Chương 165
Chương 165Chương 165
Vì thế ông phải mở miệng kêu lên: "Đừng nói nhao nhao lên nữa, có biết là xem đánh cờ thì không được nói chuyện không hả?”
"Hả?! Đây không phải là tôi đang cho ông lời khuyên hay sao? Ông suy nghĩ lâu quá, xem ông đánh mà sầu muốn chết."
"Nếu không thì ông xuống đi, để tôi lên!"
Người bên cạnh nóng lòng muốn thử, muốn túm ba Lục xuống để mình lên đánh, ngược gió phản kích, đại sát tứ phương!
Ba Lục nhíu mày liếc mắt nhìn họ một cái, tiếp tục cân nhắc xem bước tiếp theo mình nên đi như thế nào: "Đây là tôi đang cẩn thận đấy thôi."
Người đang đánh cờ với ông chính là lão trưởng thôn, tài nghệ của ông ấy quá cao, ba Lục trước đó đã đi sai một bước, kéo theo những bước sau không tốt lắm, thành ra không thể loa qua được.
Lão trưởng thôn vuốt bộ râu bạc phơ, thúc giục: "Ông đi nhanh lên! Mỗi lần đánh cờ với ông thì một ván phải nửa giờ."
Ba Lục không phản bác, chậm rãi di chuyển một quân cờ, lão trưởng thôn vừa thấy vậy, lập tức nheo mắt lại, cũng bắt đầu do dự.
Ba Lục bưng bình giữ nhiệt trên bàn nhỏ lên, mở ra thấy trà trong bình còn bốc hơi nóng, vui vẻ uống một ngụm.
"Khà...'
Vẻ thích thú hưởng thụ và đắc ý trong mắt ông khiến tất cả ông bạn già không khỏi quay mặt đi.
"Ba...' Giọng Lục Trạch Thiên đột nhiên vang lên: "Về nhà thôi, chuẩn bị đến giờ ăn cơm rồi ạ."
Ba Lục đáp lại một tiếng, nhìn thoáng qua trưởng thôn đã đi xong một nước cờ, lập tức không do dự mà đứng lên bỏ của chạy lấy người: "Ăn cơm, về ăn cơm đây, không chơi nữa."
Lão thôn trưởng thấy ba Lục chạy trốn, thổi râu, trừng mắt: "Ông thua rồi! Ông có chạy cũng thuat"
"Chơi cờ giở ẹc!"
Ba Lục không nói gì nữa, chỉ cười vẫy vẫy tay, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Lục Trạch Thiên, cùng anh đi về nhà.
Mới đi chưa được vài bước, đột nhiên bọn họ đã bị người khác gọi lại.
"Ấy... ấy! Thông gia, thông gia từ từ nào!"
Lục Trạch Thiên quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy người đang đi tới là cha của Tần Thi, hơi hơi nhíu mày.
Lúc đó Tần Thi đã đem sự việc của mình nói rất rõ ràng, cũng biểu đạt ý tứ về sau không muốn qua lại cùng bọn họ nữa, Lục Trạch Thiên lúc ấy cho nhiều tiền như vậy, Tần Thi cũng dứt khoát tỏ vẻ sau này đừng tới tìm mình nữa.
Lúc ấy nhà họ Tần tức muốn chết, nói con gái gả chồng như bát nước hắt đi, còn bỏ đi cùng với người ta, chẳng khác nào đang thể hiện là mình đủ lông đủ cánh rồi.
Tần Thi cũng mặc kệ bọn họ, trong lòng cô biết người nhà họ Tần chỉ là tiếc con rể như Lục Trạch Thiên, muốn để anh cho tiên lâu dài, cũng không phải quan tâm đến bản thân Tần Thi.
Lúc ấy tiền lễ hỏi này nọ đã đưa cho bọn họ, Tần Thi đã nói với Lục Trạch Thiên, sau này người nhà cô tìm tới cửa, cho dù là chuyện gì thì cũng đều mặc kệ hết đi.
Những việc này Lục Trạch Thiên biết rất rõ ràng, nhưng ba Lục chỉ biết người nhà họ Tần không đáng tin, đối xử với Tần Thi không tốt. Cha của Tần Thi đã đuổi theo tới cười rồi chào hỏi, ba Lục cũng phải lễ phép đáp lại ông ta: "Là thông gia đó à?"
"Đúng đúng, lâu rồi không gặp ông thông gia." Cha Tần cười thật thà.
Ba Lục cười ha hả: "Thật sự là đã lâu không gặp, lần trước gặp mặt là khi hai đứa nhỏ kết hôn."
Nụ cười của cha Tần hơi cứng lại, nhưng giây tiếp theo lại khôi phục như bình thường, ông cười nói như cũ: "Tôi nghe người ta nói Tần Thi đã về lại đây rồi có đúng không? Không phải là đã lâu chưa được gặp con gái sao, trong lòng nhớ nhung, muốn tới nhìn một cái, không nghĩ tới lại gặp hai người, ha ha ha..."
Trong lòng ba Lục không dễ chịu cho lắm, Tần Thi mới quay lại được một ngày, ông ta đã mang cặp mắt mong chờ tới cửa, vội cái gì chứ? Vì sao ngày thường không bao giờ thấy ông ta tới, không đặt chân tới thôn của bọn họ, vừa tới mở miệng một cái là gọi thông gia.
"Chúng tôi sống rất tốt, ông không cần phải thương nhớ."