Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 118

Chương 118 Chương 118Chương 118

"Đại Mao, em mau đi đầu thai đi, nhất định phải tìm được nhà tốt nha!" Bình Bình nói nói, nhưng lại nhịn không được mà oà khóc lên.

Tần Thi bế Bình Bình lên, cậu nhóc cười cười, nói: "Mẹ ơi, Đại Mao đi đầu thai rồi ạ."

Tần Thi nhìn biểu cảm rõ ràng không phải hậm hực hay không vui của Bình Bình như thế, cũng cười theo: "Đúng vậy, nó sẽ cảm ơn con vì con đã giúp nó đó."

"Bình Bình không cần khổ sở nữa." An An giơ tay lên giữ chặt tay của Bình Bình: "Bình Bình mà khóc là An An cũng sẽ thấy khó chịu đó."

Bởi vì mèo đen này chết đi, dưới sự buồn phiền, cặp sinh đôi sinh ra một cảm xúc tương tự nhau, Bình Bình quá khổ sở, trong lòng An An cũng không mấy dễ chịu, cũng khổ sở giống như Bình Bình vậy.

Vốn dĩ An An không muốn khóc, cảm xúc cũng đã hoà hoãn hơn, nhưng Bình Bình vừa khóc, con bé cũng khóc theo.

Tần Thi và Lục Trạch Thiên còn không biết việc này, chỉ cho rằng con bé là do nhìn thấy Bình Bình khóc, cảm xúc bị dẫn dắt theo, vì thế nên mỗi người ôm một đứa lên, lại kéo Cố Thanh Hải, cầm dụng cụ và đèn pin đi vê nhà.

Sau khi về nhà, Tần Thi và Lục Trạch Thiên ngồi lại với ba đứa nhỏ, nói một ít về chuyện xưa nhẹ nhàng, kể thêm vài truyện cười. Hơn nữa Cố Thanh Hải còn cố ý làm mặt quỷ chọc cặp sinh đôi, lúc này mới khiến cho hai đứa nó cười rộ lên.

Nhìn Bình Bình từ từ khôi phục lại bộ dạng ngày trước, Tần Thi và Lục Trạch Thiên mới thả lỏng lại. Chẳng qua là Tần Thi còn có chút lo lắng, cô tính rằng sẽ để cho Lục Trạch Thiên ngủ cùng với tụi nhỏ.

Lục Trạch Thiên vừa nghe thấy vậy thì gật đầu, chuẩn bị đi vào trong phòng ôm chăn nệm ra, ai ngờ cặp sinh đôi lại mặc kệ: "Con muốn ba mẹ cùng nhau ru con ngủ cơi"

Cặp sinh đôi tỏ vẻ khát vọng nhìn về phía Tần Thi và Lục Trạch Thiên, hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, căn bản là có chút xấu hổ. Lục Trạch Thiên nhìn chằm chằm vào Tần Thi, Tân Thi bất động thanh sắc dịch chuyển tâm mắt, nói với bọn nhỏ: "Giường ngủ không thể nào nằm nhiều người như thế được, tụi con chỉ có thể chọn một mà thôi."

Nghe lời nói dự kiến này, trong lòng Lục Trạch Thiên đột nhiên trở nên buồn bã, nhưng bởi vì càng quan tâm bọn nhỏ thì càng phải từ bỏ ý định đó ngay, anh không thèm để ý đến nữa.

"Vậy con muốn mẹ ạ!" An An không cần nghĩ nhiều mà quyết định luôn, mẹ vừa thơm lại vừa mềm mại, ôm mẹ ngủ thì sẽ rất thoải mái, ba không thể nào so được với mẹ.

Bình Bình cũng nhìn về phía Tần Thi, nói: "Con cũng vậy ạ."

Lục Trạch Thiên bị ghét bỏ nên trầm mặc một hồi, sau đó nhìn về phía Cố Thanh Hải, nói: "Con ngủ cùng với ba đi, bằng không sẽ phải nằm chen chúc lắm đó."

Lỗ tai của Cố Thanh Hải ửng hồng, cơ thể cứng đờ, không muốn lên tiếng nữa nên chỉ gật đầu đồng ý.

"Muộn rồi nên ngủ sớm đi."

Hôm nay lăn lộn quá nhiều rồi, đã quá thời gian đi ngủ so với ngày thường, chờ đến khi nằm xuống chưa được bao lâu, cặp sinh đôi đã thực sự chìm vào giấc ngủ rồi.

Tần Thi nghe thấy tiếng hơi thở của tụi nhỏ, xác nhận cặp sinh đôi đã ngủ, lúc này cô mới nhắm mắt lại.

Nửa đêm, Tần Thi ngủ rất nông nên bị một tiếng rầm rì của An An đánh thức, cô duỗi tay sờ sờ An An, cảm giác được trên người con bé rất nóng, cô giật mình một cái liền tỉnh giấc luôn.

Trán An An rất nóng, Bình Bình càng nóng hơn, Tần Thi không nói hai lời mà liền đứng dậy mặc quần áo, gõ cửa phòng của Lục Trạch Thiên.

*

"Lục Trạch Thiên, đứa nhỏ phát sốt lên rồi!"

Giọng nói của Tần Thi vang lên, Lục Trạch Thiên lập tức từ trên giường bật dậy, Cố Thanh Hải bị bừng tỉnh, mơ mơ màng màng không biết đã xảy ra chuyện gì. Lục Trạch Thiên nhanh chóng mặc quần áo vào, kéo cửa ra, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Bình Luận (0)
Comment