Chương 100
Chương 100Chương 100
Chờ đến buổi tối, các ông bố đều đã về nhà, bọn nhỏ bị đánh nên đã bám dính lấy chân bọn họ mà đòi ăn thịt, còn được nước cáo trạng ba của mình nữa.
Người mẹ cười lạnh nhạt, người ba đau đầu, nói: "Được được được, ăn thịt ăn thịt!"
Cho dù có khổ cực thì cũng không được làm khổ con cái không phải sao? Con mình đều trở nên thèm thuồng như vậy, thế thì mua ít thịt thoả mãn tụi nhỏ là được.
Thấy ba đồng ý, có đứa được nước làm tới, nói: "Con còn muốn ăn bánh kem nữa ạ, đời này con chưa từng ăn nếm thử qua món đó bao giờ ạ!"
Ba đột nhiên sửng sốt, nói: "Tại sao lại muốn ăn cái này?"
Người mẹ ở bên cạnh trợn trắng mắt, kể: "Sinh nhật cặp sinh đôi nhà họ Lục, mẹ kế của tụi nó làm bánh kem, em không biết làm món đó nên không dám làm."
Đứa con lại bắt đầu kêu la thảm thương: "Con muốn, con muốn ăn mài!"
Sự kiên nhẫn của người mẹ sớm đã bị rút hết, cả giận mất khôn, nói: "Ăn thịt là được rồi còn gì, đòi cả bánh kem nữa sao? Lằng nhằng nữa là mẹ đuổi con ra khỏi nhà đấy!"
Đứa con tức giận, hừ một tiếng: "Đuổi thì đuổi đi ạ, đuổi con thì con tìm Bình Bình và An An, con làm con nhà bọn họ là được!"
Đến lúc đó mỗi ngày đều sẽ được ăn sung mặc sướng!
Mẹ đứa nhỏ tức muốn chết, một lần nữa đánh liên tục vào mông của đứa nhỏ, thằng bé lại kêu khóc thảm thiết, dưới sự phẫn nộ một ngày bị đánh hai lần này, thằng bé nghĩ gì nói đó, hét lên: "Mẹ thật là xấu xa! Cứ hở ra là đòi đánh, còn không cho ăn nữa!"
"Ba! Ba tìm mẹ kế cho con đi ạ, giống như nhà Bình Bình và An An vậy đó, không những làm được đồ ăn ngon mà còn biết may nhiều loại quần áo mới nữa, con mà được mặc vậy thì chắc sẽ đẹp lắm!"
Cái này đừng nói là mẹ nó tức, ngay cả người ba cũng giận dữ theo, cái mông nhỏ của nó phải chịu sự trừng phạt của cả hai người.
"Aaaa...
"Đau quát"
"Cứu với, cứu mạng..."
Đứa nhỏ la hét cùng với tiếng khóc thảm thương vang vọng cả một con đường...
*
Tháng 11 tại thành phố X, nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm chênh lệch rất lớn, lúc có mặt trời mọc thì chỉ cân mặc một chiếc áo khoác mỏng dài tay là được, nhưng khi mặt trời xuống núi, nhiệt độ không khí lập tức giảm xuống rất thấp.
Tần Thi lục áo len và quần áo dày trước đây của người trong nhà ra, bắt đầu thủ sẵn quần áo mùa đông.
Tần Thi lấy áo khoác ra để bọn nhỏ mặc thử một chút, kết quả là đều không vừa người nữa rồi.
Trong khoảng thời gian này bọn nhỏ được ăn ngon, vóc dáng dường như cũng cao lớn hơn, béo lên nhiều nữa, quần áo cũ của năm trước mà năm nay mặc vào đã chật ních, giống như quả cầu bự vậy, mặc thêm mấy bộ quần áo bên trong thì sẽ rất khó để cử động.
"Nóng quá ạ." An An mặc nhiều quần áo cùng một lúc như vậy nên không được thoải mái, cô bé vặn vẹo người liên tục, Tân Thi nhanh chóng giúp An An cởi bớt đồ ra, chỉ để cho cô bé mặc quần áo bình thường.
"Hình như có hơi nhỏ thì phải ạ." Bình Bình túm lấy áo khoác hoa lớn của mình, căn bản không thể mặc vào được.
"Ừm, đúng là có hơi nhỏ rồi!" Tần Thi lục một cái áo khoác khác ra, vừa thấy tay áo và cổ áo đều đã sờn hết rồi, cô lập tức nhíu mày.
Áo khoác này đều là size lớn hơn, Tần Thi nhìn kỹ qua, tay áo có dấu vết sờn rõ ràng, hẳn là được mua từ hai năm trước.
Xem ra phải may thêm một đợt quần áo dày nữa rồi. Lại lục lọi tủ quần áo, quần áo khác còn tốt, có thể mặc được, không cần phải may lại toàn bộ.
Trong lòng Tần Thi có hơi cân nhắc, xếp gọn toàn bộ quần áo để vào trong ngăn tủ, suy nghĩ thêm xem có cần làm áo lông vũ hay không.
Nhưng lông vịt lông ngỗng lại không dễ tìm, gần đây cũng không có xưởng gia súc gia cầm nào, muốn tìm chỉ có thể đến thành phố.