mặt cô không tốt, vẫn có chút e dè, lúc gần đi vội vàng nói đỡ: "Tan học tớ nói cho cậu."
Nhận thua thì nhanh thật, cũng coi như biết co biết duỗi.
Buổi trưa tan học về nhà, ăn cơm xong, ba mẹ đều không có ở nhà, Xuân Tín mới từ trong sách bài tập lấy ra tờ giấy A4 kia, đập lên bàn học.
Đó là một bức phác họa phong cảnh, vẽ lại đúng cái lần hai người đi vẽ thực tế ở công viên. Nhìn bố cục thì người vẽ đứng ở một vị trí cao hơn hai người, vẽ lại bóng lưng của cả hai, vẽ cùng một hồ nước, cùng một hàng cây, cùng một bầu trời. Nhìn cách đánh bóng thì kỹ thuật vẽ rất vững.
"Đây là có người đặt lên bàn tớ lúc ra chơi." Xuân Tín khoanh tay trước ngực.
"Tớ còn tưởng là cậu vẽ, thế này thôi à? Lại là người hâm mộ của cậu à?" Tuyết Lí không nhịn được véo má nàng, "Cậu cố ý kiếm chuyện cho tớ phải không?"
"Cậu nhìn kỹ lại xem nào!" Mặt Xuân Tín bị cô véo đến biến dạng, vẫn còn nhe răng trợn mắt chỉ vào bức tranh, "Bức tranh này, lấy cậu làm trung tâm! Cậu không thấy sao! Ở chính giữa bức tranh, tớ chỉ là nền thôi, tất cả những thứ khác đều là nền, người đó vẽ chính là cậu!!"
Tuyết Lí không nhìn ra cô có phải là trung tâm hay không, im lặng một lát, mở ngăn kéo lấy thước kẻ ra: "Tớ phải xem thử có phải là trung tâm không mới được."
Đo ngang, đo dọc, ủa, hình như đúng là trung tâm thật, Tuyết Lí thấy lạ ghê.
"Người vẽ bức tranh này, là người trường mình, cậu ta thích cậu, cậu ta hoặc là theo dõi chúng ta, hoặc là ở gần đó, tình cờ cũng vẽ thực tế ở đấy. Đây là thư tình của cậu ta, cậu ta lại còn dám đưa đến chỗ tớ!"
Đây là khiêu khích, khiêu khích trắng trợn!
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Tuyết Lí cất thước kẻ lại vào ngăn kéo, "Tranh không phải đưa đến chỗ cậu sao."
"Hừ, chẳng qua là giấu đầu hở đuôi thôi. Ai mà không biết chúng ta ngày nào cũng ở bên nhau, đưa đến chỗ tớ chẳng khác nào đưa đến chỗ cậu. Người tặng đồ cho tớ nhiều như vậy, cậu ta trà trộn vào đó chắc chắn không dễ bị nhớ mặt. Nếu là đưa đến chỗ cậu, thì sẽ sớm bị phát hiện thôi..."
Tiểu Holmes phân tích như đúng rồi. Tuyết Lí dùng ngón trỏ khẽ gõ vào mũi nàng: "Đại sư thành ngữ cơ đấy, giấu đầu hở đuôi cũng nói ra được."
Nàng hai tay chống nạnh, nhìn chằm chằm vào bức tranh trên bàn: "Dám mơ tưởng đến người của tớ, à, cậu ta cũng to gan thật đấy."
Tuyết Lí tựa lưng vào ghế ngửa đầu cười, cái bệnh ảo tưởng này buồn cười quá đi mất.
Cái sự tập trung học hành đều dồn hết vào việc phân tích tình địch rồi. Hôm sau, giờ thể dục giữa giờ, Xuân Tín xin nghỉ vì đau bụng, lén trốn vào bụi cây ven sân thể dục, quan sát một lượt mấy lớp học gần đó, xem ai tập thể dục không nghiêm túc, mắt cứ liếc ngang liếc dọc người khác.
Quan sát mấy khối nhà gần đó, không tìm thấy đối tượng khả nghi nào. Ngược lại, lại phát hiện ra vài cặp tình nhân nhỏ tuổi mà bình thường chẳng ai để ý, đang liếc mắt đưa tình, lén lút với nhau.
Xuân Tín vừa phải hóng chuyện, vừa phải tìm người, bận rộn muốn chết đi được.
Tập thể dục xong, mọi người tản ra khắp nơi. Nàng bỗng cảm thấy có gì đó không bình thường, quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của một cậu con trai cao gầy.
Cậu ta đứng giữa đám đông, nét mặt có vài phần lạnh lùng xa cách giống Tuyết Lí, hai tay đút túi quần, từ xa nhìn tới, ánh mắt dừng lại chính xác trên người nàng.
Xuân Tín híp mắt lại, có 50% khả năng, người này chính là tình địch của nàng.