Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 122

Chương 122 Chương 122Chương 122

"Máy giặt mới, hai trăm tệ lận đấy, em mới giặt sạch được có một lần mà đã cho bọn họ mượn được sao?" Tần Thi hừ một tiếng, nói: "Tóm lại cái này không thể nào chấp nhận được, bằng không mọi người sẽ đều tới mượn mất, đến lúc đó máy giặt chưa đến hai năm là đã không dùng được nữa rồi."

Ngày thường không có động tĩnh gì, thậm chí sau lưng còn nói xấu cô, hiện tại mua máy giặt thì bọn họ lại nhiệt tình hơn hẳn, một đám người đó đều suy nghĩ tào lao gì đâu không ấy!

Tần Thi cho thím Triệu dùng vì đó là tình cảm thân thích như người một nhà, cô nguyện ý cho mượn, cho dù có miễn phí thì cô cũng đồng ý, nhưng những người khác thì dựa vào cái gì chứ? Dù sao có đưa tiền thì Tân Thi cũng không vui.

"Anh đừng đồng ý, ngay từ lúc bắt đầu đã không thể làm gì rồi, không bằng ngay từ đầu liền từ chối luôn đi cho bớt phiền toái." Tần Thi không yên tâm nên lại dặn dò Lục Trạch Thiên.

"Anh hiểu rồi." Lục Trạch Thiên cũng không ngốc.

"Được rồi, đi thôi." Tân Thi phất phất tay, để Lục Trạch Thiên tiếp tục đi gánh nước, còn cô thì dẫn theo bọn nhỏ ngồi ở cửa phơi nắng.

Lục Trạch Thiên trở thành công cụ chạy bằng cơm, anh chỉ có thể nguyện ý làm mà thôi.

Chờ thêm một hồi sau, Lục Trạch Thiên đã trở lại, thùng nước trên đòn gánh lại rỗng tuếch, một giọt nước cũng không có.

Tần Thi còn cảm thấy kỳ quái, lại nhìn anh móc ra từ trong túi một thứ đen thui.

"Bình Bình, An An! Mau tới đây!" Lục Trạch Thiên gọi con lại, duỗi tay ra cho chúng xem một con mèo đen nhỏ còn không lớn bằng bàn tay anh.

"Meo meo...' Một cục mèo lông đen nhánh đang phát ra tiếng kêu, đang nằm trên tay Lục Trạch Thiên nhích tới nhích lui. Bình Bình lại gân nhìn thấy con mèo đen này, đôi mắt lập tức trừng lớn, nói: "Mèo đen! Ba àI Nó... nó là con của Đại Mao sao ạ?"

Lục Trạch Thiên gật đầu, đưa con mèo nhỏ cho Bình Bình, nói: "Con sẽ chăm sóc cho nó thật tốt có đúng không?"

Bình Bình cẩn thận tiếp nhận con mèo đen nhỏ, tuy rất phấn khích nhưng lại không dám cử động mạnh: "Con có thể ạ! Con hoàn toàn có thể làm được! Con sẽ chăm sóc cho nó thật tốt ạI"

An An ở bên cạnh cũng hưng phấn reo hò: "Con cũng vậy, con cũng vậy ạ."

Cố Thanh Hải nhìn mèo đen nhỏ thì rất ngạc nhiên, không nghĩ tới Đại Mao lại còn để lại một đứa con.

Ngược lại là Tần Thi, cô nhìn cái cục bột màu đen cùng với đôi mắt màu vàng tròn vo đang trợn to lên thì biết được đây không phải là con của Đại Mao.

Cô nhìn Lục Trạch Thiên, Lục Trạch Thiên cũng nhìn về phía cô, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng họ ngầm hiểu được chân tướng sự thật.

Bọn họ nở nụ cười, bản thân cũng nghĩ là không đúng, nhưng vẫn để cho bọn chúng cho rằng đây là con của Đại Mao để lại.

"Được rồi, các con mau đặt tên cho nó đi." Tân Thi cười rồi nhìn về phía bọn nhỏ đang vô cùng hưng phấn, hỏi: "Các con đều suy nghĩ thử xem nên gọi là gì đây nhỉ?"

Bọn nhỏ nghe vậy thì khẽ nhíu mày, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

*

"Con của Đại Mao thì gọi là Tiểu Mao đi." Bình Bình bông mèo đen nhỏ lên, trong ánh mắt loé sáng lên hào quang lấp lánh.

"Kêu là Trứng Muối đi ạ." An An chỉ vào đôi mắt của nó, nói: "Có đen có vàng, còn tròn vo như vậy, kêu là Trứng Muối hợp hơn đó ạ."

Cố Thanh Hải khom người nhìn theo con mèo nhỏ, nói: "Cái mũi và móng vuốt đều rất đen, cả người cũng đen thui, nếu không thì sao không gọi là Cục Than đi?"

Khá lắm, ba cái tên đều có nét đặc sắc riêng, Tần Thi và Lục Trạch Thiên liếc nhìn nhau một cái, hai người cũng không biết nên chọn cái tên nào. "Các con tự mình thương lượng với nhau đi." Lục Trạch Thiên lại một lần nữa gánh đòn gánh lên, không ở lại đây nghe bọn nhỏ đặt tên rối rắm nữa.
Bình Luận (0)
Comment