Chương 164
Chương 164Chương 164
"Ái chà, sao con lại dậy sớm như vậy? Sao không ngủ thêm một chút nữa đi?" Mẹ Lục đổ hết thức ăn còn lại trong tô cho gà, quay đầu nói với Tần Thi: "Nhanh nhanh, vào phòng lớn đi, bếp lò với giường đất bên kia đã đốt lửa rồi, ấm lắm! Con mau vào đi đừng để bị cảm."
"Vâng ạ." Tần Thi lên tiếng, vội vàng đi về phòng lớn.
Lục Trạch Thiên lấy chậu nước gác trong góc, chuẩn bị vào nhà thì đã bị mẹ Lục gọi lại: "Tiểu Thiên, con khoan hẵng rửa mặt, kêu Thi Thi rửa trước đã, con quét sân đi."
Lục Trạch Thiên đứng lại, đem chậu cho Tần Thi đang cười vui vẻ.
"Thi Thi, đằng sau bếp lò có một nồi nước nóng to đó." Mẹ Lục dặn dò: "Lấy nhiều nước ấm một chút cũng không sao đâu."
"Vâng ạ.' Tần Thi cười tủm tỉm lên tiếng.
Mẹ Lục cũng cười cười nhìn Tần Thi, nhưng nhìn về phía Lục Trạch Thiên lại không cười nữa, nói với anh: "Đừng đứng đó nữa, mau đi quét rác đi, lát nữa quét xong còn xách nửa túi ngô sang nhà thím ba xay bột."
"Động tác nhanh nhẹn một chút đi, giữa trưa nay mẹ còn phải làm bánh xốp ngô cho mấy đứa nhỏ nữa đó!"
Lục Trạch Thiên: “..."
Yêu thương cháu chắt, gân gũi với Tần Thi, mặc kệ bản thân anh sao? Quả nhiên đúng là mẹ ruột mà.
Lục Trạch Thiên cười khổ một cái, đành phải cầm lấy cây chổi một mét năm để bắt đầu quét sân từng chút.
Một lát sau, bọn nhỏ cũng rời giường, một đám hưng phấn chạy loạn ở trong phòng, ra sân vui vẻ nhảy múa.
Giữa trưa ăn cơm vô cùng náo nhiệt, Lục Dao muốn Tần Thi dạy Tiếng Anh cho. Đối với Tiếng Anh thì Lục Dao cảm thấy rất có hứng thú, nhưng cái này không ai dạy cho, vả lại còn quá khó học, bình thường học hành cũng đã rất bận rồi, không rút ngắn được thời gian để đi qua lớp tiếng Anh nghe giảng bài, chỉ có thể tự học.
Hiện tại biết được Tiếng Anh của Tần Thi rất tốt nên càng muốn nắm bắt cơ hội đến học hỏi, thái độ học tập cực kỳ tích cực và nghiêm túc, làm cho Tần Thi cảm thấy hơi tự tỉ.
Mẹ Lục nghe không hiểu Tiếng Anh, nhưng thấy Tần Thi bô bô nói một tràng dài, con gái của mình thì hai mắt tỏa sáng cũng nghiêm túc học theo, đột nhiên cảm thấy mặc dù không hiểu nhưng có vẻ rất tuyệt.
Bà đưa bọn nhỏ sang phòng nhỏ bên cạnh, để cho bọn nhỏ chơi ở chỗ này, để bọn chúng không quấy rầy Tần Thi với Lục Dao.
Mà ba Lục lại mặc áo khoác quân đội với giày Tần Thi mua cho, cầm thêm một bình giữ nhiệt mà Lục Trạch Thiên mua cho pha trà bỏ vào, vui vẻ hứng khởi ra khỏi cửa.
Chờ ông tới chỗ bình thường mấy ông già hay chơi cờ tướng, một đám bạn già nhìn thấy ông, lập tức bị hấp dẫn, xúm lại đánh giá quần áo mới trên người ông.
"Ái dà, nhìn không ra nha! Suýt nữa không nhận ra ông rồi!"
"Đây đều là con trai mua cho ông hả?"
"Giày này với bình giữ nhiệt là con dâu tôi mua cho, con dâu tôi dùng tiền lương của chính mình để mua đó."
Ba Lục vỗ vỗ áo khoác quân đội trên người, nói: "Còn áo khoác này là của con trai tôi cho, đồ quân dụng đó!"
"Chậc chậc chậc, lão Lục thật có phúc hưởng nhai"
"Đúng thế, sau này già rồi không có gì phải buồn nữa."
Ba Lục nhìn ánh mắt hâm mộ của mọi người, ông ngày thường trầm mặc ít nói, lúc này cũng không nhịn được mà nói nhiều thêm, nói với mấy người bạn già rằng con trai và con dâu mình hiếu thuận như thế nào. Tác giả có lời muốn nói: Lục Trạch Thiên: Muốn chết mất thôi, nóng quá đi!!!
Tần Thi lộ vẻ khinh bỉ: Chưa gì mà đã nóng người rồi sao? Anh có bị làm sao không đấy?
Lục Trạch Thiên: ...
*
Dưới gốc cây đào già, ba Lục đang ngồi đánh cờ với mọi người, bên cạnh ông còn có một đám người, bọn họ có thể là đang đứng hoặc ngồi xổm hoặc chống eo, một đám người xem đến mức mê mẩn.
"Ái chà, chạy đường kia kìal"
"Đi nước đó không hay lắm đâu!"
"Không được không được, tôi cảm thấy đi chỗ đó tương đối được đó!"
Ba Lục vốn đang vùi đầu suy nghĩ, lại bị mấy người bên cạnh chỉ đông chỉ tây, suy nghĩ của ông trở nên loạn cào cào.