Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 121

Chương 121 Chương 121Chương 121

An An thấy Tần Thi đã tỉnh, tay nhỏ vươn ra vội vàng thu lại, nhìn Tần Thi cười hì hì không ngừng: "Mẹ..."

Tần Thi sau khi thấy An An cười ngọt ngào, ánh mắt thanh thuý sáng ngời, không giống như đêm qua còn mê man, cô cũng cười theo con bé, hỏi: "Còn khó chịu sao?"

An An khẽ lắc đầu, nói: "Không khó chịu chút nào ạ, con khoẻ rồi."

Nói xong, An An duỗi hai tay ra, làm bộ dạng lộ ra cơ bắp, nói: "Đầu cũng không thấy choáng gì luôn ạ."

Tần Thi nhanh chóng nhét cánh tay nhỏ của con bé vào: "Cẩn thận coi chừng cảm lạnh bây giờ."

An An nhìn Tần Thi cười hì hì, trong lòng hết sức cao hứng, con bé thích khi tỉnh ngủ một cái là có thể nhìn thấy được Tần Thi.

Bình Bình ở bên cạnh cũng tỉnh dậy rồi, thằng bé mở to mắt ra rồi lại nhắm lại, dùng tay xoa xoa, giọng yếu ớt gọi cô: "Mẹ..."

"Đau đầu sao? Có khó chịu chỗ nào hả?" Tần Thi vội vàng hỏi.

"Đầu óc choáng váng, mắt nhức lắm ạ." Bình Bình che mắt lại.

Tần Thi: "Ngày hôm qua con khóc quá nhiều, lại còn phát sốt nữa, đôi mắt sưng lên thì đương nhiên là đau rồi."

"À..." Bình Bình nức nở một tiếng, giải thích: "Con thấy Đại Mao... là lại không nhịn được mà khóc."

Tần Thi sờ sờ đầu của cậu nhóc, trong lòng bồi hồi không yên, không biết nên làm sao để tính cách của Bình Bình đa sầu đa cảm, chân thành và mẫn cảm quá mức này có thể thay đổi nữa.

"Đói bụng sao? Mẹ nấu cháo rau xanh thịt nạc cho các con uống được không?" Tần Thi nghĩ không ra biện pháp nên không suy nghĩ nữa, nghiêng đầu hỏi cặp sinh đôi có đói bụng hay không. Cặp sinh đôi đồng loạt gật đầu, đêm qua Bình Bình không ăn được bao nhiêu, hiện tại đã hạ sốt, bụng kêu xì xào không ngừng.

Tần Thi giúp chúng mặc quần áo xong, vừa xuống giường thì nghe thấy tiếng mở cửa.

Lục Trạch Thiên đã trở lại, còn mang theo cả cháo trắng và bánh bao đậu, Tần Thi không cần phải làm cơm nữa, cặp sinh đôi không ăn được cháo thịt nạc thì có hơi thất vọng.

"Thế nào?" Lục Trạch Thiên nhìn về cặp sinh đôi, muốn sờ thử trán của tụi nhỏ, nhưng tay anh lại rất lạnh nên không dám.

"Cả hai đứa đều không còn sốt nữa, không sao đâu." Tần Thi để Lục Trạch Thiên và Cố Thanh Hải đi đem cơm đựng vào trong chén, còn cô thì dẫn theo cặp sinh đôi đi rửa mặt đánh răng.

Ăn cơm xong, Lục Trạch Thiên nhìn hai đứa nhỏ ăn uống rất ngon miệng thì an tâm, nói: "Có thể ăn xong cơm là tốt rồi."

Tần Thi nghe thấy lời này thì không khỏi nhướng mày, nghĩ thầm sao Lục Trạch Thiên cũng có suy nghĩ của thế hệ trước như vậy, nhưng sau đó lại cười, Lục Trạch Thiên còn không phải là người thế hệ trước hay sao?

Lục Trạch Thiên sau khi chơi cùng con một hồi lại kể chuyện xưa cho tụi nó, không có ý muốn đi làm, Tần Thi cũng vừa hỏi thì biết được hôm nay anh không cần phải đi làm, giữa trưa cơm nước xong xuôi liền sai anh đi làm một ít việc, ví dụ như gánh nước máy giặt chẳng hạn.

Dùng nước máy giặt quần áo thì rất xa xỉ, lu nước lớn trong nhà đã thấy được cả đáy luôn rồi, Lục Trạch Thiên bèn lấy thùng nước đi múc nước giếng.

Có người thấy anh gánh nước thì biết là anh muốn giặt quần áo lớn, trong lòng tức khắc liền nổi lên tâm tư.

Có thím ỷ vào mình lớn tuổi, liền mặt dày hỏi Lục Trạch Thiên: "Gánh nước để giặt quần áo sao? Thím có thể mượn máy giặt nhà cậu dùng có được không?"

Bước chân Lục Trạch Thiên cũng chưa ngừng lại, anh chỉ nói: "Cái này phải hỏi Tần Thi ạ, chuyện trong nhà đều do cô ấy làm chủ ạ."

Thím kia nghe thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm, mọi người bên cạnh cũng chú ý tới anh, cân nhắc xem có thể mượn máy giặt để giặt quần áo hay không, mỗi lần nhìn thấy bóng dáng Lục Trạch Thiên là lại bàn tán xôn xao.

Về đến nhà, Lục Trạch Thiên kể lại chuyện có người muốn mượn máy giặt cho Tần Thi nghe, Tần Thi vỗ vỗ bả vai anh, nói: "Làm tốt lắm!"
Bình Luận (0)
Comment