Chương 120
Chương 120Chương 120
Tần Thi ngồi ở trên ghế nhìn An An nằm trên giường, trong lòng suy đoán có phải trong lòng con bé thật ra cũng uất nghẹn, chỉ là không biểu hiện ra ngoài thôi? Nhìn thì rất hồn nhiên, vô tư, nhưng kỳ thật nội tâm lại rất mẫn cảm.
Nhưng căn bản không giống nhau, chúng nó có vui vẻ hay không, Tần Thi hoàn toàn có thể nhìn ra được.
Thật là kỳ lạ...
Một lát sau, y tá lấy cặp nhiệt kế ra, xem qua một chút rồi sau đó nói: 'Nhiệt độ của An An là 38,2 độ, còn Bình Bình là 39,5 độ."
Y tá nhẹ nhàng mở miệng hai đứa nhỏ ra, lấy đèn chiếu vô, nhìn xoang miệng của cặp sinh đôi, biểu cảm cũng được thả lỏng đôi chút: "Chỉ đơn thuần là phát sốt mà thôi, cho An An uống thuốc là được, còn Bình Bình thì chích."
Tần Thi và Lục Trạch Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm, trái tim vẫn luôn lơ lửng trên không nãy giờ: "Được, làm phiền chị rồi ạ."
"Không có gì đâu." Y tá cười cười, sau đó xoay người đi lấy thuốc.
An An ngoan ngoãn uống thuốc, còn Bình Bình bị chích nhưng cũng không khóc, không biết có phải hai đứa nhỏ đã hết sức để khóc rồi hay không, dù sao thì vẫn ngoan ngoãn chịu đựng là được rồi.
"Hai người ôm đứa nhỏ về đi, đợi ngày mai tỉnh lại rồi xem sao."
Tần Thi lại một lần nữa nói cảm ơn, Lục Trạch Thiên che chắn cho hai đứa nhỏ kỹ lưỡng rồi mới ôm về nhà.
Y tá liếc nhìn bóng lưng của hai người họ, thầm nghĩ trong đầu, hai người này quả thật rất xứng đôi vừa lứa. ...
Về đến nhà, Cố Thanh Hải căn bản không hề ngủ, cậu nhóc nghe thấy có người về, trực tiếp mặc áo khoác vào rồi đi ra mở.
"Ba, mẹ." Cố Thanh Hải giúp bọn họ mở cửa phòng ngủ, hỏi: "Bình Bình và An An không sao chứ ạ?"
"Không sao cả." Tần Thi nhìn cậu nhóc đi chân trần, vội vàng thúc giục Cố Thanh Hải mau về phòng ngủ đi.
Cố Thanh Hải thấy Tần Thi nhìn chân mình, lúc này mới vô tri vô giác nhận ra mình không mặc quần, chỉ mặc mỗi quần xà lỏn, cậu nhóc lập tức đỏ mặt, lên tiếng sau đó hoảng hốt chạy ùa vào phòng.
Hai đứa nhỏ được nằm ngủ thêm một lần nữa, Tần Thi liền kêu Lục Trạch Thiên mau về phòng luôn đi, để cô ở đây trông coi hai đứa là được.
Lục Trạch Thiên: "Anh coi chúng nó cho, em mau về phòng ngủ đi."
Tần Thi từ chối: "Chăn nệm em đều đã dọn qua đây hết rồi, di chuyển qua lại sẽ làm ảnh hưởng tới hai đứa, không có sao đâu, tụi nhỏ ngủ rồi, em ở đây canh là được."
Lục Trạch Thiên nhìn lướt qua chỗ bọn nhỏ đang nằm, mơ mơ màng màng, lúc này mới gật đầu: "Ngày mai anh họp xong sẽ về nhà ngay, em không cần phải dậy sớm đâu."
Tần Thi: "Được."
Ngày mai là thứ bảy, đúng lúc Cố Thanh Hải không cần phải đi học, không cần phải dậy sớm.
Hai người không nói chuyện phiếm nữa mà từng người đi về phòng ngủ.
Đêm hôm nay, cặp sinh đôi không còn kêu la ầm ï nữa, có lẽ là tác dụng của thuốc đã ngấm vào rồi, cả hai đều ngủ không buồn tỉnh, chỉ là trong lúc ngủ mơ có lẽ đã cảm thấy lạnh nên liên tục co người lại.
Tần Thi bị bừng tỉnh, cô liền thấy cặp sinh đôi đang ôm nhau, co dính lại bên cạnh nhau, hình ảnh tràn ngập sự yêu thương.
Tần Thi dịch góc chăn lại cho tụi nhỏ, sau đó lại một lần nữa nằm xuống.
Một đêm vô sự trôi qua, buổi sáng ngày hôm sau Lục Trạch Thiên mở cửa, lúc này Tân Thi mới tỉnh lại.
Cặp sinh đôi còn chưa tỉnh, Tần Thi sờ sờ trán của tụi nhỏ, phát hiện không còn sốt nữa, cô mới bắt đầu thả lỏng hơn.
Lục Trạch Thiên ở ngoài cửa muốn tiến vào xem con như thế nào, nhưng Tần Thi sợ nếu gõ cửa sẽ làm cho tụi nhỏ bị đánh thức, anh do dự nửa ngày, sau đó quyết định rời đi.
Anh tin tưởng Tần Thi sẽ chăm sóc thật tốt cho đứa nhỏ.
Tần Thi cũng buồn ngủ, vì thế cô rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ rồi, lúc tỉnh lại lần nữa thì An An cũng tỉnh theo, đưa tay vuốt lấy tóc cô.