Chương 123
Chương 123Chương 123
Ba đứa nhỏ nhìn về phía Tần Thi, Tân Thi cũng không có cách nào khác, chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Bên ngoài lạnh lắm đó, mèo con chịu không nổi đâu, trước tiên hãy mau vào nhà đi, chúng ta sẽ cùng nhau làm ổ cho nó nhé."
"Còn về tên thì... từ từ quyết định sau cũng được."
Ba đứa nhỏ không đáp lời nữa, liền bồng mèo đen nhỏ đi vào nhà, sau đó không biết nên để nó ở đâu đây.
"Mẹ ơi?" Cặp sinh đôi lại nhìn vê phía Tần Thi một lần nữa.
Tần Thi chỉ có thể tìm ra một bộ quần áo cũ nát, cô vo thành một nắm đặt trên mặt đất, sau đó để cho bọn nhỏ thả con mèo xuống.
Mèo nhỏ toàn thân và lông đều dựng đứng, nhìn có hơi thưa thớt một chút, bọn nhỏ đều rất lo là nó sẽ lạnh.
Mèo con được đặt trên đất, thế là lại ủi ủi người, vừa chui vào là lại ngửi, kế tiếp đó là bò loạn hết cả lên.
Chờ đến khi nó từ trên nhảy xuống, cặp sinh đôi kinh ngạc hô hào một tiếng, bọn chúng lập tức ôm nó về lại lồng của mình.
"Không có sao đâu, cứ để nó bò đi con, chỉ cần nó không chui xuống dưới ghế sô pha hay dưới ngăn tủ là được." Tần Thi giải thích thêm cho bọn nhỏ: "Đối với mèo mà nói thì nhà của chúng ta hoàn toàn rất xa lạ, nó cần phải có thêm thời gian để thăm dò một chút, chờ đến khi quen thuộc rồi thì sẽ không chạy nhảy lung tung nữa."
"Nhưng mà sân nhà có lạnh không, nó có thể bị cảm lạnh hay không ạ?" Bình Bình xụ mặt u sầu, nói: "Lớp lông trên người nó quá ít ạ, mùa đông sẽ mau chóng tới thôi, nó có thể bị cảm mạo không ạ?"
Tần Thi cười nói: "Con mèo này còn quá nhỏ, lông chưa mọc đủ là phải rồi, mẹ khẳng định là nó sẽ lạnh, chúng ta mau làm ổ của nó đi, trải thêm thật nhiều quần áo lên, như vậy khi nó ở trong ổ sẽ không còn bị lạnh nữa." Vào ngày Quốc khánh, bộ đội của Lục Trạch Thiên đang làm có phát cho một hộp táo, Tần Thi lấy mấy quả táo dư lại ra, sau đó dành cái hộp đấy để làm ổ cho nó, cô dùng kéo đâm đâm cắt cắt rồi lại tỉa tỉa.
Mèo bị bỏ vào trong rồi thì nó lại lay khắp nơi, không muốn ở trong cái hộp đó, nhưng cho dù có làm thế nào thì cũng không thể bò lên được.
Tuy vậy nhưng nó lại không buông tha, cứ vẫn tiếp tục bò lên trên, nhìn rất có sức sống và kiên nhẫn cao.
Tần Thi khẽ nhướng mày, thầm nghĩ con mèo này nhìn khá là hoạt bát, hẳn là không khó để nuôi nhỉ? Cũng không biết Lục Trạch Thiên ôm từ đâu tới, con mèo nhỏ này chắc tâm cỡ một tháng, đã cai sữa chưa nhỉ?
Tần Thi để bọn nhỏ chơi cùng với mèo, còn cô thì đi thu dọn chăn nệm muốn giặt, trong lòng cân nhắc xem hiện tại đang không có sữa dê để làm thức ăn cho mèo, con mèo nhỏ như vậy phải ăn cái gì đây?
Rất nhanh, thím Triệu đã cầm một chén quýt tới, bà nghe nói cặp sinh đôi ngả bệnh nên đặc biệt qua thăm!
Tần Thi kể sơ qua về chuyện phát sinh ngày hôm qua, dẫn thím Triệu đi xem bọn nhỏ với con mèo. Nói chuyện phiếm xong, chờ Lục Trạch Thiên đem lu nước to chứa đầy nước tới, lại gánh đủ vòng thứ nhất để giặt rửa tấm đệm. Tần Thi đi ra ngoài bận việc, thím Triệu lúc này mới rời đi.
"Thím, đợi lát nữa thím mang chăn nệm tới đây đi rồi chúng ta cùng giặt một lần nhé ạ."
"Được thôi!" Thím Triệu cũng không khách khí với Tân Thi nữa, trở vê bắt đầu thu dọn.
Có Lục Trạch Thiên ở đây nên Tần Thi chỉ cần làm những việc nhẹ nhàng thôi, còn công việc nặng nhọc thì không tới lượt cô phải làm.
Giặt xong nhà mình rồi lại giặt của nhà thím Triệu, máy giặt xoay cả nửa buổi chiều, có điều người qua đường thấy hai nhà bọn họ giặt đồ liên tục thì tiến vào liếc mắt nhìn một cái. Cân nhắc xem có phải đang giặt máy hay không.