Chương 163
Chương 163Chương 163
Tần Thi chớp mắt, nghĩ rằng bộ dáng của Lục Trạch Thiên còn đẹp hơn một nửa người mẫu nam khỏa thân mà cô đã thấy trong hộp đêm ở kiếp trước.
Lục Trạch Thiên đương nhiên phát hiện ra Tần Thi đang nhìn chính mình, tuy rằng anh nhìn không thấy rõ tầm mắt của Tần Thi, nhưng vẫn cảm giác được có tâm mắt đang ở trên người mình.
Hô hấp của Lục Trạch Thiên nặng nề hơn vài phần, trên người nóng như cái lò, anh nhanh chóng cởi quần áo rồi chui vào chăn, nửa ngày rồi mà tâm tình vẫn chưa bình thường lại.
Tần Thi tin tưởng nhân phẩm của Lục Trạch Thiên, căn bản không lo lắng nhiều, nói một câu ngủ ngon sau đó nhắm hai mắt lại.
Đi đường tàu xe mệt nhọc làm cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ, nhưng Lục Trạch Thiên nhắm mắt nửa ngày vẫn ngủ không được, ngược lại là càng nằm càng tỉnh táo.
Anh nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Tần Thi, chậm rãi mở mắt ra.
Lục Trạch Thiên nghiêng đầu nhìn Tần Thi, nhìn dáng vẻ ngủ điềm tĩnh của cô, biểu tình trong ánh mắt rất phức tạp.
Cứ nhìn chằm chằm như vậy một hồi, Lục Trạch Thiên nghiêng người sang, vẫn trâm mặc nhìn cô một cách chăm chú.
Nửa giờ sau, Lục Trạch Thiên im lặng thở dài, trở người nằm yên, không nhìn Tần Thi nữa.
Anh biết nếu cứ nhìn như thế, đêm nay anh đừng mong sẽ ngủ được...
Sáng sớm ngày hôm sau, bên ngoài truyền đến mấy tiếng "cục cục cục" "tác tác tác”, là mẹ Lục đang cho gà ăn.
Tần Thi bị đánh thức, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, phát hiện trời đã sáng trưng rồi, ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt.
Giây tiếp theo, Tần Thi thấy Lục Trạch Thiên bên cạnh. Lục Trạch Thiên trằn trọc hơn nửa đêm, sau nửa đêm mới ngủ được, vừa mới bị đánh thức, ánh mắt có hơi mê man, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy.
"Chào buổi sáng." Tần Thi lại ngáp một cái, nước mắt trào ra.
"Chào buổi sáng." Lục Trạch Thiên đáp lại.
"Khụ khụ." Tần Thi cảm giác hơi đau cổ họng, nhịn không được mà ho vài tiếng: "Quả nhiên là đang phát nhiệt, giường đất này nóng quá."
Tần Thi nhìn vê phía Lục Trạch Thiên: "Anh cảm thấy thế nào?"
"Cũng phát nhiệt rồi." Lục Trạch Thiên càng nói họng càng đau, dù sao cũng là cả trong cả ngoài đều phát nhiệt.
"Em thấy trong nhà có trà hoa cúc, một lát nữa pha uống một ít đi." Tân Thi nhớ tới hộp trà mà mình thấy ở trên ngăn tủ.
"Ừm”" Lục Trạch Thiên chuẩn bị rời giường, khi chuẩn bị bò dậy lại do dự một chút, anh nhớ đêm qua Tần Thi nhìn anh chằm chằm.
Nhưng nếu chờ Tần Thi thay quần áo thì không được tốt cho lắm, Lục Trạch Thiên vẫn nên đứng dậy bắt đầu mặc quần áo thì hơn.
Tần Thi rất tự nhiên mà quay lại nhìn anh, quang minh chính đại thưởng thức dáng người của anh.
Vào ban ngày thì dáng người của Lục Trạch Thiên càng đẹp hơn, vai rộng eo thon...
A a... Anh ấy còn có đôi chân dài và cặp mông cong vểnh nữa chứ!
Tần Thi nhìn anh vội vàng mặc quần áo, chốc lát đã xuống giường đi giày, dáng vẻ có chút chạy trối chết, cô "chậc"” một tiếng.
Tham gia quân ngũ chính là làm điều gì cũng nhanh nhẹn, cô còn chưa kịp nhìn nhiều.
Tần Thi cuộn mình vào trong chăn, nằm ở trên giường thêm một phút đồng hồ nữa, sau đó với lấy quần áo đứng dậy.
Khí trời lành lạnh làm quần áo cũng lạnh cóng khiến Tần Thi run cầm cập không ngừng, thời tiết ở đây còn lạnh hơn cả trong đại viện bên kia, thật là kinh người!
Chuyện rời giường vào mỗi buổi sáng mùa đông, thật sự là một chuyện khó khăn...
Bếp đêm qua đã cháy hết, một đêm trôi qua, trong phòng không còn ấm nhiều nữa, nhiệt độ này thật sự rất động lòng người.
Tần Thi run rẩy mặc quần áo, lại hoài niệm về chiếc điều hòa. Cô chưa đi qua phương bắc, nhưng cũng biết được miền bắc sử dụng hệ thống sưởi, cái thời đại này, thậm chí đến máy sưởi còn không có.
Tần Thi thở dài rồi rời giường, ra khỏi phòng thì thấy mẹ Lục đang bận rộn trong sân, cô chào hỏi với bà: "Mẹ, chào buổi sáng."