Chương 103
Chương 103Chương 103
Còn chưa thấy người An An đâu, nhưng lại nghe thấy tiếng của cô bé trước rồi.
Rất nhanh con bé đã lôi kéo được Bình Bình chạy ra, sau đó cười tủm tỉm chào hỏi thím Triệu: "Cháu chào bà Triệu ạ."
Thím Triệu thấy hai đứa nhỏ này lập tức nhếch miệng cười, mỗi một tay bà sờ lên đầu một đứa, nói: "Được lắm, giỏi, mau đến nhà bà, bà sẽ lấy bánh quay cho các cháu ăn!"
Tần Thi đặt khoai lang đỏ vào trong sân, đóng cửa nhà lại, kéo cổng một cái rồi sau đó dẫn theo bọn nhỏ sang nhà thím Triệu.
Ở niên đại này, mọi người đều rất chất phác, ở trong đại viện quân khu đều là người của binh lính, căn bản không hề có ăn trộm, có mà đầy người ra khỏi nhà còn không thèm đóng cửa.
Mỗi lần Tần Thi đi ra ngoài đều sẽ đóng cửa nẻo cẩn thận, xem như cô cũng là người rất cẩn thận về khoản này.
Nhà họ Triệu đã bày sẵn bếp lò ở trong nhà, Tần Thi nhìn thấy ống khói bốc nghi ngút, cô có hơi kinh ngạc, hỏi: "Mới sớm vậy mà nhà thím đã đốt lửa rồi sao ạ?"
Thím Triệu cầm bánh quy đưa cho cặp sinh đôi, đi ra nghe Tần Thi hỏi, bà liền giải thích nói: "Có trẻ nhỏ nên phải đốt sớm, sớm muộn gì lát cũng đốt, phải đốt một hồi lâu nếu không trong nhà sẽ lạnh buốt mất thôi."
Tần Thi gật gật đầu, gần đây nhiệt độ hạ rất nhanh, sáng sớm hay là đêm muộn thì vẫn rất lạnh, Tiểu Bảo Bảo mới hơn một tuổi mà thôi, sức đề kháng tương đối yếu, đốt bếp lò sớm một tí cũng tốt.
Thím Triệu lấy bánh quy cho cặp sinh đôi, cặp sinh đôi cũng không khách khí mà vui vẻ cầm lấy. Hai nhà bọn họ quá quen thuộc với nhau, đặc biệt là gân đây có thêm Tần Thi tới, hai nhà thường xuyên đưa đồ ăn cho nhau, cặp sinh đôi đều có kinh nghiệm trong việc chạy việc vặt.
Chỉ cần không phải là thứ gì đặc biệt đắt tiền, cặp sinh đôi đều có thể tuỳ tiện lấy ăn, bởi vì bọn nhỏ biết nhà mình cũng hay cho đồ qua lại chứ không phải là chỉ nhận đồ ăn chùa.
Nhưng cũng bởi vì đó là nhà của thím Triệu, đổi lại thành nhà người khác thì cặp sinh đôi sẽ không làm như thế.
"Cháu cám ơn bà nhiều ạ." Cặp sinh đôi nhận lấy bánh quy, sau đó ngẩng đầu lên cười tươi với thím Triệu.
Thím Triệu vốn rất thích con nít nên càng thích những đứa trẻ hay cười.
"Bà ơi, em trai đâu rồi ạ? Lại đang ngủ sao ạ?" Bình Bình vừa ăn vừa thắc mắc hỏi.
"Đúng vậy, thằng bé rất là lười, nó chỉ thích ngủ mà thôi." Thím Triệu sờ sờ đầu Bình Bình.
Bình Bình nghe vậy thì nhỏ giọng nói: "Vậy chờ đến khi em ấy tỉnh dậy rồi cháu sẽ chơi cùng với em ấy ạ."
"Được rồi, cháu ngoan lắm!" Thím Triệu đi rót nước cho bọn nhỏ uống, lúc này mới đi vào phòng ngủ lấy len sợi ra.
Thím Triệu câm một đống len sợi đi ra, Tần Thi vừa thấy độ dày này, trong lòng thâm thốt lên quả nhiên...
Cho dù là loại thô nhất thì sợi cũng rất nhỏ, cái cô muốn chính là loại thô to đặc biệt hơn, quả nhiên là niên đại này không có cái đó...
"Cung Tiêu Xã có cái nào thô hơn cái này không ạ?" Tần Thi chưa chịu từ bỏ ý định.
Thím Triệu: "Có loại thô hơn cái này một chút, nhưng cũng không thô lắm đâu."
Tần Thi thở dài trong lòng, cầm len sợi sờ sờ thử để cảm nhận độ mềm mại của nó.
Thím Triệu thấy cô không hài lòng, bèn hỏi: "Con muốn thô đến cỡ nào?"
Tần Thi đáp lại: 'Càng thô càng tốt ạ."
Thím Triệu nghĩ một hồi, nói: "Cũng chỉ có loại thô như thế này thôi, còn loại quá thô thì thím chưa từng thấy bao giờ." Tần Thi sớm biết rằng sẽ là kết quả này, cô cũng không quá hụt hãng, nói: "Không sao đâu ạ, đến lúc đó chỉ cần xoắn mấy cây lại với nhau, căn bản cũng không khác biệt cho lắm."
"Ngày mai còn phải đến huyện xem vải với bông, thuận tiện đi xem len sợi luôn coi sao ạ." Tần Thi hỏi thím Triệu: "Ngày mai thím có đi mua đồ ăn không ạ?"
Thím Triệu xua tay: "Hôm qua thím mới đi rồi, cải trắng trong vườn rau cũng chín đến nơi, thím không đi đâu."