Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 162

Chương 162 Chương 162Chương 162

Anh ngẩng đầu lên một chút, ánh mắt không cẩn thận liếc tới người đang ngồi đưa lưng về phía mình, Tân Thi mặc một bộ quần áo mùa thu bó sát.

Cô vừa mới cởi một lớp áo dày bên ngoài, không cẩn thận đem đai lưng áo thu kéo lên một ít, lộ ra một chút eo.

Sau khi Lục Trạch Thiên nhìn thấy một mảnh da trắng nõn tinh tế, lập tức cúi đầu xuống, không dám tiếp tục lộn xộn nữa.

Lục Trạch Thiên ngồi xổm trên mặt đất nhìn chằm chằm giày của mình, khuôn mặt chìm trong bóng tối, khó có thể nhìn thấy biểu cảm và ánh mắt của anh. Nhưng hai cái lỗ tai đỏ bừng của anh đã để lộ ra vài phần suy nghĩ trong lòng.

Tần Thi kéo áo xuống, chui vào trong chăn ngước đầu nhìn Lục Trạch Thiên, thấy anh còn ngồi xổm trên mặt đất mân mê giày, cảm thấy buồn cười.

Tần Thi: "Anh tắt đèn ngoài cửa đi."

"Hả?... Ữm." Lục Trạch Thiên sững sờ một lúc mới đáp lại, sau đó đứng dậy tắt đèn.

Rèm cửa được đóng chặt, sau khi tắt đèn đi cả căn phòng trong nháy mắt trở nên tối đen như mực, Lục Trạch Thiên chớp chớp mắt, sau khi thích ứng được với bóng tối mới chậm rãi đi đến bên cạnh giường đất.

Lục Trạch Thiên cởi áo khoác vứt sang một bên, trâm mặc không nói gì mà bò lên giường đất, xốc chăn lên ngồi xuống bắt đầu cởi quần áo.

Mới vừa cởi xong áo len, Lục Trạch Thiên bỗng nhiên nghe thấy tiếng sột soạt trong chăn của Tần Thi, anh ngẩn ra một chút, sau đó mới phản ứng được đây là Tần Thi đang thay áo ngủ, cơ thể tức khắc cứng lại.

Trong bóng đêm, tâm mắt mơ hồ, nhìn không thấy nên thính giác đã được phóng đại vô hạn.

Tâm tư của Lục Trạch Thiên đối với Tần Thi có thêm nhiều thứ khác, trong đầu lúc này càng không thể khống chế được mà hiện ra hình ảnh của Tần Thi.

Bình thường Tần Thi hay mặc những bộ đồ ôm sát làm thon gọn cơ thể, Lục Trạch Thiên nhớ tới những đường cong duyên dáng trên cơ thể cô, và cái nhìn kinh ngạc vừa rồi, miệng anh khô khốc, không kìm được mà ho một tiếng.

Tần Thi thay đồ ngủ dưới chăn bông, lấy quần áo mùa thu trong chăn ra cất đi, thuận miệng hỏi: "Sao lại đột nhiên ho khan vậy? Cảm lạnh sao?"

Lục Trạch Thiên lắc đầu theo bản năng, nhưng sau khi nghĩ tới cô không nhìn thấy, mở miệng nói: "Không có việc gì, trong phòng nóng quá đi thôi."

Tần Thi nghe giọng anh có hơi khàn khàn, cười thầm một tiếng, không nói thêm gì, ngược lại còn phối hợp nói với anh: "Ngày mai bảo mẹ đừng đốt giường đất nữa, quả thật là quá nóng."

Lục Trạch Thiên: "Ừm."

Người ở thời đại này đều thuần khiết và hướng nội, không ngờ rằng Lục Trạch Thiên cũng như vậy, bình thường khí phách uy nghiêm, hiện tại lại thẹn thùng như thế, thành ra có chút đáng yêu.

Bản chất của con người là dục vọng, đây cũng là chuyện bình thường, không cần thiết phải nhìn nhận dục vọng như dã thú.

Con người có ham muốn dục vọng đều là điều bình thường, cái gì mà lục căn thanh tịnh(*) kia đều không phải là người, là thần tiên.

[Chú thích: (*) Lục căn thanh tịnh: Cũng gọi Lục căn tịnh. Tức là 6 căn: Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý đầu thanh tịnh không bị nhiễm ô. ]

Nói đến chuyện đổi màu xanh lá khi đề cập đến tình dục, làm bộ làm tịch, Tần Thi mới cảm thấy bất thường.

Không phải cô tự luyến, thân thể này của cô rất giống so với đời trước, lớn lên thật sự xinh đẹp, dáng người cũng được, nếu Lục Trạch Thiên không có phản ứng, Tần Thi mới cảm thấy kỳ quái.

Lục Trạch Thiên ngượng ngùng nhìn Tần Thi, nhưng Tần Thi không có ý kiến, cô nghiêng đầu nhìn Lục Trạch Thiên cởi quần áo, loáng thoáng thấy hình dáng nửa người trên của anh, cô hơi mở to hai mắt.

Tuy rằng thấy không rõ lắm, nhưng hình dáng cơ bắp với đường cong cơ thể vẫn có thể thấy, Tần Thi nhìn với vẻ thích thú.

Cô thích loại cơ bắp không khoa trương cường điệu này, không phải cố ý luyện tập cơ bắp, trên người của Lục Trạch Thiên là nguyên thủy, thuần túy, tràn đầy sức mạnh và nam tính.

Căn bản là rất đẹp trail
Bình Luận (0)
Comment