Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 119

Chương 119 Chương 119Chương 119

"Hai đứa nhỏ đều phát sốt cả rồi, Bình Bình nghiêm trọng hơn nhiều." Tần Thi giải thích với Lục Trạch Thiên một câu, quay đầu nhìn Cố Thanh Hải nằm trên giường, nói: "Bình Bình và An An bị bệnh rồi, chúng ta dẫn hai đứa nhỏ đến trạm y tế, một mình con ở nhà ngủ ngoan nhé, có được không?"

Cố Thanh Hải vừa nghe lời này liền thanh tỉnh, vội vàng bò dậy: "Con cũng đi theo luôn ạ."

"Con ở nhà đi." Lục Trạch Thiên quay đầu nhìn Cố Thanh Hải một cái: "Con trông nhà đi."

"Chúng ta phải trông nom em gái em trai, sợ là không rảnh lo cho con được, con ở nhà đợi đi nhé." Tân Thi cũng nói.

Cố Thanh Hải ngoan ngoãn gật đầu, không hề cưỡng cầu nữa.

Tần Thi và Lục Trạch Thiên đi vào phòng ngủ, mặc xong quần áo cho hai đứa nhỏ, Lục Trạch Thiên hai tay nhấc bổng hai đứa lên, để Tần Thi lấy áo khoác tướng quân quấn lên người bọn chúng kín mít, lúc này mới ra khỏi nhà.

"A... ê...' An An ló đầu nhìn Tần Thi, nói: "Mẹ ơi, khó chịu quá ạ."

Bình Bình trông vô cùng héo hon dựa vào lòng ngực của Lục Trạch Thiên, không có sức lực để nói chuyện, chỉ phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt mà thôi.

Nhìn hai đứa nhỏ như vậy, Lục Trạch Thiên cau mày, Tần Thi đầy lo lắng, đau lòng không chịu được.

"Không có sao đâu, chờ đến trạm y tế để bác sĩ coi qua là được, có mẹ và ba con ở đây rồi mà." Tần Thi đi bên cạnh Lục Trạch Thiên, cô sờ sờ đầu bọn chúng rồi dịu dàng an ủi.

Lục Trạch Thiên đi rất nhanh, Tần Thi cơ hồ phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp anh. Chờ sau khi tới trạm y tế rồi, Tân Thi cảm giác phía sau lưng lạnh buốt, tất cả đều là mồ hôi, cũng không biết là do sợ hãi lo lắng hay là do chạy mệt nữa. Cửa trạm y tế đang đóng, nhưng y tá trực đêm thì đang ngủ ở bên trong, Tần Thi gõ gõ cửa, bên trong rất nhanh liền sáng đèn lên.

"Làm sao vậy?" Y tá mặc áo khoác rồi vội vàng chạy ra mở cửa, sau khi nhìn thấy Lục Trạch Thiên thì lộ ra vẻ mặt hiểu rõ: "Bình Bình lại phát sốt rồi sao? Mau mau vào trong đi."

Lục Trạch Thiên ôm hai đứa nhỏ vào phòng, sau đó đặt bọn nhỏ lên trên giường: "Bình Bình và An An đều phát sốt hết cả lên rồi."

Y tá có hơi ngạc nhiên một chút, không ngờ tới An An khoẻ mạnh cường tráng như nghé con mà lần này cũng sinh bệnh, chẳng qua cô ấy cũng không nghĩ gì nhiều, nhanh chóng cầm nhiệt kế tới vội đo cho cặp sinh đôi.

Sức khoẻ của Bình Bình từ khi sinh ra đã có cơ địa dễ suy nhược rồi, động chút là đã có thể sinh bệnh, xem như là một khách quen của trạm. Nhưng từ sau khi Tần Thi tới thì thằng bé chưa phải quay lại trạm lần nào, các y tá lén lút tán gẫu về Tần Thi, nói con người cô rất tốt, rất biết chăm sóc cho con nhỏ.

Hôm nay bọn họ đột nhiên tới đây, y tá còn không ngờ đến được.

Hai đứa nhỏ đắp chăn nằm ở trên giường bệnh kêu rên ầm ï, khuôn mặt nhỏ ửng hồng hết lên, đôi mắt nửa khép nửa mở, trông y hệt như một bộ dạng đáng thương, người lớn nhìn vào thực sự rất đau lòng.

Tần Thi nói chuyện cả buổi chiều, y tá bừng tỉnh đại ngộ: "Phỏng chừng là vì chuyện kia mà bị doạ sợ, trong lòng nghẹn cảm xúc, lúc này mới dễ phát sốt như thế."

Tần Thi thở dài, vốn dĩ cô rất sợ tụi nhỏ sẽ phát sốt, kết quả không ngờ rằng sợ cái gì thì cái đó tới thiệt. Bình Bình phát sốt còn chưa kể, ngay cả An An nhìn bình thường khoẻ mạnh thế mà cũng phát sốt theo, khiến cho mọi người không thể tin được.

Cơ thể của An An rất chắc nịch, sức đề kháng cũng rất khoẻ mạnh. Trước khi Bình Bình hay bị bệnh, hai đứa cùng ăn cùng ở, trước nay An An lại không bị lây bệnh, điều đó chứng minh rằng An An rất khoẻ.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này Tần Thi nuôi dưỡng chu đáo, con bé phát sốt là chuyện mà người ta không thể lường trước được.
Bình Luận (0)
Comment