Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 159

Chương 159 Chương 159Chương 159

"Cũng có khả năng là vậy!" Mẹ Lục dùng sức gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

"Tuy rằng nói mọi người vào làm trong nhà máy, tự hào vì có được bát cơm bằng sắt(*), nhưng kinh doanh sẽ kiếm được nhiều tiền hơn làm công nhân."

[Chú thích: (*) Bát cơm bằng sắt: ý chỉ công việc làm ăn ổn định. ]

Mẹ Lục cắn hạt dưa, tiếp tục nói: "Bây giờ vẫn còn ít người kinh doanh, tùy tiện đặt một ít hàng hóa mở quầy là đã có thể kiếm tiền, kết quả nếu có bán một loại hàng hóa, không phải sẽ xuất hiện cạnh tranh, ít tiền hơn rồi sao?"

Lục Dao vui vẻ: "Mẹ, không ngờ rằng mẹ còn rất hiểu vấn đề đó, còn cởi mở như vậy, hiện tại đa số mọi người vẫn còn khinh thường người kinh doanh cơ."

Tần Thi cũng cười theo, cô cũng không nghĩ rằng tư tưởng của mẹ Lục lại cởi mở được như vậy.

Mẹ Lục cười ha ha, nói: "Mẹ đi xem mấy cái quầy trong huyện, buôn bán đều rất tốt, người đến người đi, mẹ hỏi chú hai mấy đứa rồi, ông ấy nói nhập sỉ sẽ càng rẻ hơn, chỉ là nhập hàng về có hơi phiền phức và tốn thời gian hơn một chút, nhưng thực sự lãi nhiều lắm."

"Đây là còn chưa đến một năm, nhà chú hai đã mua được một cái tivi, mới cách đây không lâu còn chuẩn bị sửa lại nhà nữa đó, mấy đứa nhìn mà xem, mấy cái này không phải là kiếm tiền sao?!"

Mẹ Lục liếc liếc ba Lục đang đánh bài một cái, hừ một tiếng: "Nếu không phải sức khỏe ba con không tốt, phải nghỉ ngơi dưỡng sức, mẹ cũng đã đi nhập hàng bày bán rồi"

Lục Dao nghe vậy cười không ngừng, khen bà: "Mẹ thật đúng là nữ anh hùng, lợi hại quá."

Tần Thi phụ họa theo, ba người tức khắc bật cười vang lên.

Tần Thi dừng một chút, nói: "Kỳ thật nếu có thể tìm được con đường nhập hàng, có người mang đồ về cho mẹ, hoàn toàn có thể mở một cái tiệm tạp hóa ở nhà đó."

Ánh mắt mẹ Lục sáng lên: "Đúng vậy!"

"Nhưng quan trọng là không có ai cả, vận chuyển hàng hóa lại càng không dễ dàng.' Lục Dao suy tư.

Tần Thi hỏi: "Mẹ, nhà chú hai buôn bán cái gì vậy ạ? Hàng nhập từ đâu về ạ? Tự ông ấy đi lấy hàng hay là người ta giao cho ạ?"

"Ông ấy đi thành phố Thâm thị lấy quần áo trở về, bán ở trên huyện, quần áo đều là tự ông ấy mang về, đi một chuyến là mất mấy ngày, mỗi lần trở về đều gầy đi mấy cân, cũng không dễ dàng gì." Mẹ Lục khẽ thở dài một hơi, bây giờ làm gì cũng rất là khó khăn.

Tần Thi khẽ nhíu mày, giao thông và hậu cần ở cái thời đại này vẫn quá lạc hậu, đường cao tốc còn chưa sửa chữa, quả thực rất khó làm.

Trước đó cô cũng không nghĩ đến điều này, bây giờ nhắc mới nhớ.

Vốn dĩ cô còn muốn xây dựng quan hệ tốt với nhà Tôn Lệ Lị, thử xem có thể mua được vải với giá thấp không, nếu thuận lợi thì tính là có thể mua vải giá rẻ hơn, cũng rất khó vận chuyển đến đại viện quân khu bên kia.

Dù sao chỉ gửi thư hay một chút đồ cũng đã mất rất nhiều thời gian mới có thể đến nơi, hơn nữa chi phí cũng không rẻ chút nào.

Tần Thi thở dài một chút, tạm thời từ bỏ việc này.

"Vận chuyển hàng hóa không trở lại quả thực rất khó làm."

Vẻ mặt mẹ Lục đầy sự tiếc nuối, nói: "Nếu Tiểu Thiên không ở bộ đội mà làm kinh doanh, có khi mẹ còn có thể mở tiệm tạp hóa cũng nên."

"Vậy con đây sẽ xuất ngũ trở về nhà nhé ạ?" Lục Trạch Thiên lạnh lùng xen vào một câu, dọa cho mọi người đều hoảng sợ.

Mẹ Lục trừng mắt nhìn anh, dùng sức liếc Lục Trạch Thiên một cái: "Con nói câu đó làm mẹ hoảng đấy nhé!"

Lục Trạch Thiên ngồi ở dưới giường đất tỏ vẻ vô tội, anh duỗi tay lấy quả quýt, nói: "Con ngồi ở chỗ này đã nửa ngày, là do mọi người nói chuyện nhập tâm quá."

Ba người Tần Thi liếc mắt nhìn nhau một cái, quả thật đúng là không ai phát hiện ra cả.

"Mẹ, con xuất ngũ trở về làm buôn bán, mẹ cảm thấy thế nào?"
Bình Luận (0)
Comment