Xuân Tín Buông Xuống - Hà Tiên Cô

Chương 53

Người này nàng quen.

 

Là con trai của thầy Đàm ở phòng vẽ tranh, Đàm Tùng, thỉnh thoảng cũng luyện tập cùng nàng.

 

Xuân Tín trước đây không mấy để ý đến cậu ta, bây giờ nhớ lại, hình như rất hay thấy cậu ta ở phòng vẽ tranh, ngồi ở vị trí gần cửa, giá vẽ che khuất mặt, không theo kịp tiến độ của mọi người, thích vẽ gì thì vẽ nấy.

 

Xuân Tín đã học vẽ ở phòng tranh nhỏ trong chợ đồ cũ rất nhiều năm. Tuyết Lí không bỏ sót một ngày nào đi cùng nàng. Khi Xuân Tín vẽ, cô hoặc là mượn bàn ở phòng vẽ làm bài tập, hoặc là ngồi đọc sách ở tiệm sách cũ đối diện, đợi Xuân Tín tan học rồi dắt tay nàng cùng về nhà.

 

Xuân Tín một lòng một dạ hướng về chị gái, thế mà lại hoàn toàn không để ý, có người đã trốn trong góc nhìn trộm chị gái nhiều năm như vậy.

 

Giấu kỹ thật đấy.

 

Trong lòng khó chịu, ánh mắt và biểu cảm không hề che giấu mà thể hiện ra hết. Xuân Tín chỉ vào cậu ta: "Bức tranh kia có phải anh đưa không!"

 

Đàm Tùng lười biếng không thèm đáp lại nàng, ánh mắt bỗng nhiên lướt đi, dừng lại ở một nơi nào đó, rồi chậm rãi di chuyển theo bước chân của người nọ.

 

Xuân Tín nhìn theo hướng mắt cậu ta, Tuyết Lí đang đi thẳng về phía nàng, khoác lấy cổ nàng rồi xoay người đi hướng khác: "Đi thôi."

 

Xuân Tín lẩm bẩm tỏ vẻ rất bất mãn: "Tớ biết là ai đưa rồi, là Đàm Tùng, Đàm Tùng lớp Mười Hai, con trai thầy Đàm."

 

"Đừng động đến anh ta." Tuyết Lí đưa tay ra sau sờ lên gương mặt mềm mại của nàng, miệng thì nói nhẹ bẫng, nhưng thực ra trong lòng đang thầm sung sướng.

 

Con bé ranh ma này cũng có ngày hôm nay cơ đấy.

 

Tuyết Lí dắt nàng đến cửa hàng đồ ăn vặt ở cổng trường mua xúc xích nướng, lại lấy thêm một thanh sô cô la. Học sinh chen chúc qua lại, lúc tính tiền thì được bà chủ thông báo: "Hai đứa có người trả tiền rồi."

 

"Ai trả?" Xuân Tín trừng lớn mắt, "Có phải một bạn nam, cao gầy không?"

 

Bà chủ nói phải, rồi đưa tay chỉ cho các cô xem: "Vẫn còn đứng ở kia kìa." Tay bà ta đang bận rộn thu tiền, thối tiền lẻ, vậy mà vẫn còn thời gian cười "hắc hắc" một cách không mấy tốt đẹp.

 

Người đứng dưới gốc cây kia không phải Đàm Tùng thì còn có thể là ai.

 

Xuân Tín lập tức xị mặt xuống, cây xúc xích nướng ăn dở bỗng dưng không còn ngon nữa. Tuyết Lí giơ tay về phía cậu ta, tỏ ý cảm ơn. Đàm Tùng gật đầu rồi quay người rời đi.

 

Cái mức độ ăn ý này, làm Xuân Tín nhìn đến ngẩn cả người: "Hai người thân nhau từ lúc nào thế?"

 

"Đều là người quen cả, anh ta lại còn là con trai thầy giáo của cậu, lần sau chúng ta trả lại là được." Về phương diện đối nhân xử thế này, vẫn là Tuyết Lí chín chắn hơn một chút.

 

"Cho nên cậu đã thông đồng với anh ta rồi?"

 

Tuyết Lí không nói gì. Một ngày 24 giờ ở bên cạnh nàng, không biết lấy đâu ra thời gian mà đi thân thiết với người khác. Cũng là cố ý không giải thích, để cho nàng sốt ruột chơi.

 

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Xuân Tín hoảng quá. Nàng rất quý thầy Đàm, thầy Đàm vẫn luôn khen nàng có năng khiếu, ở phòng vẽ nhiều năm như vậy cũng có tình cảm.

 

Nhưng tại sao con trai thầy Đàm lại thích chị gái cơ chứ? Hơn nữa thời gian chắc chắn không ngắn, cậu ta đã thầm thương trộm nhớ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không nhịn được mà bộc lộ ra. Bây giờ lại là tặng tranh, lại giúp các nàng trả tiền, có phải là chuẩn bị tấn công rồi không?

 

Nửa cây xúc xích nướng còn lại, bị Xuân Tín coi như Đàm Tùng mà nhai ngấu nghiến cho nát bét. Trở lại lớp học, thầy cô nói gì, nàng một câu cũng không nghe lọt tai.

 

Tối về nhà làm bài tập, Tuyết Lí sửa bài cho nàng, phát hiện sai rất nhiều, liền xách nàng đến trước mặt giáo huấn. Nàng r3n rỉ, rồi trườn lên đùi cô ngồi, dụi mặt vào cổ người ta cọ cọ: "Cậu đừng thích người kia có được không?"

 

"Tớ không thích anh ta." Tuyết Lí véo nhẹ ngón tay nàng, "Cậu đừng nghĩ nhiều, tớ còn không quen anh ta nữa là."

 

"Nhưng anh ta quen cậu, anh ta thầm thích cậu, bây giờ là công khai theo đuổi rồi."

 

"Chuyện này không phải rất bình thường sao." Tuyết Lí nói: "Cũng có rất nhiều người thích cậu, nếu không thì đống thư tình trong ngăn kéo cậu từ đâu ra."

 

"Cái này không giống!" Xuân Tín cao giọng.

 

"Cậu chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn à." Tuyết Lí đẩy đầu nàng sang một bên, đừng che khuất tầm nhìn, cứ thế ôm nàng bắt đầu làm bài tập.

 

Xuân Tín ôm cổ cô, ngón tay cái đặt lên hõm cổ sau gáy cô, thỉnh thoảng lại ấn nhẹ: "Vậy cậu có thích tớ không?"

 

Xuân Tín luôn luôn tỏ tình với cô, Tuyết Lí chưa bao giờ đáp lại, hoàn toàn là cố ý. Tâm tư nàng dao động không ngừng, không để ý đến nàng thì nàng cũng tự mình dính lấy chơi đùa cả buổi, nếu thật sự cho nàng chút phản hồi, e rằng sẽ không chỉ dừng lại ở mức này.

 

Đứa trẻ còn nhỏ, chưa đến lúc đó, Tuyết Lí tự cho mình là một người lớn có đầu óc minh mẫn, nghiêm ngặt tuân thủ giới hạn, tuyệt đối không cho nàng cơ hội lợi dụng.

 

Phiền thì cứ phiền đi, không để ý đến nàng, một lát là nàng hết hứng ngay.

 

Với lại chuyện này có gì mà phải giải thích, cô đã ôm nàng như vậy, dung túng nàng như vậy, còn cần phải nói rõ ràng đến thế sao.

 

Trẻ con tuổi dậy thì, suy nghĩ nhiều cũng là chuyện bình thường.

 

Trời lạnh, bây giờ bắt đầu có túi chườm nóng bằng điện. Xuân Tín xem tin tức túi chườm nóng phát nổ, không dám dùng, lại còn chê loại đó không đủ nóng. Bây giờ mỗi tối sau khi ngâm chân xong, trước khi đi ngủ Tuyết Lí còn phải đun cho nàng một ấm nước sôi để đổ vào túi chườm.

 

Xuân Tín đã sớm đợi sẵn trên giường. Tuyết Lí nhét túi chườm nóng vào chân cho nàng, nàng vỗ vỗ lên giường: "Mau lên đây."

 

Vừa trèo lên đã bị kéo chân kẹp lấy. Nàng như con gấu koala bám dính lấy người cô, đưa tay vén mấy sợi tóc mai bên mép, đầu dụi vào hõm vai cô, miệng cong cớn, chạm vào tai và cổ cô.

 

"Chân xuống chút đi." Tuyết Lí đè đầu gối nàng đẩy xuống, "Đè lên bụng tớ rồi."

 

"Tớ nhẹ mà." Xuân Tín lại nhấc lên.

 

Tuyết Lí nói: "Cơm tối ăn no quá, không thoải mái."

 

"Được rồi." Nàng ngoan ngoãn đặt lại xuống. Một lên một xuống, Tuyết Lí bị làm cho có chút không thoải mái. Nàng hình như cũng phát hiện ra, đầu gối khẽ khẽ cọ vào.

 

"Cậu cảm thấy thế nào?" Xuân Tín ghé sát tai cô hỏi rất nhỏ. Bàn tay Tuyết Lí bao lấy đầu gối nàng đẩy xuống, nàng lại đổi sang tay: "Chỗ này..."

 

"Đừng quậy." Tuyết Lí khẽ giọng cảnh cáo nàng.

 

Nàng không nghe, nhắm mắt lại giả vờ ngủ, tay mò đến dây thun quần ngủ, đầu ngón trỏ móc lấy, nhẹ nhàng lướt qua da một chút. Tuyết Lí nhanh chóng nắm lấy cổ tay nàng, không dám dùng sức vì sợ làm đau nàng, cứ thế giữ chặt không cho nàng động đậy.

 

Xuân Tín không thoát ra được, bất mãn hừ hừ hai tiếng: "Đau tay."

 

"Đừng giả vờ." Tuyết Lí nói.

 

Nhưng như vậy cũng không thể ngăn cản nàng. Cảm giác thật kỳ lạ, nhưng cũng không khiến người ta khó chịu. Trong chăn hơi nóng hừng hực, mặt và tai Xuân Tín nóng ran, đỏ bừng.

 

Nàng nhỏ giọng nói: "Quyển sách đó tớ xem xong rồi."

 

Tuyết Lí nằm thẳng tắp, coi mình như một tảng đá. Dù vậy, đó cũng là một tảng đá nóng rực từ trong ra ngoài.

 

Xuân Tín nhắm mắt nói: "Lúc tớ xem quyển sách đó, hai người họ như vậy, lúc tớ xem họ như vậy, có một cảm giác rất kỳ lạ."

 

Tuyết Lí bất động như núi. Nàng li3m li3m môi, quệt mồ hôi trên chóp mũi vào cổ áo ngủ của cô: "Giống hệt như bây giờ... Lúc tớ ở gần cậu như thế này, thường xuyên sẽ có cái cảm giác đó, ừm, nói chung là cái cảm giác đó..."

 

Tay Xuân Tín bị nắm chặt, Tuyết Lí không hề buông lỏng. Nàng nhíu mày ở đó nức nở khóc, không cần ai dạy cũng biết cách quyến luyến cọ xát vào người cô, biên độ động tác rất nhỏ, nhưng lại vội vàng và mãnh liệt.

 

Tuyết Lí quay đầu sang một bên, cằm ngẩng cao, cố gắng hít thở không khí trong lành bên ngoài. Tay không biết từ lúc nào đã đan vào tay nàng, luồng rung động đó truyền qua lòng bàn tay, toàn thân Tuyết Lí như bị điện giật.

 

Im lặng khoảng nửa phút, nàng trở mình nằm yên, há to miệng hít thở mạnh, nhắm mắt chờ đợi linh hồn xuất khiếu quay về.

 

Đèn ngủ đầu giường không tắt. Tuyết Lí mượn ánh đèn đó ngắm nhìn đường nét gương mặt xinh đẹp của nàng, đôi môi đỏ mọng sung huyết, khuôn mặt vẫn luôn đỏ ửng đến tận cổ, những lọn tóc xoăn nhỏ li ti trên thái dương và trán bị mồ hôi mỏng làm ướt bết vào da.

 

May mà đôi mắt kia nhắm chặt. Đó hẳn phải là một đôi mắt quyến rũ đến nhường nào, long lanh ngấn nước, quấn quýt dính lấy người, Tuyết Lí thầm thấy may mắn.

 

Tuyết Lí đưa tay với lấy cốc nước đầu giường. Nàng mở mắt, chống nửa người ngồi dậy, với lấy tay Tuyết Lí, từng ngụm từng ngụm nhỏ uống hết hơn nửa cốc, rồi mới thở ra một hơi dài ngã xuống.

 

Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc cũng chỉ chừng mười đến hai mươi phút, mà lại dài như cả một thế kỷ. Tỉnh táo lại, nàng mở mắt ra, né tránh không dám nhìn người.

 

"Xin lỗi." Xuân Tín nhỏ giọng xin lỗi.

 

Lúc này đã tỉnh táo, tuy vẫn không hiểu rõ, không biết phản ứng kỳ lạ đó từ đâu mà đến, nhưng cũng biết chuyện này hẳn là không đúng, cúi gằm mi mắt chờ chị gái mắng.

 

Nhiệt độ điều hòa không để cao, cứ để hở chăn như vậy, trên người vẫn có chút lạnh. Lòng bàn tay Tuyết Lí lại ướt đẫm mồ hôi. Mu bàn tay sờ sờ chóp mũi, cô cố gắng giữ vẻ tự nhiên, bình thản: "Cái đó, cậu thay đi."

 

Quả thật dính dính rất khó chịu. Xuân Tín gật gật đầu, lập tức bò dậy, c ởi quần ngủ ra, hai chân trần đi đến ngăn kéo tủ quần áo tìm qu@n lót.

 

"Đi tắm rửa đi." Tuyết Lí nhắc nàng.

 

"Ờ ờ." Nàng cúi đầu vo tròn chiếc qu@n lót, cúi gằm mặt định đi ra ngoài.

 

"Mặc vào!" Tuyết Lí lại nhắc.

 

Con bé ngớ ngẩn, gãi gãi gáy, ngơ ngác quay đầu lại. Tuyết Lí nhặt chiếc quần ngủ của nàng ném xuống cuối giường: "Cái này."

 

Không bớt lo lắng chút nào.

 

Tuyết Lí dứt khoát xuống giường, khoác một chiếc áo ngủ lông dày cộm, rồi mặc luôn chiếc áo của nàng vào cho nàng: "Bên ngoài lạnh đấy."

 

Nàng vẫn còn đứng chân trần trên đất. Tuyết Lí lại nhặt đôi dép lê lông xù của nàng về, ném xuống chân nàng, trang bị đầy đủ rồi mới đẩy nàng ra ngoài.

 

Ba mẹ đã ngủ từ sớm. Xuân Tín cởi áo khoác ngoài treo bên ngoài vòi hoa sen, vào phòng tắm mở vòi nước định gội đầu. Tuyết Lí thò đầu vào: "Qu@n lót đưa đây, tớ giặt cho."

 

"Tớ tự giặt được mà." Nàng hướng vòi hoa sen vào tường, chờ nước ấm.

 

Tuyết Lí trực tiếp cầm lấy đồ bẩn của nàng đi: "Giặt sớm một chút rồi ngủ cho ngon."

 

Cánh cửa kính mờ khép lại. Xuân Tín đứng chân trần trên nền gạch, cúi đầu nhìn dòng nước, cảm giác dư vị đó vẫn chưa qua đi, vừa xấu hổ vừa kỳ diệu, không nhịn được khẽ cười trộm một tiếng. Sao mình lại như vậy nhỉ, lông vẫn còn vàng hoe, sao có thể làm ra chuyện như vậy được.

 

Nhưng xấu hổ quá, sau này chị gái còn nhìn mình thế nào nữa đây.

 

Xuân Tín tắm xong lau khô người bước ra, Tuyết Lí cũng đã giặt xong, vắt khô rồi phơi lên giá treo đồ lót chuyên dụng bên cạnh. Sau đó lại đi mở cửa sổ phòng tắm cho thoáng, để tránh hơi nước làm ẩm mốc.

 

Gió lạnh từ cửa sổ từng luồng thổi vào. Xuân Tín nắm lấy vạt áo đứng bên cạnh, cũng không đi ra ngoài. Người ta đi sang trái, nàng cũng đi sang trái, người ta đi sang phải, nàng cũng né sang phải.

 

Tuyết Lí buồn cười, dùng ngón tay khều nhẹ mũi nàng: "Đúng là vướng chân vướng tay."

 

"Xin lỗi."

 

"Cậu đúng là nên xin lỗi." Tuyết Lí kéo cạp quần cho nàng xem, vùng da ở hông bên phải vẫn còn ửng đỏ: "Xem cậu làm gì này."

 

"Xin lỗi ——" Giọng nói đã nhuốm vài phần nghẹn ngào, nói nữa chắc khóc thật.

 

Trở lại phòng ngủ, đắp chăn nằm ngay ngắn. Xuân Tín lúc này đã ngoan ngoãn, chân cũng thẳng, hai tay cũng ngoan ngoãn đặt sát bên người.

 

Tuyết Lí hỏi nàng còn dám nữa không, nàng liên tục nói không dám không dám.

 

Quậy đủ rồi, ngoan ngoãn hẳn, từ đầu đến chân đều ngoan đến chết đi được. Nói chuyện thì lí nhí, nén cả một bụng nước mắt cũng không dám khóc, sợ ngày mai mắt sưng.

 

"Thật ra rất bình thường." Tuyết Lí nói: "Cậu đừng cảm thấy có gì không đúng."

 

Nàng khẽ "Ừm" một tiếng, mắt nhìn lên trần nhà. Gió điều hòa thổi, hơi nóng trên mặt vẫn chưa tan hết, cảm giác da có chút căng chặt, hơi khô.

 

Tự mình với lấy chiếc cốc nhỏ trên đầu giường uống hai ngụm nước, Xuân Tín hắng giọng, nghiêng đầu nhìn Tuyết Lí: "Cậu không thấy tớ rất xấu sao?"

 

"Chuyện này có gì đâu." Tuyết Lí trở mình đối mặt với nàng, đưa tay vén lại mấy sợi tóc mái trên trán cho nàng: "Là bình thường mà, đừng suy nghĩ linh tinh, người lớn lên đều sẽ như vậy."

 

"Ừm." Lời nói và hành động trấn an giúp Xuân Tín lấy lại được chút tự tin, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Đôi mắt xinh đẹp kia nhìn thẳng qua, nhỏ giọng hỏi: "Vậy chị gái cũng như vậy sao?"

 

"Không có." Tuyết Lí quả quyết.

 

Xuân Tín len lén nhìn cô: "Vậy sao cậu lại nói người lớn lên đều như vậy."

 

Tuyết Lí xoay người đưa lưng về phía nàng: "Dù sao thì hiện tại tớ không có."

 

Xuân Tín: "Được rồi..."

 

Tuyết Lí: "Ngủ đi."

 

Xuân Tín: "Ờ ——"

 

Tuyết Lí, người mà hiện tại chẳng có gì, lại cả đêm không ngủ ngon giấc.

 

Nhắm mắt lại là bắt đầu mơ, trong mơ là một thế giới rực rỡ sắc màu. Tỉnh giấc, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, Xuân Tín thì ngủ rất ngon, bàn tay nhỏ đặt trên gối, hơi thở đều đặn, kéo dài.

 

Điều hòa vừa lạnh vừa ngột ngạt, lưng và người cô ướt đẫm mồ hôi, tóc dính vào cổ rất khó chịu. Tắm rửa xong trở về vừa mệt vừa buồn ngủ, mà đầu óc lại tỉnh táo vô cùng.

 

Tuyết Lí không muốn ngủ, ngồi ở mép giường, hai tay chống lên đầu gối gãi đầu, phiền quá đi mất.

Bình Luận (0)
Comment