Chương 124
Chương 124Chương 124
Nhưng mặc kệ người ta dòm thế nào, Tần Thi đều giả vờ không nghe hiểu, người thông minh sẽ hiểu được ý tứ của cô, cô không cần phải nhiều lời.
Đương nhiên cũng có người da mặt dày, thấy ám chỉ không được thì hỏi rõ, Tân Thi cũng chỉ là trực tiếp từ chối, không quanh co hay lòng vòng chút nào.
Những người đó cũng không nghĩ Tần Thi lại cường ngạnh như vậy, liền nói thẳng với bọn họ là không cho mượn, bọn họ vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng Tần Thi vẫn mặc kệ bọn họ.
Cô cũng không biết họ là ai, dựa vào cái gì mà đòi cô cho họ mượn chứ? Máy giặt này không phải là hàng rẻ tiền, Tần Thi tự mình dùng còn cảm thấy luyến tiếc, huống hồ gì là cho bọn họ?
Cho dù muốn đem việc quan hệ tốt ra thì cô cũng không thể dùng máy giặt lung tung vậy được, thứ này tinh quý biết bao nhiêu! Tần Thi điên rồi mới cho bọn họ mượn.
Nói câu không dễ nghe, cho dù có quan hệ tốt với bọn họ thì sao chứ? Có thể mang lại cho cô được cái gì? Kiếm mấy đồng bạc vậy thì thấm thía vào đâu đây?
Tần Thi không phải thánh mẫu, thậm chí còn có suy nghĩ không có lợi thì không cần phải nể nang ai.
Mọi người nói sau lưng là Tần Thi ích kỷ, nhưng Tần Thi hoàn toàn không để bụng, ngược lại còn vui mừng hớn hở, rốt cuộc sẽ không đầu trâu mặt ngựa mà chạy tới nhà cô mượn máy giặt nữa.
Buổi trưa khá bận rộn nên buổi tối liền ăn đại gì đó lót dạ, hâm nóng lại cơm thừa, không có làm thêm món gì khác.
Tần Thi có hỏi Lục Trạch Thiên về con mèo, cô biết được nó vừa đủ một tháng tuổi, cai sữa rồi nên có thể ăn cơm nghiền nát ra là được.
Mèo ở niên đại này khác với niên đại sau, căn bản được nuôi rất qua loa, không bị chết đói là được. Tần Thi sợ mèo mới vừa cai sữa mà ăn những thứ này thì dạ dày không thể nào thích ứng nổi, kết quả sau khi quan sát hai ngày thì cũng không có vấn đề gì, sau đó con mèo lại trở nên bình thường.
Con của mèo đen và li hoa(*) có một sức khoẻ rất tốt, khả năng chịu đựng cao.
[Chú thích: (*) Li hoa: mèo Dragon Lï. ]
Hơn nữa nó còn rất hoạt bát, cả ngày bò loạn ở trong hộp, muốn đi ra ngoài hơn là nằm trong đó.
Mỗi ngày bọn nhỏ đều sẽ lôi nó ra ôm một hồi, nó nhân cơ hội được ra ngoài thì chạy loạn không ngừng nghỉ.
Nó đặc biệt thích chui vào những góc xó xỉnh, cũng không biết bên trong có thứ gì đã hấp dẫn nó, mỗi lần đi ra đều sẽ đi thẳng đến các góc nhà, những lần như vậy thì cặp sinh đôi đều phải trông coi cẩn thận mới được.
Bằng không thì nó sẽ chui vào dưới ghế sô pha nửa ngày không chịu đi ra, chỉ cần vậy thôi cũng đủ khiến cặp sinh đôi thót tim rồi.
Đến nỗi tên của con mèo con đến giờ vẫn chưa biết đặt như thế nào, bọn nhỏ đều muốn kêu theo tên mình đặt, tranh chấp không ai nhường ai, cũng không ai phục ai, thành ra chỉ gọi phong long cho xong.
Bình Bình kêu nó là "Tiểu Mao', An An thì kêu là "Trứng Muối", Cế Thanh Hải kêu "Cục Than". Có lẽ là do nó còn nhỏ cho nên mặc kệ ai gọi mình thế nào, chỉ chạy lại theo bản năng.
Bọn nhỏ thảo luận nửa ngày, vẫn quyết định cứ kêu vậy đi, tính toán xem về sau nó sẽ đáp lại ai thì sẽ kêu tên đó, Tần Thi thấy vậy thì buồn cười không nhịn được.
Ngược lại Tần Thi cảm thấy tên Cục Than rất dễ nghe, cô cũng kêu theo Cố Thanh Hải, dẫn tới việc nó rất mau quen thuộc với cái tên này, làm cho cặp sinh đôi thất vọng tới nửa ngày trời.
Nhưng mèo con lại rất đáng yêu và nhỏ nhắn, cặp sinh đôi phải luôn chiếu cố nó, chúng nó cũng không rảnh mà thất vọng nữa, rất mau đã điều chỉnh lại tâm trạng rồi chơi cùng mèo con. Có Cục Than chơi với cặp sinh đôi, Tần Thi đi làm cũng yên tâm được phần nào, bởi vì cô biết được cặp sinh đôi tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài chơi, khẳng định sẽ chỉ ở nhà chơi với Cục Than.
Ứng dụng Truyện Dịch ebooX