Chương 161
Chương 161Chương 161
Ba Lục dặn dò: "Mặc kệ thế nào cũng đều phải suy xét cho thật kỹ, chuẩn bị mọi trường hợp có thể xảy ra trước đã."
Lục Trạch Thiên gật đầu: "Vâng, ba yên tâm."
Lục Trạch Thiên cũng không phải là người không đáng tin cậy, trong lòng ba Lục cũng hiểu được, vì thế ông cũng không nói thêm gì nữa.
Cái đề tài này cứ kết thúc như vậy, mọi người lại nói sang chuyện khác.
Lại thêm một hồi, cặp sinh đôi bắt đầu ngáp, mắt mở ra không nổi, mọi người liền chuẩn bị ngủ.
Nhà họ Lục là nhà trệt ba gian, ba phòng trong nhà đều là giường đất, không có giường.
Mẹ Lục thấy cặp sinh đôi đã buồn ngủ như vậy nên để bọn chúng ngủ ở đây, ngủ với mình và Lục Dao.
Mà ba Lục dẫn theo Cố Thanh Hải ngủ một gian phòng khác, để một gian lại cho Lục Trạch Thiên với Tần Thị.
"Bình thường mang theo bọn nhỏ chắc là mệt muốn chết rồi đúng không? Lần này bọn nhỏ đã trở về thì để cho chúng nó ngủ với ba mẹ, hai đứa các con nghỉ ngơi cho thật tốt đi." Mẹ Lục cười ha hả, đẩy Lục Trạch Thiên ra khỏi cửa, còn nháy nháy mắt vài cái.
Lục Dao cũng cười trộm một tiếng, sau đó kêu mẹ Lục nhanh chóng đóng cửa: "Mẹ nhanh quay lại đi, đừng trì hoãn thế giới hai người của anh trai với chị dâu nữa."
"Thế giới hai người? Cái hình dung này rất là thần kỳ nha." Mẹ Lục cười rồi đóng cửa lại.
Ngoài cửa, hai người Lục Trạch Thiên với Tần Thi liếc mắt nhìn nhau, cũng không ai nói chuyện gì nữa.
Lục Trạch Thiên thấy ánh mắt Tần Thi có hơi xấu hổ, chủ động mở miệng: "Anh đi ngủ với ba, em ngủ với Tiểu Hải đi."
Tần Thi thấy đèn trong hai gian phòng đều đã tắt, khẽ thở dài một cái: "Bọn họ đều đã nằm nghỉ ngơi rồi, thôi bỏ đi."
"Hơn nữa nếu muốn như vậy thật, bọn họ sẽ hoài nghi chúng ta."
Lông mi Lục Trạch Thiên run rẩy, nhịp tim đột nhiên tăng tốc: "Được rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Trạch Thiên không ngừng suy nghĩ miên man, trong lòng vô cùng thẹn thùng.
Tần Thi: '??2" Thầm nghĩ: Anh nghĩ nhiều rồi, đời trước em đi hộp đêm, đã từng thấy qua nam nhân chỉ mặc quần xà lỏn... Cái này là hai người mặc quần áo ngủ cùng đắp chăn, có cái gì mà phải thẹn thùng chứ?
Hôm nay cũng là một ngày nữ chính như cô không có chút cảm xúc nào. ...
Tần Thi dẫn đầu nhấc rèm cửa thật dày lên, đẩy cửa bước vào, một luồng gió ấm phả vào mặt làm biểu tình của cô thả lỏng trong chớp mắt.
Gian phòng này không lớn, bên trong bày biện rất nhiều đồ vật, nhìn hơi chật chội nhưng không bừa bộn.
Giường đất liền kê bệ bếp, Tần Thi khom lưng cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy bên trong còn đốt lửa nên liên mở vung nồi ra.
Cô thấy bên trong còn có nửa nồi nước thì yên lòng, đậy vung nồi lại.
Trên giường đất để hai cái chăn, đều là chăn đơn, mặt trước còn rất mới, trông cực kỳ dày dặn.
Tần Thi sờ sờ độ dày của chăn bông và nhiệt độ trong chăn, thầm nghĩ sợ ngủ một giấc trong này dậy sẽ bị nóng người.
Hai cái chăn đều rất dày dặn. Tần Thi cũng không chọn lựa, cầm lấy túi đặt bên cạnh giường đất, vừa lấy áo ngủ mang ra, vừa nói với Lục Trạch Thiên: "Mẹ đốt giường đất nóng quá. Em ngủ bên này, anh ngủ đầu giường đất đi."
Lục Trạch Thiên từ lúc vào phòng tới giờ vẫn không nói lời nào, đang căng thẳng không giải thích được, đáp lại một tiếng rồi bắt đầu cúi xuống đổi giày.
Tần Thi thấy Lục Trạch Thiên như vậy thì mím môi cười nhẹ, trong lòng cô cũng có một chút xấu hổ, nhưng mà dáng vẻ Lục Trạch Thiên căng thẳng, mắt cũng không dám nhìn thẳng vào cô, một chút lúng túng trong lòng cô cũng biến mất.
Tần Thi mặc kệ anh, cởi áo khoác ngoài ra, cuộn lại đặt ở trên giường đất, cô leo lên, bắt đầu cởi áo len với quần len ra.
Lục Trạch Thiên đang ngồi phân cao thấp với đôi giày, cúi đầu nghe âm thanh Tần Thi cởi quần áo, ngón tay không tự chủ được mà động đậy hai cái.
Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, chỉ có một chút âm thanh sột soạt, hầu kết Lục Trạch Thiên lên xuống mấy lần, không khống chế được mà ngẩng đầu lên.