Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 117

Chương 117 Chương 117Chương 117

Đôi mắt Bình Bình đỏ như một con thỏ, thút thít nói: "Thật vậy sao ạ?"

Cố Thanh Hải dùng sức gật đầu, nói: "Thật đấy."

Bình Bình nhìn về phía Tần Thi: "Mẹ ơi, thật vậy sao ạ?"

Tần Thi cũng gật đầu, chỉ cần con đừng khóc nữa thì cái gì cũng là sự thật cả.

"Ba ơi?" Bình Bình quay đầu nhìn về phía Lục Trạch Thiên, miệng Lục Trạch Thiên lúc này lại mím chặt, tuy rằng hiện tại không phá tứ cựu(*), nhưng phong kiến mê tín vẫn không nên được áp dụng, nói như vậy với con nít... ngộ nhỡ đứa nhỏ tin thật thì biết làm sao bây giờ?

[Chú thích: (*) Phá tứ cựu: khẩu hiệu hành động của trào lưu Cách mạng văn hoá. Phá tứ cựu là phá bỏ 4 cái cũ gồm: tư tưởng cũ, văn hoá cũ, phong tục cũ, tập quán cũ tại TQ. ]

Lục Trạch Thiên nhìn về phía Tần Thi, Tần Thi có hơi trừng mắt nhìn anh, sau đó để anh nhìn qua Bình Bình, nếu như không nói như vậy thì Bình Bình sẽ khóc cả đêm mất, đến lúc đó cổ họng với cả mắt cũng sẽ sưng húp lên mất.

Lục Trạch Thiên cũng hiểu, vì thế anh thở dài trong lòng, chỉ có thể gật đầu mà thôi.

Bình Bình tin, lúc này mới ngừng khóc thút thít, chủ động đi rửa tay muốn ăn cơm.

Tần Thi thở phào nhẹ nhõm một hơi, để cho Lục Trạch Thiên dẫn bọn nhỏ đi rửa tay, còn cô thì đi xem đồ ăn có nguội rồi hay chưa.

Trên bàn cơm, cơm của An An ít hơn so với bình thường một nửa, Bình Bình hoàn toàn không muốn ăn, nhưng vẫn cố nhét vào miệng mấy muỗng, ăn mà không quan tâm mùi vị là gì, giống như là đang hoàn thành nhiệm vụ vậy.

Ăn đến miếng cuối cùng, thậm chí còn bắt đầu muốn nôn ra, cơm trong miệng lập tức phun ra ngoài.

Bình Bình nôn cơm đầy ra bàn, miệng Bình Bình dính đầy những miếng vụn cơm, một tiếng khóc lại nổi lên: "Con xin lỗi..."

Lục Trạch Thiên muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Tần Thi lấy giấy lau miệng cho Bình Bình, trong ánh mắt tràn ngập sự đau lòng, nói: "Không sao cả, không sao, ăn không vô nữa thì không cần phải ăn."

Buổi tối đói bụng thì cô lại làm đồ ăn là được.

Nào ngờ Bình Bình lại chỉ vào cơm mà mình nôn ra, nước mắt lưng tròng nói: "Con vừa mới lãng phí lương thực ạ."

Cậu nhóc thực sự ăn không vô chứ không phải là cố ý nôn ra.

Vừa nghe lời này của Bình Bình, Tần Thi và Lục Trạch Thiên đều sửng sốt, không ngờ tới là Bình Bình đang xin lỗi vì lý do này.

Lúc trước cô nói cho chúng nghe vê việc không được lãng phí lương thực, Bình Bình ghi tạc trong lòng những điều đó. Thằng bé khổ sở muốn chết, nhưng tới lúc này rồi mà cậu nhóc còn nhớ rõ lãng phí lương thực là không tốt. Quả thật làm cho Tần Thi và Lục Trạch Thiên rối tinh rối mù hết cả lên.

Trong lòng bọn họ bất đắc dĩ không biết phải làm sao, phiên não vô cùng, trong nháy mắt lại bị một câu nói của Bình Bình làm cho thức tỉnh.

"Không có sao cả, đây là ngoại lệ, không phải là con cố ý, về sau không lãng phí lương thực nữa là được." Tần Thi sờ sờ đầu Bình Bình, tay vẫn luôn vỗ trên lưng cậu nhóc, an ủi và làm chỗ dựa cho Bình Bình.

"Ăn không vô nữa thì thôi, con uống ít nước đi." Lục Trạch Thiên đi thêm chút nước ấm vào ly của Bình Bình, nói: 'Chờ mọi người cơm nước xong rồi chúng ta cùng đi lên sau núi."

Bình Bình gật đầu, ngoan ngoãn bưng cái ly lên uống nước.

Tần Thi và Lục Trạch Thiên liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người bỗng nhiên thở dài...

Cơm nước xong, chén đũa cũng đã được thu dọn, Lục Trạch Thiên tìm ra dụng cụ rồi, anh mang theo rồi cùng mọi người đi lên sau núi. Ở chỗ hẻo lánh mà lại tìm được một nơi thích hợp, Lục Trạch Thiên bắt đầu đào hố, sau khi đào được một cái hố sâu, bỏ mèo đen gói kỹ lưỡng trong tờ báo lớn rồi từ từ bỏ vào hố, bọn nhỏ thay phiên nhau lấp đất lại.

Lấp đất xong xuôi, Bình Bình lại đem hoa dại ngắt ở trên đường mà Tần Thi dẫn đi đặt ở trước đống đất, xếp lên đó một cách ngay ngắn.

Ứng dụng Truyện Dịch ebooX
Bình Luận (0)
Comment