Chương 160
Chương 160Chương 160
Lục Trạch Thiên vừa bóc quýt vừa nói chuyện.
Mấy người còn lại đều bị lời này của anh hù dọa, nhất thời không phân biệt được là anh đang nghiêm túc hay nói giốn.
Tần Thi chớp chớp mắt, nghĩ thâm nhà ở đại viện quân khu mới sửa chữa, nếu thật sự muốn trở lại, vậy chẳng phải là mệt chết sao? Chắc là nói đùa rồi...
Mẹ Lục kỳ thật có một chút động tâm, con trai bà mười tám tuổi đã bắt đầu tham gia quân ngũ, đến bây giờ đã được mười năm, đã nhiều năm không thường xuyên được thấy mặt, bà thật sự rất là nhớ con.
Sau đó còn có con cái, mẹ Lục chạy tới bộ đội chăm sóc trẻ nhỏ, không quản tới Lục Dao với ba Lục. Đặc biệt là sau khi Lục Dao lên đại học, đi nơi khác, một năm chỉ về nhà được hai lần, trong nhà chỉ có một người ba Lục, trong lòng mẹ Lục thật sự không dễ chịu.
Nếu Lục Trạch Thiên thật sự xuất ngũ trở về, vậy vậy vậy... mẹ Lục thật sự không thể không vui được.
Bà do dự một hồi, đột nhiên thở dài, nói: "Nếu con thật sự suy xét hậu quả trước sau, muốn làm buôn bán cũng không phải không được, nhưng mẹ vẫn kiến nghị con chờ thêm một chút, hoàn cảnh chung của chúng ta hiện tại không quá mức giàu có, lỡ như chính sách lại thay đổi, cũng không có việc làm cố định thì có thể làm gì đây?"
"Mẹ, giấy phép buôn bán đều đã cấp xuống dưới, các loại điều lệ hay chế độ cũng đang hoàn thiện, quốc gia đang cổ vũ cá thể kinh doanh buôn bán đó ạ." Lục Dao cũng rất xem trọng ở phương diện này.
"Mẹ biết." Mẹ Lục vẫn lo lắng,'Nhưng mặc kệ thế nào vẫn là lo lắng sẽ thâm hụt tiền, anh trai ngươi dù sao cũng còn phải nuôi ba đứa nhỏ đó."
Nếu thật sự làm ra chuyện gì, ba đứa nhỏ đều không được nuôi lớn đàng hoàng, đến lúc đó vẫn là Lục Trạch Thiên với Tần Thi sẽ mệt nhọc và vất vả, mẹ Lục cảm thấy vẫn là ổn định như bây giờ mới tốt. Dù sao Lục Trạch Thiên cũng đã là đoàn trưởng, tiền trợ cấp một tháng không ít, có thể sống rất tốt.
Mọi người trong nhà cũng biết, dù sao mở cửa cải cách mới không tới hai năm, mọi người đã quen với nó, cũng không phải ai cũng đều có quyết đoán, bỏ đi bát cơm sắt mạo hiểm để đi buôn bán kinh doanh.
Tần Thi tuy rằng dám, cũng tin tưởng Lục Trạch Thiên hoặc chính mình thật sự có thể ra biển, bằng bản lĩnh của bọn họ chắc chắn có thể làm giàu, nhưng như thế nào thì cô cũng chưa nói ra.
Cái niên đại này có thể phất lên nhanh, nhưng cũng không dễ dàng, muốn thì sẽ rất vất vả, yêu cầu kinh nghiệm rất nhiều.
Tần Thi thật sự muốn làm cá muối(*), không muốn lại mệt thở như chó, cô cảm thấy làm tiểu phú cũng không phải việc không thể, vậy là được rồi.
[Chú thích: (*) Làm cá muối: ẩn dụ ý chỉ muốn rảnh rỗi. ]
Nghĩ đến đây, Tần Thi quay đầu nhìn về phía Lục Trạch Thiên, không biết trong lòng anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào.
Nếu anh thật sự muốn mạo hiểm kinh doanh, vậy cô cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể đi theo làm cùng anh.
Không phải không nguyện ý, chỉ là có chút không quá muốn.
Ba Lục cũng nhìn chằm chằm Lục Trạch Thiên, muốn nghe xem anh rốt cuộc nghĩ như thế nào.
Bị mọi người nhìn tới, Lục Trạch Thiên vẫn điềm đạm bóc quýt, nói: "Con chỉ là thuận miệng nên nói một cái, nếu thật sự có xuất ngũ trở về kinh doanh, vậy cũng phải chờ thêm hai năm.”
"Hiện tại con đã có mười năm quân ngũ, qua thêm hai năm chính là mười hai năm, đến lúc đó chuyển nghề, bộ đội sẽ sắp xếp cho con, xuất ngũ cũng giống như phân phối công tác, cho dù con không rời đi mà ở lại quân đội, phúc lợi với đãi ngộ cũng sẽ được nhiều hơn một chút." Lục Trạch Thiên bóc xong quýt bỏ hết vào miệng. "Đấn lúc đó lại nói chuyện này đi, không việc gì phải gấp gáp." Mẹ Lục nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, chuyện này để sau lại nói." Còn có thời gian để suy nghĩ về các lựa chọn, không vội không nên vội.