Chương 157
Chương 157Chương 157
"Được rồi, được rồi, biết bà cao hứng rồi, đừng giả vờ nữa!" Hàng xóm quan hệ tốt cùng mẹ Lục trợn mắt trắng.
"Đúng thế, bà vui chết đi được chứ ở đó mà càm ràm!"
Mẹ Lục cười ha ha, quả nhiên là bà rất vui vẻ.
Cũng có người giở giọng chua ngoa nói: "Mấy thứ này đều không rẻ chút nào đâu! Cứ như thế này làm sao mà sống qua ngày?"
Cái quái gì vậy chứ? Có tiền tới đâu cũng không chịu nổi kiểu tiêu tiền như vậy!
"Đúng thế, đây đều là tiêu tiền của con trai bà sao?"
Mẹ Lục cười ha ha, chỉ chỉ bọn nhỏ đang chơi đùa trong sân, nói: "Nhìn áo khoác trên người bọn nhỏ đi, đều là tự tay con dâu tôi cắt vải may đó, tay nghề rất tốt, bản lĩnh lớn lắm!"
"Con bé làm quần áo cho người ta cũng có thể kiếm tiền, hơn nữa con dâu còn là một giáo viên sơ trung, một tháng có tiền lương cố định nữa!"
Mẹ Lục liếc liếc nhìn mấy người đến xem náo nhiệt bên ngoài, nói: "Con dâu tôi tự kiếm ra tiền, mua giày bông gì đó cho tôi đều là tự mình trả, tiền của nó hết đó!"
Người nói lời chua ngoa lại càng chua ngoa: "Vậy con trai bà sống qua ngày thật tốt rồi, một nhà hai người đều có thể kiếm tiền, bà có thể hưởng phúc rồi."
Còn có người nói: "Vậy hai người kia đều có thể kiếm tiền, con trai bà mỗi tháng gửi cho bà bao nhiêu tiền thế?"
Mẹ Lục nhíu mày, người bên cạnh bà đã mở miệng trước: "Quan tâm chuyện nhà người ta làm gì thế? Gửi bao nhiêu tiền còn phải báo ra cho mấy người biết sao?"
Da mặt người nọ không biết làm từ cái gì, bị nói mà vẫn thờ ơ, ngược lại còn quay đầu nói với mẹ Lục: "Tôi đây không phải là quan tâm bà sao, con trai con dâu bà đều có thể kiếm tiền, bà nói với bọn họ gửi nhiều một chút."
Mẹ Lục trợn trắng mắt: "Tự bọn nhỏ kiếm được tiền, tôi muốn để làm gì? Tôi lại không thiếu ăn thiếu uống. Đừng nói là muốn nhiều hơn, tôi đã nói con trai sau này không cần gửi tiền cho tôi nữa rồi."
"Bà ngốc sao!? Tại sao lại không cần chứ?"
"Con trai tôi đã thành gia lập thất, muốn nuôi cả gia đình, nó có thể tự mình trang trải cho cả gia đình nó là tôi đã hài lòng lắm rồi." Lời này của mẹ Lục là nói thật lòng.
Nếu không phải lúc trước ba Lục sinh bệnh, bà cũng không bảo Lục Trạch Thiên gửi tiên về cho bà mấy tháng.
"Một nhà bọn họ hai người kiếm ra tiền, vì sao bà lại không cần? Tôi thấy bà chính là đồ ngốc!"
"Đúng thế."
Rất nhiều người đều lộ ra biểu tình kỳ quái, hoàn toàn không nghĩ ra mẹ Lục suy nghĩ như thế nào.
Mẹ Lục cũng lười giải thích với mấy bà ấy, không nói thêm nữa, đổi đề tài nói đến chuyện khác.
Hàn huyên một buổi trưa, mẹ Lục cũng chưa khoe ra đủ, người tới nhìn sắc trời thấy không còn sớm, liền tính toán vê nhà nấu cơm.
Đứng lên chuẩn bị đi, nhưng xem mấy người kia còn ngồi ở cửa trò chuyện, liền hỏi: "Buổi tối bà không định nấu cơm sao? Còn ngồi ở đây nói chuyện nữa?"
Mẹ Lục nâng cằm lên, đắc ý nói: "Con dâu tôi nói để cho nó làm rồi, tay nghề con dâu tôi so với tiệm cơm quốc doanh còn tốt hơn, tôi chỉ cần ngồi chờ ăn thôi."
Người nọ cạn lời cười nhạo một tiếng: "Bà cứ ở đó mà khoác lác đi! Tôi về nhà nấu cơm đây."
"Tôi khoác lác sao? Ha hal" Mẹ Lục nhìn bóng dáng người nọ, hừ một tiếng: "Chờ một lát mùi thơm toả ra sẽ làm mấy người thèm chết cho coi."
Mấy người chuẩn bị rời đi cũng cười, biểu tình rõ ràng không tin, các bà chỉ cảm thấy mẹ Lục hôm nay khoe khoang không có giới hạn, có lời gì nói ra đều thổi phông lên. Nhưng chờ đến ống khói nhà họ Lục tỏa ra, hàng xóm chung quanh ngửi được mùi hương thơm nức mê người, lúc này mới tin lời mẹ Lục.
Ái chà, con dâu của bà ta sao lại thế được? Vừa có thể kiếm được tiền, lại biết làm quần áo, tay nghề nấu cơm cũng tốt như vậy!
Có người chua ngoa mà không ngừng bàn tán, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, kêu con dâu của mình tới.